Hôm nay,  

Góc Huế Bên Ni

08/05/202400:47:00(Xem: 2210)
Goc Hue Ben Ni
Tác giả Minh Thúy Thành Nội trong ngày Hội Ngộ Mừng Xuân

Tác giả bắt đầu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”.  Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali. Tác giả nhận giải vinh danh tác giả 2023.

*
Lại bước qua năm mới, mỗi năm đầu xuân, hội Huế thường tổ chức “Ngày Hội Ngộ Mừng Tân Niên”.

Năm nay với chủ đề “Xuân Và Tuổi Trẻ”, có lẽ ban tổ chức muốn gieo thông điệp yêu thương đến thế hệ con cháu, với niềm hy vọng tuổi trẻ sẽ nối tiếp cha ông hoạt động và giữ gìn một góc Huế trên xứ người tại vùng Bắc Cali.

Nghĩ đúng là những con người nặng tình với Huế, muốn dân Huế họp mặt để ôn những kỷ niệm về Huế, muốn được nghe tiếng Huế, muốn tìm kiếm người thân, người quen mong tìm lại dư hương của một thành phố trầm buồn với nhiều di tích lịch sử.

Mọi người ai cũng biết đứng ra tổ chức “buổi họp mặt” không phải là điều đơn giản. Ban tổ chức đã hợp lực kiên nhẫn làm việc, mỗi người góp một tay mới nên cháo nên cơm.

Hội Huế may mắn có nàng dâu Huế Thu Nga điều hành Công Ty Dược Mỹ Phẩm EV Princess/ BL MIRACLE và Trung Tâm Thẩm Mỹ Bích Liên Skincare, nhờ giao thiệp rộng nên mời được những bàn bảo trợ từ $1,500 đến $2,000, cùng với Trần Trung Trực của “USA- Touch-up Auto Body Ins”, anh Lê Minh Hải với văn phòng “Robert Mullins International” do sự khéo léo xã giao.

Trong số người bảo trợ có Bác Sĩ Nha Khoa Hoàng Tuấn, vợ là chị Quỳnh Mai luôn bảo trợ $2,000/ 1 bàn. Khỏi nói ai cũng biết BS là người nhân ái, luôn làm việc thiện, sống mộ đạo hiền hòa, có một cuộc tình rất đẹp cùng chị Quỳnh Mai và họ sống bên nhau hạnh phúc.

Vật giá leo thang không thể tưởng tượng, mà cốt cách của dân Huế thì luôn hà tiện cho bản thân, nhưng lại giữ kẽ với thiên hạ. Năm ngoái có nhiều người khi nhìn giá tấm vé đều le lưỡi trả lời không đi, nhưng rồi sau đó không nỡ xa Huế nên giờ phút chót vẫn có mặt, dự tiệc xong lại khen “thức ăn ngon hèn chi giá mắc”. Giữa tháng 7 hội Sịa tổ chức “Giữ Trọn Tình Quê”, khi chọn giá biểu nhìn thực đơn mới hay đó là giá hạng nhất $85 chưa kể tiền nước, tip và rượu. Cũng như 5 năm trước, cứ nghĩ giá $50 lỡ in trong vé, nhưng sau đó là $53.50 cent, BTC cười vui vẻ “kệ ...đã có phần bảo trợ bù qua rồi. “ Chính vì vậy bàn bảo trợ được xếp đặt ngồi trên để tỏ lòng biết ơn.

Các anh trong BTC đã từ từ tới tuổi lão, nhận định luật của trời đất là đến giai đoạn “Bệnh”, nên không giúp được gì nữa. Trong ban điều hành có anh Thiện trước 75 là sĩ quan của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa với cấp bậc Trung Tá ngành Không Quân (cố vấn hội Huế) nay đã gần 90 tuổi, vợ là chị Vinh 81 tuổi, anh chị muốn nghỉ ngơi từ lâu vì vấn đề sức khỏe, nhưng số “nợ còn mang” nên bị hội níu giữ cho đến bây giờ vì anh chị giúp đỡ rất nhiều việc thuận lợi. Anh Túc (sĩ quan xưa) cũng là cánh tay đắc lực lo phần nghi lễ bao quát.

Ngoài ra chị Liên là thủ quỹ giữ vai trò rất tốt từ lâu, sổ sách trình bày rõ ràng chi tiêu. Chị thường hay nhắc nhở tiết kiệm mặt này, mặt kia. Có lúc chị cũng thốt lên “chi ra nhiều quá sắp cạn rồi” các em đùa lại “đừng lo, sẽ kiếm thêm bảo trợ…”. Chị làm đơn xin từ chức lý do “giữ công việc ni đã lâu quá rồi, cần người thay thế” chị còn đùa “không thể tham quyền cố vị mãi hoài”, nhưng chị cũng bị níu kéo. Nói chung thế hệ đi trước rất trông mong vào tuổi trẻ hiểu được nguyện vọng tâm tư của người lớn, nhảy vào tham gia hoạt động nối tiếp.

Năm ngoái, buổi sáng MC Trung Trực thật thảm não, trèo cao treo banner, làm các việc nặng nhọc cùng vài anh lớn tuổi phụ thêm, cho đến chiều lật đật chạy về nhà thay quần áo trở lại nhà hàng, rồi đứng mãi trên sân khấu làm MC cho đến giờ phút chót bao giàn các thứ dọn dẹp chất ra xe. Đó là về công việc, còn phần bảo trợ chưa kể mấy năm trước Trực, anh Hải, Thu Nga đã bỏ tiền riêng thuê ca sĩ hát nữa chứ, thiệt là sự hy sinh to lớn cho Huế thân yêu.

Còn nhiều khó khăn nữa trong việc tìm MC nữ: rằng cần nói tiếng Huế nguyên gốc thì đa số đã lớn tuổi, tìm ngoại hình trẻ đẹp cũng từ con cháu Huế thì các em lại nói lơ lớ gần như tiếng Nam. Chao ơi là khó chưa tề, vì tiếng Huế bị độc lập không giống tiếng các miền trong, nếu ở ngay tại xứ Huế thì dễ đó đa, nhưng cũng ganh tỵ với dân miền trong khi kiếm MC Bắc Nam sao cũng được thiệt dễ dàng. Văn nghệ cũng tìm giọng Huế, hát nhạc Huế lại càng khó nữa, vì nhóm trẻ cho là buồn quá không hứng thú, lớp già nay lại hạn chế ít tham dự vì sức khoẻ yếu kém.

Nghĩ cho cùng, hành trình để giữ được chữ “Huế” nơi đất khách quê người là cả sự gian nan khó nhọc, BTC đã hy sinh tiền bạc và công lao đáng kể chỉ vì yêu Huế, đem quê hương thân yêu ghi dấu trên xứ người, lưu truyền văn hoá, nghi thức của đất thần kinh nổi tiếng từ lâu, được mệnh danh là “thành phố của văn hóa và trung tâm của du lịch”. Tôi được biết có nhiều nơi từ lâu không còn tổ chức hội Huế như dưới Nam Cali, gần đây hội Huế tại Minnesota cũng tắt tiếng vì nhân lực, ngân quỹ, và phần bảo trợ bế tắc khó khăn.

Những lần tổ chức nhiều doanh nhân bảo trợ bằng hiện vật hay hiện kim giúp vui cho mục xổ số với những món quà giá trị, cho nên cũng có phần bán vé. Chỉ mong BTC xoay sở dưới nhiều hình thức, chi trả phần bọc ghế chưng hoa, mục văn nghệ, ban nhạc và và nhiều thứ linh tinh, bảo đảm phần tài chánh để con dân Huế còn được họp mặt vui xuân hàng năm.

Năm này mưa hơi nhiều nếu không nói là mưa triền miên. Ngồi nhìn qua khung cửa, mưa trắng xoá lại càng gởi gấm nỗi nhớ nhung về Huế nhiều hơn. Có thương có nhớ cũng chỉ còn là hoài niệm. Mỗi lần nghe ai nhắc Huế như chạm vào trái tim yêu thương nặng tình dành cho Huế. Huế xưa ...biết bao nhiêu kỷ niệm của thời thơ ấu cùng lũ bạn trong xóm. Nhớ mạ mỗi trưa đi chợ về đều có mấy cái bánh bột sắn để trên đống rau, chỉ chờ mạ về rứa là lục giỏ lanh lẹ. Nhớ những tô bún nước mắm cay nồng xé lưỡi nơi quán bà cai trường. Nhớ những cây khế nhành, khế chua, khế ngọt mà đa số vườn nhà ai cũng có trồng, nơi tập họp bạn bè với chén muối ớt đâm chờ sẵn, cùng nhau ngồi dưới gốc cây nhâm nhi. Hoặc những buổi đi thơ thẩn nâng niu những chùm hoa khế trắng tím nho nhỏ thanh tao, hay giàn ti-gôn rũ xuống theo mái nhà, để rồi mỗi lúc quét sân nhìn xác hoa rụng, lòng bâng khuâng chen lấn nỗi buồn không tên.


Làm răng mà quên được những trận lụt ở Huế, có năm nước vô, nước ra dọn dẹp tới ba lần. Nước dâng cao xếp bàn ghế chồng lên giường, nấu nồi cơm ăn với ruốc kho ớt, hoặc mắm cá Chuồn kho quẹt. Sau lụt hái buồng chuối sống sau vườn tước vỏ kho với ruốc, hoặc hái mít non nấu canh húp qua ngày.

Mùa đông lạnh giá mỗi sớm đi học trong sương mù dày đặc, quần áo luôn ướt nhẹp. Đêm khuya tiếng tụng kinh từ chùa Diệu Đế vọng vô thành nghe buồn não nuột nhưng rất ghiền, vì rứa rất thích đi Chùa. Dân Huế mộ đạo, có ăn rau ăn mắm qua ngày nhưng đến 14, 15 rằm hoặc 30, mồng 1 là các mạ lo sợ chợ trễ không còn hoa quả, chuối để mua về dâng bàn Phật nên đi thật sớm.

Nhớ lắm ly chè Cồn lịm mát, cơm hến, bắp từ vùng Vỹ Dạ gánh vô các nẻo đường trong Thành Nội rao giọng ngọt thanh. Nhớ bánh Khoái Thượng Tứ, nhớ chè bột lọc bọc thịt quay, nhớ bánh lọc mụ Đỏ, bún bò mụ Rớt. Nhớ những quán các phê khung cảnh nên thơ đến ngồi trầm ngâm nghe nhạc. Nói về thu ở Huế làm răng mà quên được nét đặc biệt: Rằng khi trời chuyển thu có ngọn gió se lạnh, bước ra ngoài khắp các nẻo thành hay trên đường phố hầu như xuất hiện những tà áo tím với mái tóc dài “thả gió lê thê”, rất dễ thương quyến rũ đã khơi nên cảm xúc lâng lâng đi vào dòng nhạc của Hoàng Nguyên:

Một chiều lang thang bên dòng Hương Giang
Tôi gặp một tà áo tím
Nhẹ thấp thoáng trong nắng vương
Màu áo tím ôi luyến thương
Màu áo tím ôi vấn vương
Để lòng bâng khuâng theo màu áo ấy
Màu áo tím hôm nào
Tình quyến luyến ban đầu
Chập chờn tâm tư màu áo thoáng chiêm bao
 
Huế trầm mặc nhẹ nhàng và mang nỗi buồn kín đáo như mùa đông âm ỉ kéo dài, như nhà thơ Nguyễn Bính đã thốt “Trời mưa ở Huế sao buồn thế. Cứ kéo dài ra đến mấy ngày”, hoặc nhìn những cô gái Huế, nhà thơ đã diễn tả trong bài “Tựu Trường” “Những nàng kiều nữ sông Hương. Da thơm là phấn môi hường là son”. Huế là thơ nên được rất nhiều nhà thơ như Xuân Diệu trong bài Nguyệt Cầm “Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh. Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.” Huy Cận với “Huế Vấn Vương” “Huế hoa thiên lý mùi hương thoảng. Huế tím chiều thu dậy ước mơ.” Hàn Mặc Tử trong bài Đây Thôn Vỹ Dạ “Sao anh không về chơi Thôn Vỹ. Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.” Nhạc sĩ Văn Cao trong bản Thiên Thai “Em cạn lời thôi anh dứt nhạc. Biệt ly đôi phách ngó đàn tranh. Một đêm đàn lạnh trên sông Huế. Ôi nhớ nhung hoài vạt áo xanh.”

Thật hãnh diện cho Huế vô cùng được đưa vào thi ca, âm nhạc. Huế thơ mộng qua hình ảnh cầu Tràng Tiền, sông Hương, núi Ngự, đồi Vọng Cảnh, Chùa Thiên Mụ... Huế yêu kiều. Huế mộng mơ, dịu dàng. Nghĩ về Huế luôn có những giây phút lắng lòng trầm tư.

Huế Xưa
(Liên Hoàn)
 
Thương về xứ Huế những ngày thơ
Mỗi sớm Hương Giang điểm trắng mờ
Mấy cảnh bờ sông chiều nắng lụa
Đôi tình bến nước sáng trời mơ
Thu ươm áo tím ru lời nhạc
Hạ quyện mây hồng xoắn nắng tơ
Đại Nội, Đông Ba, thành Thượng Tứ
Khi mô trở lại Tịnh Tâm chờ
 
Khi mô trở lại Tịnh Tâm chờ
Để gió ru đời dệt tiếng tơ
Xứ Huế tôi mang vào giấc mộng
Hoàng Thành bạn kết giữa đêm mơ
Bao Vinh lá trúc đò u uẩn
Vỹ Dạ nhà tranh khói nhạt mờ
Đỉnh Ngự trăng cài soi huyễn ảo
Cung sầu vạn lý níu hồn thơ
 
MTTN
 
Huế là nơi có bản sắc văn hoá về lịch sử và lối kiến trúc đặc biệt của các triều đại vua chúa. Nơi có phong cảnh hữu tình, con người đầy chất thơ. Huế là nhánh sông chính bao trùm những nhánh con như Quốc Học, Đồng Khánh, Sịa, Hải Nhuận...v…v...
 
Đêm nay Huế rất hãnh diện có người con nổi tiếng, qua những bản nhạc cô sáng tác “Vì Đó Là Em”, “Phiến Đá Sầu”, “Mình Ơi”…v..v... nhạc sĩ Diệu Hương đã đến góp mặt chung vui. Ngoài màn ca hát của cô còn có rất nhiều màn văn nghệ ngoạn mục do các mầm non và tuổi trẻ hải ngoại múa ca bằng tiếng Việt dễ thương, cũng nhờ công lao của ban Tuệ Đăng do nhạc sĩ Lê Minh Hiền hướng dẫn tập dợt.

Chữ “Huế “như tiếng gọi thiêng liêng của quê hương. Hồi hộp đón chờ đi dự, đội mưa mà đi tìm lại dư âm yêu thương trong lòng đất mẹ. Cầu xin ban tổ chức có nhiều sức khỏe, tuổi trẻ có nhiệt huyết nối tiếp cha ông để tôi còn đi dự hàng năm. Dẫu không giúp gì được cho hội, nhưng sự có mặt của mình cũng an ủi khuyến khích tinh thần và góp phần duy trì được hơi thở của Huế, linh hồn của Huế nơi xứ người. Cám ơn ban tổ chức. 

Cám ơn “Đêm Hội Huế San Jose 17 tháng 2 năm 2024.”

Minh Thúy Thành Nội                                                                                                         
Tháng 2/ 2024 
 

Ý kiến bạn đọc
11/07/202421:55:59
Khách
Cảm ơn Tác giả một bài viết hay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 411,250
Qua báo chí, tôi được biết Yellowstone là một vùng đất rộng nằm ở Tây Bắc Tiểu bang Wyoming, nơi mà cách đây mấy ngàn năm đã có sự hoạt động của một núi lửa lớn với miệng núi đường kính dài 30km. Người ta tưởng tượng rằng nếu giờ này mà nó thức giấc thì cả miền Bắc Mỹ sẽ không còn. Tôi ao ước có dịp sẽ đến đây để tận mắt nhìn những kỳ tích đẹp và hùng vĩ mà núi lửa đã lưu lại sau hơn mấy ngàn năm ngưng hoạt đông, nhưng chưa bao giờ có cơ hội. Năm nay, nhân ngày lễ Memorial, con gái tôi đã sắp xếp xin nghỉ một tuần để lấy tour cùng đi thăm danh lam thắng cảnh này.
Đôi lời phi lộ: hai tiếng "cuối đời" tôi dùng không mang ý nghĩa sau bài ký này tôi không tiếp tục viết nữa. Đây chỉ là cái tên tôi đặt dựa theo nội dung tôi muốn diễn đạt dưới đây. ... Kể từ khi việc đưa thân xác người Việt sống lưu vong, mong muốn được chôn cất tại quê nhà không còn rào cản, vợ chồng tôi chọn cách hỏa táng thân xác sau khi mất. Lựa theo cách này vừa đỡ tốn kém vừa dễ dàng mang tro cốt trở về quê hương. Điều mong ước được "lá rụng về cội" tôi đã dứt khoát. Riêng việc chọn cái cội ở nơi nào trên dải đất hình chữ S cũng chẳng dễ dàng gì! Bởi tôi sinh ra nơi đất Bắc, vợ tôi quê mãi tận cuối phương Nam, nên tôi mất khá nhiều thời gian lựa chọn, tìm kiếm.
Thời gian này, tôi được cất nhắc làm “quan lớn” trong một xứ đạo ở quận Cam (Orange County). Vì vừa vào làm việc trong Hội Đồng Mục Vụ của cộng đoàn, giáo xứ, nên tôi phải tập dần nhiều việc, như tập các câu kính thưa để lên phát biểu trước cộng đoàn cho quen, còn phải tập cách ăn nói cho chững chạc, vì bây giờ mình là quan rồi, dễ bị người ta “soi” lắm. Chẳng hạn như hôm trước, Quan Chủ Tịch Cộng Đoàn, gọi tôi ra ngoài nói chuyện:
Tôi thật sự cảm phục các thầy cô dạy tiếng Việt tại các trung tâm Việt ngữ. Tất cả là thiện nguyện viên. Họ hy sinh cuối tuần để làm một việc không những không lương mà còn phải đối đầu với những việc không vui như áp lực từ phụ huynh... Tôi xin nhắn gởi một điều đến phụ huynh, các thầy cô và các linh mục. Học tiếng Việt là một điều rất khó đối với các em vì trong tuần các em đi học cả ngày ở trường toàn nói và đọc tiếng Mỹ. Về nhà thì xem TV, coi internet, nghe radio cũng toàn tiếng Mỹ. Mỗi tuần vào nhà thờ học tiếng Việt chỉ có hai tiếng mà nhiều thầy cô lại cứ nói tiếng Mỹ với các em. Trớ trêu là sau khi học xong, lúc đi lễ, các linh mục lại giảng phúc âm cho các em bằng tiếng Mỹ. Xin các linh mục, các thầy cô và phụ huynh nói tiếng Việt với các em càng nhiều càng tốt...
...Em rất hãnh diện được phục vụ trong quân đội Hoa-Kỳ dù chỉ là một hạ sĩ quan. Em yêu thích và không hối tiếc chút nào những việc em làm trong đời lính. Chỉ có một điều duy nhất hối tiếc ám ảnh em đến nay là người bạn đồng đội tri bỉ tri kỷ của em ngã gục phanh thây mà em không có mặt ở đó. Nó học chung với em sáu tháng Quân Trường Fort Sill, Oklahoma, từ tháng May 7-November 15, 1998, rồi hai đứa tình nguyện qua Iraq là chiến trận nguy hiểm nhất lúcđó,” Hùng ngửng đầu nói dồn dập với đôi mắt dõi nhìn trời cao như đang tìm người chiến sĩ đồng đội xưa. “Thương mến nhau còn hơn anh em ruột mà!”...
Chị Tâm trưởng nhóm Yoga gần bẩy mươi tuổi sở hữu thân hình cao thon săn chắc như người mẫu, chị nghiện bộ môn này vài thập niên trước lúc chị còn đi làm. Về hưu buồn tay buồn chân, chị rủ vài bạn thân đến nhà chị tập cho vui, tiếng lành vang xa, bây giờ nhóm của chị bành trướng đến mười mấy người, cô Ba là thành viên mới toanh thọ giáo chị. Cô vốn kín tiếng lại là ma mới nên chỉ nghe các chị hóng đủ thứ chuyện trên đời, thỉnh thoảng cô góp một câu giúp vui, tuyệt nhiên cô câm như hến khi có người cao giọng dạy đời hay chê bai ai đó.
Khi một mình trong tứ bề hiu quạnh nên tự thân cảm thấy lẻ loi. Đó là cảm nhận riêng tôi khi ngồi đợi xe đò ở vùng kinh tế mới. Thời ấy không mấy ai có cái đồng hồ đeo tay để biết giờ giấc, chỉ biết giấc sáng sớm khi mặt trời chưa mọc sẽ có chuyến xe đò duy nhất trong ngày về Sài gòn, là xe ngày hôm qua từ Sài gòn lên. Nhớ những hôm sương mù bao phủ núi rừng nên tầm nhìn hạn chế càng cô độc vì cô quạnh, cảm giác lẻ loi len lỏi vào tâm khảm hay từ trong tâm khảm lan toả ra núi rừng âm u, sự lẻ loi và bất lực cho đến khi có ánh đèn vàng mờ đục xuất hiện trong màn sương mù đặc như nước vo gạo là mừng rỡ hôm nay được về nhà vì nhiều hôm ngồi đợi tới mặt trời mọc cũng không có xe vì xe hư xe hỏng gì đó, người ta không chạy ...
... Ừ nhỉ, cũng đến lúc phải quyết định đặt tên cho con là vừa. Mình cứ lo nào là trang trí căn phòng, mua quần áo tã lót, sữa… cho con mà quên mất điều quan trọng là phải cho con một cái tên thật ý nghĩa, chứ đâu phải gọi thằng cu bé là được đâu! Mà biết làm sao khi bên ngoại muốn đặt tên này, bên nội lại muốn đặt tên kia thì làm sao giải hòa được hai bên đây?! Từ chối bên ngoại hay bên nội cũng đều sợ làm buồn lòng họ, vì đây là cháu đầu lòng trong họ nên ai cũng muốn tên mình đưa ra được cha mẹ nó chọn!...
... Ra về tôi suy nghĩ liên miên về tình bạn lính, bạn tù, bạn đời thật quý “Cuộc sống chẳng có gì đáng quý hơn là hạn chế làm tổn thương người khác và xoa dịu một tâm hồn khổ đau với tất cả những gì mình có thể” (Olive Schreineray), anh Thân đến với anh Mùi trong lúc này thật thích hợp vì họ đã hiểu nhau và hơn hết là đồng cảnh ngộ. Còn tình cha con thương yêu quấn quýt thì đẹp như một bài ca...
Hồi nhỏ, khi tôi học trường làng, ngoài câu cách ngôn: “Tiên học lễ, hậu học văn” thầy giáo còn cho viết vào vở bài học thuộc lòng đầu tiên: Công cha như núi Thái Sơn, Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha. Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.”(khuyết danh) Bài học thuộc lòng này được cha truyền con nối và theo tôi suốt cả cuộc đời. Tôi nhớ thời thơ ấu, vào dịp Tết, các chú thím, cô cậu đem biếu ông bà nội hộp trà, cân mứt… Trong năm, vườn nhà thu hoạch được thứ gì thì đem đến cho ông bà thứ ấy - khi quả bí, lúc trái bầu… Khi ông bà ốm đau thì sớm hôm thăm viếng, thuốc thang… Như thế coi như làm “tròn chữ hiếu.”
Nhạc sĩ Cung Tiến