Hôm nay,  

Con Không Cần Tiền

08/10/202000:00:00(Xem: 7536)

 

Lương Tạ

Lần đầu tiên tham gia Viết Về Nước Mỹ, Tác Giả Lương Tạ cho biết: Ông làm nghề dạy con hơn 20 năm nay. Đối với ông đó mới là nghề chính. Ông chuyên tiếp xúc với nhiều hoàn cảnh gia đình và hiểu nhiều tâm tư. Nguyện vọng của ông là thế hệ trẻ Việt Nam được lớn lên biết sống hạnh phúc và có bản lãnh. Ông đã có bài viết đăng trên nhiều b́áo chí, BBC Tiếng Việt, Người Việt, Việt Báo, The New Viet, và Sài Gòn Nhỏ. LL qua facebook https://www.facebook.com/lulandanvy/

*Truyện phỏng theo chuyện thật người thật, với tên các nhân vật được thay đổi.

 

***

 

Hai giờ sáng, thức dậy, Minh thấy phòng con gái Dianne vẫn còn đèn sáng. Minh gõ cửa. Cháu mở cửa. Minh thấy Victoria bạn con gái, đang lau nước mắt. Minh hỏi: "Ủa, sao vậy cháu?" Victoria chưa kịp trả lời, Dianne ngắt ngang: "Bố, cho Victoria ngủ đây đi. Bạn đang buồn". Minh ngờ ngợ, chỉ biết là mẹ cháu đã qua đời hơn một tháng. "OK con, nên báo cho ba con biết. Hai đứa đi ngủ đi khuya rồi". Con gái tôi khuyến khích: "Victoria chia sẻ với bố mình đi. Bố mình có thể giúp". Mình tiếp lời con gái: "Có gì cháu cứ chia sẻ, bác giúp gì được thì giúp." Minh ngồi nghe Diann kể chuyện và khuyên giải cháu. Năm giờ sáng lúc nào không hay. Bệnh trầm cảm của cháu sau ngày mẹ chết đã trở lại.

 

Cách đây 21 năm, cô gái xinh đẹp tên Phúc đã quyết định lấy một anh chàng chí thú làm ăn tên Đặng, dứt bỏ mối tình đầu với người yêu, lúc đó mới học Y năm thứ nhất. Đặng đẹp trai, làm doanh nghiệp khá thành công, nên đời sống tài chính đầy đủ. Sau 4 năm, Đặng và Phúc và hai con nhỏ được anh chị chồng bảo lãnh sang Mỹ. Gia đình chồng môi giới buôn bán nhà cửa nên cuộc sống khá giả. Đặng học nghề theo anh chị. 

 

Sau hơn 10 năm, Đặng đã có trong tay một cái nhà hơn 1 triệu đô. Xe Mercedes cứ hai năm, mỗi người thay một chiếc. Đặng rất chịu khó, dẫn khách đi mua nhà suốt ngày, kể cả cuối tuần. Phúc thì đi làm hãng. Kiếm tiền trang trải cho cuộc sống đòi hỏi của gia đình. Hai con của Đặng và Phúc không bị gò bó nên khá tự do, muốn gì được đấy. Đặng và Phúc thương con, nhưng lại không có thời gian với con mình, nên họ dồn tình thương bằng cách cho con đầy đủ vật chất. 

 

Năm Victoria 16 tuổi, có bằng lái xe. Đặng cưng con mua hẳn cho cháu một cái xe Porsche khoảng 70.000 USD. Tính Victoria đơn giản. Cháu không muốn, nhưng bố nói có xe đẹp để vẻ vang với họ hàng, người quen. Gia đình chị của Đặng có cuộc sống vật chất hơn hẳn. Họ có nhà rộng sát biển. 

 

Đặng và Phúc thường tham dự những buổi party của bạn bè, để kết nối và hòa mình với những người cùng lối sống. Nơi mà những áo quần thời trang nhất được phô trương. Những cái bóp nhiều ngàn đô thể hiện đẳng cấp. Những câu chuyện xoay quanh làm ăn thêm tiền, so sánh và những chuyện thiên hạ. Phụ nữ phần đông nhìn không chê được vì chỉ cần ít dao kéo là nơi khuyết tật trở thành hấp dẫn. Các ông thì so nhau về rượu, và danh thế. Những chai rượu đóng góp càng mắc tiền, càng lâu đời thì càng hãnh diện.

 

Ai cũng khen gia đình Đặng và Phúc hạnh phúc, vì hai người giàu sang, ̣̣đẹp đôi và hai con đều đẹp, cao lớn và ngoan. Họ không biết là sau lưng, Đặng và Phúc có những trận cãi nhau nẩy lửa vì công việc làm ăn, đầu tư thất bại, và gia đình lỏng lẻo. Có lần Phúc đã muốn ly dị, nhưng nghĩ tới con, Phúc đành bỏ ý định. 

 

Cả hai bố mẹ đi làm và cuối tuần thường đi với bạn bè, nên hai anh em tự lo,  mỗi đứa một hướng. Tối mẹ về nấu ăn cho hai anh em. Đến khoảng 8 giờ tối bố về. Anh của Victoria, Victor, suốt ngày ở trong phòng chơi game. Thế giới riêng của cháu, vì đã lớn cứng đầu không trao đổi thường với bố mẹ. Bây giờ đại học cộng đồng của cháu cho học qua mạng nên chẳng cần tới trường. Victoria tính hiền nên ít bạn bè, trừ vài bạn thân như Dianne, con gái của Minh. Cháu chịu khó học vì bố mẹ mong cháu ra bác sĩ hay luật sư.

 

Dịch conoravirus đã hoành hành hơn 2 tháng. Hãng đóng cửa nên Phúc ở nhà. Nhờ thế, Phúc gần con và cảm thấy dễ chịu hơn, vì không bị áp lực đua đòi vật chất xã hội nữa, trong mùa dịch. Đặng vẫn dẫn khách đi coi dù ít khách hơn. Victoria khuyên bố đừng đưa khách đi nữa, nhưng Đặng trả lời con: "Bố không đi làm thì làm sao có thể trả tiền tiền nhà, tiền xe cho con và tiền con tiêu xài". Victoria nói bố: "Bố bán cái xe của con đi, mua cái rẻ hơn, thì có đỡ tiền không?" Đặng cười. Victoria nói: "Bố ơi, con tới nhà Dianne. Nhà bạn nhỏ hơn nhà mình. Họ không có xe đẹp. Nhưng họ gần gũi với nhau lắm. Nhà mình chẳng có thời gian với nhau, ngoại trừ khi đi Cancun hay cruise. Con không cần tiền hay vật chất mà chỉ cần bố mẹ có nhiều thời gian gia đình như nhà Dianne". Bố nói: "Vì thế nên họ không có tiền để cho con họ đi du lịch những nơi mắc tiền như bố đưa con đi. Sống phải hưởng thụ chứ con. Chết có số hết con".

 

Phúc lo lắng khuyên chồng không nên dẫn khách đi coi nữa. Phúc nói: "Anh ơi, đợi qua mùa dịch đi. Tiền bạc lúc nào cũng kiếm được mà". Phúc biết tính chồng hay lơ là. Đặng nói vợ an tâm và sẽ cẩn thận. Ít người bị lắm, mà có dính thì cũng như sốt vậy, Chính Tổng Thống Trump khuyên mọi người dịch này không trầm trọng. Đặng nghe nói. Đặng có khách hàng thường xuyên vì Đặng hay cắm bảng open house/nhà cho bán ở vài nơi để câu khách, mặc dù hầu hết những người Đặng thuyết phục được, chỉ nhờ Đặng đưa đi coi nhà một, hay hai lần.

 

Hôm đó Đặng về, có vẻ hơi mệt như thể bị trúng gió. Phúc pha cho chồng ly nước chanh, và kêu chồng nằm xuống cho mình đánh gió. Hôm sau Đặng ho và có tí sốt. Tự nhiên Đặng có linh cảm là mình bị dính conoravirus. 

 

Cách đây ít hôm, Đặng chở một người khách đi coi nhà. Anh ta không đeo khẩu trang. Đặng cảm thấy an toàn nên cũng không đeo khẩu trang để dễ nói chuyện. Có thể chăng mình bị lây hôm đó? Đặng gọi hỏi bạn bè chung quanh kiếm chỗ xét nghiệm, rồi hỏi hãng bảo hiểm của mình. Tất cả mọi nơi, sau khi hỏi bệnh tình thì nói Đặng ở nhà dưỡng bệnh. Xét nghiệm chỉ dành cho những người đã trở nặng. Quả thật, ngày hôm sau Đặng đỡ dần. Chắc tại cảm thường thôi, Đặng nghĩ. Đặng bắt đầu trở lại công việc dẫn khách đi coi nhà.

 

Phúc gọi cho chồng: "Em cảm thấy khó thở." Đặng nói qua phone: "Để anh làm xong công việc là anh về. "Mặt trời lặn, Đặng về thì Phúc nằm liệt trên giường. Victoria đang học trong phòng. Tiếng Victor la hét với video game vẳng từ phòng cháu. Đặng hỏi "Em cảm thấy sao rồi?" Phúc nhờ: "Anh lấy cho em ly nước, em rát cổ quá. "Đặng lấy cho vợ ly nước. Đêm đó, Phúc sốt nặng và ói. Đặng nghi vợ mình dính virus. Anh chở vợ vào phòng cấp cứu. Bệnh viện đông nghẹt, toàn người đeo khẩu trang. Chờ vài tiếng thì Đặng có tin. Phúc đã bị dính virus và phải ở lại bệnh viện. Cũng may là bệnh viện còn vài giường. Đặng muốn ở lại với vợ thì bệnh viện không cho.

Trưa đó, chị Đặng gọi báo cho biết là mẹ Đặng đã được đưa vào bệnh viện, và phải ở lại đó. Mẹ cũng đã bị conoravirus. Đặng chợt nhớ mình có thăm mẹ vài hôm trước. Chả lẽ là mình lây sang vợ và mẹ? Đặng nghĩ ngợi mãi. Khi về nhà thì Đặng kêu hai con lại để báo cho hai con biết. Đặng dặn hai con ở nhà đừng đi đâu. Cũng may Victor và Victoria không cảm thấy gì hết. 

 

Đêm đó, Phúc gọi về, giọng thở hơi gấp, nói: "Em ở trong đây buồn quá. Người cứ đau đau sao. Người ta bắt em đeo khẩu trang suốt". Đặng an ủi vợ. “Em ráng đi, khỏi bệnh sớm về."

 

Đặng ngồi đó cả buổi, chai rượu bên cạnh. Căn nhà to nhưng như trống rỗng. Đồ đạc mắc tiền vô tri không còn ý nghĩa với Đặng nữa. Hai chiếc xe 100.000 đô la nằm đó, vì Đặng không muốn lây ai nữa nên quyết định không đưa khách đi. Victoria thương bố nên ai ủi bố suốt. Đêm về, Đặng, Victor, and Victoria, thay phiên nhau nói chuyện với Phúc, không khí trong nhà ảm đạm. 

 

Victoria không an tâm, vì mình hay đến nhà Dianne, nên gọi báo cho bạn biết ngay. Hôm đó, cả nhà Dianne bị một cơn khủng hoảng vì không biết có bị lây hay không. Nhưng triệu chứng thì không thấy. Tuy thế, họ cũng tự cách ly hai tuần, để khỏi lây đến người khác. Hai tuần lễ trong lo âu của gia đình Minh.

 

Vài ngày sau, bệnh Phúc trở nặng, phải đặt ống thở vào phổi qua miệng. Đặng không gọi cho vợ được nữa. Chỉ có tin nhắn của Phúc. Phúc phải nằm xấp xuống để cảm thấy dễ chịu hơn. Ít ngày sau không thấy Phúc nhắn nữa.

 

Tiếng chuông từ Facetime vang lên. Vì linh cảm, Đặng không muốn bắt điện thoại lên. Hai hôm trước, mẹ của Đặng đã qua đời, đang chờ người ta gửi tro, vì không tới lấy xác được. Sau cùng, Đặng bắt điện thoại lên. Phúc phía bên kia mệt mỏi khềo khào. Cô y tá đang cầm điện thoại cho Phúc. Phúc muốn gặp Victoria và Victor. Ba cha con bên này Facetime, phía bên kia Phúc nằm trên giường nhà thương. Phúc nhìn các con và chồng qua màn ảnh điện thoại: "Bác sĩ nói chắc mẹ không qua khỏi, nên mẹ muốn nhìn các con lần cuối." Victoria khóc sụt sùi. Đặng và Victor đẫm nước mắt. Phúc khàn khàn thềo thào, phổi đã bị tàn phá: "Các con ráng học lên người và chăm sóc bố, thì mẹ mãn nguyện lắm".  Đặng nấc lên, nước mắt rơi thành giọt, nhìn vợ qua facetime mà không gần được. Victoria khóc lớn, Victor lau nước mắt. Phúc giã từ: "Anh ơi, anh ở lại lo cho các con, em đi trước, em xin lỗi anh".

 


Lương Tạ, 7/10/2020, Nam California

Ý kiến bạn đọc
09/10/202020:54:05
Khách
Điều trần trước Thượng Viện hôm 18 tháng 9, bác sĩ Robert Redfield, giám đốc Cơ Quan Kiểm Soát và Ngăn Ngừa Dịch Bệnh, tuyên bố đeo khẩu trang có thể bảo vệ ngừa vi rút COVID-19 hữu hiệu còn hơn cả thuốc chủng ngừa.
Ở một số các quốc gia ở Âu và Á châu, luật pháp còn buộc phải đeo khẩu trang ngay cả ở ngoài trời.
Ở Ý, không đeo khẩu trang có thể bị phạt lên tới 1.000 euro (1.163 USD)- miễn khẩu trang bên trong nhà hàng và quán bar, ở các hoạt động thể thao, trẻ em dưới sáu tuổi và những người có vấn đề sức khỏe.
Tây Ban Nha, Thổ Nhĩ Kỳ, Bắc Macedonia, Ấn Độ và một số quốc gia châu Á cũng buộc phải đeo khẩu trang ngay cả ở ngoài trời. Và ở Paris,Brussels Pristina và Kosovo cũng vậy.
09/10/202020:50:58
Khách
Theo cuộc thăm dò dư luận ngày 16 tháng Tám của cơ quan PEW thì hiện nay 85 phần trăm người Mỹ hoặc luôn luôn hoặc thường đeo khẩu trang . Hồi tháng Sáu chỉ có 65 phần trăm.
92 phẩn trăm những người có khuynh hướng theo đảng Dân Chủ luôn đeo khẩu trang, so sánh với 76 phần trăm những người có khuynh hướng đảng Cộng Hòa. Hồi tháng Sáu, 76 phần trăm Dân chủ và Cộng Hòa 53 phần trăm.
Khi vào những nơi thương mại , 82 phần trăm người da trắng đeo khẩu trang, người da đen và Nam Mỹ 91 phần trăm, và Á châu 90 phần trăm. Hồi tháng Sáu, 62 phần trăm da trắng, 69 phần trăm da đen, 74 phần trăm Nam Mỹ và 80 phần trăm Á châu đeo khẩu trang.
09/10/202013:05:52
Khách
Cảm ơn tác giả! Chỉ vì ỷ y coi thường bệnh cúm Tàu này mà gây ra cái chết cho mẹ và vợ, ông Đặng sẽ đau khổ dằn vặt suốt đời.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 1,683,140
Ngày 6 tháng 1, 2021, cả nước Mỹ sững sờ theo dõi một cảnh tượng không thể ngờ: một đám đông mang vũ khí tràn chiếm và đập phá Điện Capitol -- trụ sở của ngành lập pháp Hoa Kỳ, đòi treo cổ Phó Tổng Thống Mike Pence và “trừng trị” các Dân Biểu, Thượng Nghị Sĩ trong khi họ đang làm một nhiệm vụ quan trọng theo hiến pháp là xác nhận kết quả bầu cử Tổng Thống. Hầu hết người dân Hoa Kỳ lo lắng, buồn phiền, tức giận, xấu hổ. Trong khi đó, rất nhiều người Mỹ gốc Việt tị nạn Cộng Sản phải đối mặt với nỗi đau nhân đôi, bởi vì nhiều lá cờ vàng ba sọc đỏ đã xuất hiện trong đám bạo loạn.
Cô bé tẻo teo mà giết cả triệu người trong một năm; nạn nhân và thân nhân của họ không hề nhìn thấy hình dạng cô thế nào; cô là một hung thủ vô hình vô ảnh, biến hóa lợi hại còn hơn triệu lần sợi lông của Tôn hành giả. Mỗi nạn nhân của cô kéo theo nỗi đau khổ của cả chục thân nhân, bằng hữu.
Niềm mơ ước và mong chờ nhất của tất cả người dân đã trở thành sự thật, Hoa Kỳ đã có những loại thuốc chủng ngừa Covid-19 của Pfizer và Moderna. Cả hai loại vaccine này đều chích 2 mũi. Vaccine Pfizer cần nơi có nhiệt độ rất lạnh, -94 độ F, còn vaccine của Moderna có thể giữ trong tủ lạnh. Qua sự giải thích của những vị Bác Sĩ trong Youtube, tôi hiểu rằng, vaccine là một vật thể, được đưa vào cơ thể chúng ta, để kích thích hệ miễn dịch, dạy cho hệ miễn dịch của chúng ta khoẻ hơn.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” của Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng, 15 tuổi vượt biên, định cư tại Mỹ năm 1986 với tên Crystal H. Vo. Kết hôn và thành con dâu một gia đình Mỹ, cô đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ.. Sau đây, là bài viết mới.
Hôm nay trời trong, nắng đẹp, không âm u như mọi hôm. Mùa Thu mát mẻ dịu dàng. Một số lá vàng còn sót trên cành từ từ rơi theo từng cơn gió nhẹ. Đám cúc nhiều màu: vàng, tím trước sân đang nở rộ. Vài con sóc nhanh nhẹn chạy qua lại rồi leo lên cây, con trước con sau như đùa nhau. Sân sau họ hàng nhà nai, ba con lớn hai con nhỏ thong thả, nhơn nhơ ăn cỏ non. Hai con nai nhỏ này thật mau lớn. Tháng trước chúng còn lẽo đẽo theo gần mẹ, nay đi cách khoảng xa xa. Chúng rất dạn, chẳng hề sợ hãi khi thấy bóng người.
Rời xa quê nhà đã rất lâu nhưng tôi vẫn nhớ những củ khoai ngày cũ mà mình ưa thích! Mỗi lần đi vào tiệm thực phẩm hay để ý tìm nhưng tuyệt nhiên không thấy! Cách đây khoảng hơn năm, rất tình cờ tôi nhìn thấy những củ khoai lang tím nằm bên cạnh những loại khoai khác trong một tiệm bán thực phẩm gần nhà! Ôi, xa xôi ngộ cố tri! Vui gì đâu! Mua ngay một mớ mang về, mặc dù họ bán không rẻ, $3.99/1 pound, trong khi các loại khoai khác chỉ $1.49 hoặc $1.99/1pound! Bán mắc như thế nhưng không phải lúc nào chúng cũng hiện diện trên quầy hàng! Hên thì tuần nào cũng có, không hên thì 2, 3 tuần mới có một lần!
Tác giả là cây viết quen thuộc của chương trình VVNM, được nhận giải “Danh dự” và giải chung kết “Vinh danh tác phẩm”. Ông về hưu và đang định cư tại Orange County.
Tuổi mới lớn và mối tình đầu với nhiều say đắm, hai đứa lén lút trong mỗi lần hẹn hò vì gia đình em khe khắt, ngăn cấm cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối này, loay hoay thế nào thì em có thai trước ngày cưới, Mẹ em giận dữ biết bao nhiêu, nhưng cũng ép lòng cho tổ chức đám cưới, chính xác là bên nhà em đình đám để khỏi tai tiếng với họ hàng, đàng trai không có ai đến vì mặc cảm, tôi nghèo đến độ phải mượn bạn bộ đồ vest cho tươm tất để làm chú rể, không có rước dâu hay quà cáp linh đình, tôi biết em không vui nhưng vì yêu tôi , em chấp nhận mọi thiệt thòi trong ngày thành hôn trọng đại của một thời con gái. Tôi cảm kích tình yêu của em và thấy như mình có tội, cái tội quá nghèo không xứng tầm với em.
Đôi dòng về tác giả: -Tên thật: Nguyễn Thị Kim Loan, sinh năm 1966 - Là cô giáo tiểu học khi còn ở Việt Nam -Vượt biên và sống ở trại tỵ nạn Thailand từ 1989-1993 -Định cư tại Canada từ 1994 đến nay.
Nhớ lại lúc mới qua Mỹ, đám cưới kỷ niệm đúng ngày Noel để tiện con cháu về nhà nghỉ lễ, và bà con từ xa đến. Lúc đó gia đình chỉ khoảng 20 người vì còn nhiều em chưa lập gia đình. Các cô các chú lấy chồng lấy vợ tăng dần thêm nhiều cháu, hiện tại đại gia đình đã vượt hơn bốn mươi người, điều may mắn con cái ở gần ngôi nhà của ba mẹ chỉ khoảng 10 phút, 15 phút hay xa lắm chỉ mất 30 phút lái xe. Ba mẹ chồng tôi luôn nhớ người đã khuất, hạnh phúc của ông bà mong có ngôi nhà Từ Đường thờ cúng từ vế Cố Ngoại Nội trở xuống, ngoài ra còn thêm cậu, cô, dì...v...v... Nhập gia tùy tục… Ngoài những buổi kỵ giỗ, con cái họp lại vào dịp lễ Thanksgiving, Noel, Newyear countdown và Tết Việt Nam .