Hôm nay,  

Chuyện Đời Không Bình Thường

02/02/202400:00:00(Xem: 2034)

Ann-Phong.-Mom,-Where-Are-You.-Acrylic-with-used-objects-on-wood.-24x25x10
Tranh Ann-Phong. Mom, Where Are You? Acrylic with used objects on wood. 24x25x10
 
 
Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên, tác giả nhận giải danh dự từ năm 2002.

***
 
Nước mắt chảy những giọt trong vắt, tràn xuống đôi môi, từ đôi mắt u sầu, Hoa nói nhỏ thiệt nhỏ, khi thấy cô giáo Mơ vừa bước ra khỏi cánh cửa gỗ cũ kỹ của văn phòng làm việc:
 
- Con dắt em con đi một vòng rồi con trả nó lại cho cô nha.

Mơ bước nhanh tới, choàng cánh tay lên vai cô gái, vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ:

- Đừng có buồn quá, đừng có lo nhiều, rồi từ từ em sẽ quen nhà mới nhe con.
 
Thả tay xuống, Mơ tiếp:

- Ừa, con dắt em đi chơi một vòng đi, rồi đem em về văn phòng cho cô, đừng lo, cô thương em lắm.

- Cô ơi, bà Nội mấy nhỏ hỏng chịu giữ em con, chớ con đâu muốn bỏ nó. Bà Nội chỉ giữ hai đứa cháu nội thôi, con còn phải đi làm, không ai coi chừng em con.

- Cô hiểu mà, từ từ em sẽ quen thôi con. Hỏng chừng sống chung với người khác em con sẽ học hỏi được nhiều điều trong đời sống, may ra nó… khỏe hơn. Thôi dắt em đi một vòng đi.
 
Hai chị em nắm tay nhau, đi về hướng đường lộ. Con đường đông đúc xe cộ ầm ầm nối đuôi nhau, buổi sáng sớm giờ thiên hạ đang trên đường tới sở. Bên kia là hai hàng bảng cấm, ngay giữa con lộ đang sửa chữa, đuờng chỉ mở một chiều xe lên, xuống, nên kẹt lung.

Mơ nhìn theo bóng hai chị em, một thoáng, rồi quay nhanh trở vô văn phòng, lòng thấy nặng trĩu.
 
Tội nghiệp con nhỏ quá, vừa mới từ bên kia, nửa vòng trái đất, qua đây sống với gia đình người chị chưa đầy sáu tháng, đã phải dời đi, sống với người lạ, chưa biết chưa hiểu gì đời sống ở đây, không hiểu tiếng Mỹ, thiệt bơ vơ. Chắc là con nhỏ cứ nói tiếng Việt, tưởng ai cũng là người Việt như em.

Em có khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng mịn màng, đôi mắt trong ngây thơ, với trí khôn không phát triển như người bình thường. Mơ là cô giáo của em.
 
Trở vô ngồi viết tờ báo cáo hàng ngày. Khi xong, ra phòng ngoài đã thấy em ngồi trên ghế ở một góc, chỗ ngồi quen thuộc của em. Thấy cô giáo, em cười tươi, miệng lấp bấp:

- Chị khóc…khóc...chị đi gồi...
 
Nhỏ lấy ngón tay, quẹt lên con mắt, bắt chước như chị nó chùi nước mắt, ngó cái mặt thiệt dễ thương.

- Ừa, chị đi rồi, bây giờ con đi chơi với cô nhe.

Con nhỏ gật đầu, chìa ra cho cô giáo coi bịch ni-lông nhỏ, trong có mấy chùm nho:

- Chị cho.

Lại cười, hai con mắt ánh lên niềm vui.

- Con ăn đi.

Gật nhẹ đầu, Mơ nói, nhỏ vội vàng mở miệng bao, lấy chùm nho đỏ ra, bứt từng trái bỏ vào miệng. Mơ dặn thêm:

- Nhớ nhả hột bỏ nhe con.

- Dạ.

Nhỏ ăn xong bịch nho, lại tới bên cạnh cô giáo, kéo kéo tay áo Mơ:

- Đi dzìa cô, dzìa nhà chị, dzìa ngủ cô … cô … cô, chị tắm …chị mua ba bộ áo đẹp… đẹp… đẹp.

Con nhỏ bắt đầu nói cà lăm. Mơ vuốt tóc em:

- Hỏng ngủ con, ngủ hồi tối rồi, giờ mình vô lớp học, mai bận đồ mới nhe.

- Dạ, ngủ rồi, đi học.

Ngoan ngoãn, nhỏ lập lại lời của Mơ, rồi đi theo cô giáo vô lớp.

Lấy tập ra, viết từng hàng chữ “I” xong đẩy qua, kèm cây viết chì.

- Con viết theo nè.

- Dạ.

Em lúc nào cũng dạ, ngoan lắm. Mơ trở qua các em học trò khác, một lát sau trở lại, thấy trên cuốn tập là những vòng tròn quệt quẹt, chồng lên những chữ “I” uốn nét của mình.
 
Ừa, thôi, em không biết viết. Kiên nhẫn thêm một chút.
 
Em năm nay bằng tuổi con trai lớn của Mơ, tức 32 tuổi. Em mắc một chứng bịnh tâm trí từ hồi rất nhỏ, gọi là “ bịnh hoang tưởng”. Hoa là tên của chị em, chắc lớn hơn em 2, 3 tuổi thôi.

Chị em kể: ”Ba Má đâu có nuôi nó, bỏ nó từ hồi còn nhỏ, Bà Ngoại con nuôi. Con mới đem nó qua đây“.
 
Trong những lúc cô trò ngồi nói chuyện, em thường kể:

- Mẹ đẹp …đẹp …đẹp lắm.

Chắc trong trí nhớ của em có lúc bừng sáng. Mơ khuyến khích cho em kể tiếp:

- Mẹ đẹp sao hả con?

Đôi mắt em sáng rỡ, màu nâu lợt ánh lên trong vắt, ngây thơ, miệng cười tươi tắn:

- Mẹ bận áo dài… có che dù nữa.

- Mẹ bận áo màu gì?

-Màu …tím.

Trời đất!

Em biết và nhớ cả màu áo của mẹ.

- Mẹ mang giày cao “dzì” nè …

Em xoè bàn tay, đủ năm ngón.

- Con nhớ …ba không?

- Có

Gật đầu lẹ làng, em nói tiếp:

- Ba …ba …ba lái xe.

Hai tay em ra dáng như ôm tay lái, đưa qua lại.

Một em khác đi cùng nhóm, tên Lan xía vô, nói liếng láo:

- Nó nói ba nó chạy xe cô ơi.

À, như vậy nhà em chắc khá giả. Ở bên Việt Nam mà có xe hơi nữa.
 
Lâu lâu, em đứng kề sát bên Mơ, ngả đầu dựa vào vai cô giáo, Mơ hỏi:

- Nhớ mẹ hả con.

Nhỏ gật đầu,mếu:

- Nhớ mẹ quá!

Ôi! Mơ thiệt tình không hiểu những em bị bịnh tâm trí nầy, cái đầu em khi nào mê khi nào tỉnh, nhưng những lời nói của các em cứ làm cho trái tim Mơ nhói lên từng nhói đau hết sức!

Nhiều lúc, tự nhiên em khóc, nước mắt chảy ràn rụa. Nước mũi chảy hòa cùng nước mắt lem luốt, mũi đỏ ửng, khiến em khác cằn nhằn:

- Biểu nó chùi mũi đi cô, dơ quá hà!
 
Ừa, hơn ba chục tuổi em không biết chùi mũi, đưa cái khăn giấy, em quẹt quẹt tèm lem. Mơ giả bộ nạt:

- Thôi, hỏng có khóc, cô hỏng thương à.
 
Chiêu “cô hỏng thương” hiệu nghiệm lắm. Cứ nói hỏng thương là mấy nhỏ nghe lời răm rắp, ngộ vậy đó nhe.
 
Chị em kể, ban đêm, hôm nào em không ngủ được, thì em chạy rầm rầm trên hành lang giữa nhà, dộng cửa buồng ngủ của anh chị, của cháu, ầm ầm suốt đêm, không ai ngủ nghê gì được hết. Thiệt khổ cho tình cảnh của chị em, còn chồng, còn con!

Bữa trước đưa em về, nghe chị em than thở:

- Chắc con bỏ nó quá …cô ơi ! Nó quậy quá làm sao con chịu nổi!.

- Con đừng bỏ em, tội cho em lắm!
 
Nói vậy, vì lòng mình nó vậy, biết làm sao!
 
Hôm đầu tiên đưa em về nhà mới, chỗ chăm sóc em, dọc đường, như có linh cảm làm sáng trí, em vỗ vai Mơ, chỉ ngược hướng xe chạy, cà lăm, vấp váp:
- …cô …cô ..cô…cô …. dzìa nhà... nhà... nhà chị.
 
Khi nói vội vàng, em hay cà lăm.

Nhà mới là chỗ nuôi và chăm sóc người bịnh chậm phát triển, cần phải quan tâm liên tục 24 tiếng một ngày. Nhà gọi là “Group house” thường rất rộng rãi ba hay bốn phòng ngủ. Mỗi phòng có thể một, hay hai người ở chung. Ở đây sẽ có người lo ăn uống, giặt giũ, chăm sóc vệ sinh, sức khỏe v…v…Tùy theo bịnh nặng nhẹ, mà người chăm sóc dạy họ về đời sống tập thể và sinh hoạt như một gia đình.
 
Lúc tới nhà mới, ngừng xe, Mơ ngó thấy hai con mắt em đỏ lừ, nước mắt chạy dọc theo sóng mũi. Em xuống xe, cầm hộp “lunch”, đi một mạch vô nhà, thẳng vô buồng, không ngó lại như mọi hôm vẫn ngần ngừ, rồi hun lên má cô giáo trước khi gõ cửa nhà chị.

Em biết buồn biết giận nữa chớ, em vẫn là một con người mà, dù trí khôn của em chỉ là đứa bé 3-4 tuổi. Em biết tủi thân nữa chớ, thỉnh thoảng em khóc vì nhớ mẹ, người mẹ chắc đã quên em từ lâu lắm.

Hình ảnh người mẹ trong đầu em thiệt là đẹp đẽ.
 
Lúc ăn trưa, em hay nói :
- Cơm ngon quá.
 
Em ăn không biết no, và cũng không biết đi cầu tiêu tiểu, nếu không có người nhắc.

Chị em kể có lần mấy ngày không đi cầu bụng em to như cái trống, phải đưa em tới bác sĩ. Có lần khác, trong bếp, chị đang cắt miếng thịt, vừa quay lưng đi, quay lại, là miếng thịt biến mất. Kiếm hoài, mới nghĩ ra em đã lấy nuốt vô bụng rồi. Em ăn không biết no, không biết thức ăn sống hay chín. Cứ thấy đồ ăn là sấn lại, tay bốc, miệng đã nhai rồi. Một lần, dẫn các em đi chơi Bowling, ngang qua cái bàn, em quơ tay nắm cái ly của ai đó để trên bàn, uống ừng ực một hơi, không chụp kịp. Giờ ăn trưa em thường ôm kè kè hộp đồ ăn, kiếm chỗ ngồi riêng một mình, lấm lét mở hộp, khum khum tay che, cử chỉ như sợ có ai tới giựt. Em ăn mau như chớp, và mấy miếng đã hết nửa hộp cơm to tướng. Ăn xong, thời gian còn lại chừng nửa tiếng đồng hồ em loay hoay tìm cách để đậy nắp hộp cơm, chỉ hoài cũng chưa làm được. Mơ vẫn luôn nhanh mắt nhắc chừng:

- Nhai nữa nhe con, ăn từ từ.

Ngoài những thói quen đó, em hiền lành dễ thương.
 
Từ ngày em về chỗ ở mới, Mơ nhận thấy em có vẻ ngoan ngoãn hơn trước. Đưa em tới nhà, đôi khi Mơ theo em vô tận phòng riêng, thấy em biết tháo đôi giày đang mang, đặt thứ tự ở góc tủ máng quần áo, mang lại đôi giày vải mềm đi trong nhà, máng cái áo lạnh lên móc. Như vậy ít chuyện nhỏ nhặt em đã có thể tự làm.

Nhớ lúc trước, mỗi sáng tới nhà rước em, thấy chị em vẫn phải ngồi dưới đất, mang từng chiếc vớ chiếc giày cho em. Mong mỏi của chị em, khi gởi em cho người khác nuôi, là để em có thể tự lập từ từ, may ra trí khôn của em sáng lên chăng.
 
Mơ vẫn cố gắng tập em đồ vần a, b, c, viết tên mình; vẫn cố gắng giúp đỡ em hội nhập vào dòng sinh hoạt bình thường. Em đã biết khoanh tay chào hỏi những  người mới gặp, với nụ cười rất dễ thương, biết ngồi cùng bàn ăn với người khác, tuy vẫn còn ăn nhanh như gió. Nghe kể, đêm nào không ngủ được, em thường ra đứng nơi nhà bếp, nước mắt chảy ràn rụa, ngửa hai bàn tay, xin ăn, vì thói quen ăn không biết no. Người chăm sóc em cho biết, em không đói, chỉ thèm ăn một cách vô thức mà thôi.

Xa các em mấy năm rồi, Tết cận kề, Mơ nhớ các em quá!

Mong sao cho em, một ngày nào đó, sống đời bình thường với những người bình thường.

Ngọc Anh 
 
 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 409,717
Hồi mới qua Mỹ, tôi phải vừa đi làm vừa đi học để tự trang trải cuộc sống. Tôi được một công ty sửa chữa hàng điện tử, mướn vào làm ca đêm, vì ca ngày đã đầy. Ban đêm đi làm, ban ngày đi học cũng khá phù hợp với lịch trình của tôi lúc ấy. Tôi thuê một phòng trọ nhỏ, chỉ về nhà ngủ vài tiếng mỗi ngày trước khi tiếp tục công việc. Tôi làm việc không kể nặng nhọc hay khó khăn vì so với việc làm hồi còn ở Việt Nam thì sá gì với mấy công việc nhẹ nhàng này. Tôi vào hãng với tinh thần thoải mái vì tôi được làm việc trong một môi trường vui vẻ và tôi yêu thích công việc này. Ngược lại, việc học ở trường thì tôi vật lộn với nó như bò kéo xe lên dốc.
Người xưa có câu "70 chưa gọi là lành", ý nói họa phước của mỗi người tới 70 tuổi vẫn chưa biết được, phải tới khi hết thở thì mới có thể nói rằng cuộc sống của một người tốt xấu, lành dữ, ra sao. Câu chuyện dưới đây là một chuyện có thật về một chuyến du lịch bị trở ngại vào phút chót và những người trong cuộc đã trải qua những thử thách rất khó khăn, giống như họ phải chèo chống một con thuyền mong manh vượt qua cơn sóng dữ...
Hòa thức dậy lúc 5 giờ sáng sau giấc ngủ ngắn từ giữa khuya, căn phòng bệnh viện màu trắng ngà dưới ánh đèn vàng vọt buồn thiu, bên ngoài kia trời còn phảng phất lạnh lẽo của đầu mùa đông, dù mùa đông Seattle không nhiều tuyết tái tê như những nơi miền Đông Bắc nước Mỹ. Hòa vẫn thường ngủ ít và dậy sớm, có lẽ bệnh nhân nào cũng thế, nằm trong bệnh viện khắc khoải lo âu bệnh hoạn, lại thêm y tá nhân viên thường xuyên ra vào cả ngày lẫn đêm ai mà ngủ ngon cho được. Hòa rời khỏi giường, đi ra phía cửa, rồi đi dạo khu hành lang cho đầu óc khỏi suy nghĩ rồi lại buồn lại khóc. Các phòng bệnh đều đóng kín, mỗi bệnh nhân là một thế giới riêng, đau buồn riêng. Cuối hành lang xa xa thỉnh thoảng có bóng dáng vài cô y tá tất bật qua lại, ghé vào phòng nào đó thăm bệnh, lấy máu, đo huyết áp, đưa thuốc... nói chung là đủ thứ của công việc y tá.
Ông ngồi nhâm nhi tách trà, ánh mắt mông lung thả vào khoảng không. Từ tách trà nóng, một làn khói mỏng tỏa lên. Hương sen lãng đãng trong khu vườn buổi sáng, quyện cùng mùi cỏ cây, mùi sương ẩm. Buổi sáng bao giờ cũng là thời khắc êm đềm đối với ông. Không có gì phải vội vàng, ông cứ ngồi như thế, cho đến khi mặt trời lên cao và bình trà cạn nguội ngắc ngơ. Nhưng hôm nay thì khác. Bãi sân trống cạnh nhà là nơi tụ tập đá bóng của bọn trẻ từ sớm. Kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, bao nhiêu sự phấn khích cùng với năng lượng tràn đầy dồn vào những cú sút bóng ầm ầm, vào tiếng la hét vang dậy. Rồi cái gì đến cũng đã đến. Một cú sút thẳng chân, hất quả bóng bay qua hàng rào, rơi ngay bàn trà của ông...
... Có nhiều người nói nhổ răng hàm trên, nhất là mấy cái răng cấm thì dễ bị chạm dây thần kinh và về sau sẽ bị “mát dây”, và cũng có vài đứa bà con tôi biết sau khi nhổ răng cấm thì tâm thần rất là bất ổn, nếu không nói là bị bệnh thần kinh. Nhà tôi và mấy đứa con thì nói răng không đau đâu cần nhổ làm gì cho... thêm chuyện; thằng con còn “hù” tôi, kể lại khi nó đi nhổ răng khôn, người ta dùng kềm móc cái răng rồi “đu” người lên mà kéo; ông bố thì “dọa”, coi chừng nhổ răng xong bà không còn nhớ tôi là ai; rồi vài chị bạn tôi kể nhổ răng khôn về sưng đau hành rất lâu, rất mệt v.v... làm tôi hãi quá. Tôi lên “net” tìm hiểu về “lợi và hại của việc nhổ răng khôn” thì có quá nhiều thông tin xuôi chiều và ngược chiều, nên tôi quyết định không nhổ. Cho nó lành...
Trong cuộc đời của mỗi người, bất kỳ ở nơi nào trên thế giới, từ khi có trí khôn, là ta đã mang nợ và phải biết ơn nhiều người- từ Tổ Tiên Ông Bà, người làm ra hạt gạo nuôi ta, Đấng Sinh Thành, đến những Thầy Cô dẫn dắt ta, các cô chú Thương Phế Binh đã bảo vệ chúng ta bằng chính cuộc đời họ, đến bạn bè, người quản lý và giám đốc nơi ta làm việc, đồng nghiệp... người quen người lạ… tất cả mọi người chung quanh, ta đều mang ơn họ, không nhiều thì ít. Và riêng đối với những người được định cư ở quê hương thứ hai, ta còn phải mắc nợ thêm bao nhiêu là người nữa- từ chính phủ, những vị tổng thống, từ những vị giúp những chương trình tái định cư HO, ODP… đến những vị ân nhân bảo lãnh...v.v... trái tim nhân ái của họ bao la vô cùng... Kể ra tất cả những người làm ơn cho ta sẽ không hết - ở đây tôi chỉ xin đơn cử một vài việc rất gần đối với gia đình tôi, với đất nước “Cờ Hoa” đầy tình người này.
Cách đây rất nhiều năm. hồi chị còn đi học đại học ở Mỹ, trong một lớp của chương trình sư phạm, một vị giáo sư hỏi cả lớp trước khi cả lớp chuẩn bị nghỉ lễ Tạ Ơn: - Các bạn sẽ nói lời cảm ơn với ai trong dịp lễ Tạ Ơn năm nay? Các bạn đồng môn của chị nhao nhao, nói sẽ cảm ơn gia đình, thầy cô, bạn bè. Vị giáo sư quay sang hỏi chị có ai để cảm ơn không, dĩ nhiên chị có rất nhiều người để nói lời cảm ơn. Chị nói với vị giáo sư rằng chị rất biết ơn ba má và bạn bè của chị, người đã giúp đỡ chị quay lại trường đại học ở Mỹ. Chị biết ơn nước Mỹ đã cưu mang gia đình chị và giúp đỡ chị về tài chánh để chị được đi học. Chị biết ơn các giáo sư ở Mỹ đã khuyến khích, tận tâm giải thích cho chị những lúc chị không hiểu bài. Chị cảm ơn con trai chị đã giúp chị có động lực để quay lại trường học vì chị muốn làm tấm gương cho thằng Huy-là-con trai của chị. Chị muốn thằng Huy sau này khi lớn lên sẽ đi đại học như rất nhiều di dân gốc Việt khác...
Tôi thức dậy từ 6 giờ sáng lo những việc cá nhân lẹ làng, sau đó thay bộ áo dài cờ vàng lái xe lên San Jose, đến điểm tập họp trước “parking” của Walmart nằm trên đường Story. Vì câu nói của em trai Minh Huy trưởng đoàn Hậu Duệ Việt Nam Cộng Hòa, khi Hoa Nguyễn mời, tôi đã ngại ngùng nói ”Chị già rồi không phù hợp với tuổi trẻ, đường xá xa xôi, vấn đề lái xe trở ngại, chỉ có thể đi tham dự hạn chế”. Minh Huy thưa ”Chị ơi! chúng em rất cần ba thế hệ một tấm lòng ...”. câu nói lễ phép với cả chân tình của tuổi trẻ đầy tha thiết đã động vào trái tim mình, nên tôi quên mất tuổi già không đủ sức khỏe tốt, vượt đường xa mưa gió góp mặt cùng nhóm hậu duệ đi diễn hành Lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ.
Một ngày trong tháng 9, 2024, Kim Oanh điện thoại cho vợ chồng chúng tôi, ngỏ ý muốn qua thăm “anh chị”. Chúng tôi cho biết, nếu cần đưa đón, chúng tôi sẵn sàng. Nhưng Kim Oanh trả lời sẽ nhờ người quen đưa đến. Chúng tôi hẹn gặp nhau vào cuối tháng 10, 2024 tại nhà chúng tôi. Kim Oanh là vợ của Trung Úy Không Quân Hoàng Văn Tân, một người bạn tù cải tạo rất thân thiết của tôi trong 2 năm tại Long Khánh. Kim Oanh có lần dẫn vợ tôi cùng nhau thăm lén hai ông chồng trong rừng cao su bên ngoài trại tù ở Long Khánh. Đây là một kỷ niệm không bao giờ quên, vì cả hai cặp có được chút thì giờ “tâm sự” riêng với nhau giữa cảnh màn trời chiếu đất. Anh Hoàng Văn Tân mất vào đầu năm 2016 tại San Diego.
Dân ta ở các tiểu bang miền Tây như Cali, Texas… gọi họ là dân “Mễ” vì họ vào nước Mỹ từ xứ Mexico; các tiểu bang miền Đông như Maryland, Virginia… gọi là dân “Xì”, vì nghe họ nói tiếng Spanish - tiếng gọi khác nhau, nhưng “Mễ” hay “Xì” cũng là di dân từ các nước Trung hay Nam Mỹ. Người Mỹ gọi họ là dân Hispanic hay Latino. “Chuyện dài di dân gốc Mễ”: từ nhà ra phố đến chuyện quốc gia đại sự đều có mặt dân “Xì”; vui buồn, thương cảm hay giận đến căm gan đều có bóng dáng anh “Mễ”...
Nhạc sĩ Cung Tiến