Đoàn Thị
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Bài mới của Đoàn Thị viết nhân Ngày Lễ Mẹ 2019.
***
Cả tuần ở ẩn, sáng trưa chiều tối, anh và em, hai người không xa lạ 24 giờ trên 24 bốn mắt nhìn nhau quen quen mấy mươi năm nay, bỗng tự giam hãm ta với mình cận kề đến đuối sức.
Ngày hai buổi cơm hai đứa coi TV quanh quẩn dịch bệnh Tàu cộng, thế sự đó đây toàn cầu mang màu tử khí từ vi khuẩn cô vy 19, Tàu tuyên bố hết bệnh, thế giới bước vào dịch bệnh dãy dụa tức tưởi.
Nhân gian vật lộn với tử thần, tự cách ly tránh dịch bệnh, anh và em cũng không ngoại lệ, tự giải khoay chui vào chốn nửa thật nửa ngờ, hư ảo từ chiếc laptop vật bất ly thân, gia tài của anh, tài sản của em, mỗi đứa RIÊNG MỘT GÓC TRỜI - MỘT CÕI ĐI VỀ.
Anh vùi đầu vào chuyện đại sự cứu 90 triệu dân VN, em rong chơi Chợ Phây (fb) tìm lại bạn cũ. Em kết bạn mới đông vui, dù đôi khi trên phây có ý kiến trái ngược kẻ giận người hờn, may thay cơn gió hòa giải đã thổi bay lời qua tiếng lại ra tận biển xa.
Giờ cơm đến rồi hai đứa lại gặp nhau, chia sẻ nỗi niềm riêng hé lộ hai phương trời cách biệt về chính trị, thôi đành « anh ở đầu sông em cuối sông » không uống chung giọt nước nào cả.
Anh hí hửng khoe vừa kết bạn với một gã, một ả Yêu Nước vô bờ bến đến phải hiến thân cứu nước. Em uể oải ngậm nghe, chả buồn báo tin vui em vừa tìm lại đứa bạn thất lạc nửa thế kỷ trên Phây.
Lòng anh trĩu nặng thương quê mình bị Tàu thâu tóm, đô hộ, tức nghẹn cho dân oan khắp nước than khóc, anh không thể bó tay vô can nhảy vào cuộc ủng hộ hết mình anh chị đấu tranh chống cộng.
Thế là anh kết thêm cả trăm bạn mới, đầu tiên là các vị cứu nước cho đến Fan của họ bất kể trai gái, tuổi tác, anh cảm thấy ấm lòng đứng vào hàng ngũ hải ngoại tìm cách giúp dân VN.
Niềm vui của anh vỡ ào khi một số anh hùng nữ tướng liên lạc nhờ anh chuyển buổi diễn thuyết trực tiếp chống cộng của họ đến khắp nơi từ trạm truyền tải và năm bẩy hội nhóm do anh thành lập.
Từ một thính giả tích cực anh bỗng biến thành cánh tay nối dài, ăng ten truyền tin nhanh toàn cầu được anh chị đấu tranh tín nhiệm nhờ vã, một bất ngờ thú vị anh không thể giữ cho riêng mình.
Anh miên man kể cho em nghe vài nữ tướng xinh đẹp thu hút hàng vạn fan như nam châm mà anh ủng hộ hết mình, anh khen người phụ nữ cao cả hy sinh đời mình vì tổ quốc, đẹp người đẹp nết thật.
Em lại ngậm nghe anh và nghe chừng hai đứa bắt đầu lạc mất thâm tình cố kiết, khoảnh khắc ngoài vợ ngoài chồng cấm cọc giữa hai đứa, anh hoan hỷ nỗi niềm riêng quên biến em luôn bên cạnh anh.
Xung đột vỡ ào khi em chê nữ tướng nào đó yếu kém bị bò đỏ xỏ mũi, tự ái đàn ông nổi lên như sóng dữ và lên án em hẹp hòi, trận đấu khẩu nổ tan hoang, ta và địch vỏn vẹn chỉ hai đứa mình thôi.
Anh thách đố, em có giỏi lên diễn đàn thuyết trình như cô ấy chứ đừng chê, lời anh như nhác búa cắt đứt tình tự của hai đứa vốn mong manh mục rữa chực chờ cơn bão lòng là đứt lìa.
Em dằn cơn buồn tủi, nhỏ nhẹ đưa anh về thực tại :
- Em không thuyết trình, thuyết phục đồng bào quốc nội như anh chị kia vì em biết thế lực ngầm điều khiển chính trị toàn cầu họ nắm quyền chia chát thị phần thế giới theo từng giai đoạn lịch sử.
Tề gia rồi mới bình thiên hạ, đấu tranh kiểu anh lắm kẻ đã lỵ dị nhau mà vẫn không cứu nổi vì CSVN đã bán nước cho tàu cộng, tương lai nước Việt nằm trong tay đồng bào trong nước.
Chuyện anh và em bốc lửa từ cuộc chiến cứu nước xa xôi dịu vợi thiêu rụi hai quả tim giấy, bên đống hoang tàn hai kẻ chiến bại tự vấn có nên bỏ qua tự ái vá víu lại chuyện chúng mình.
Nhân gian đang bấn loạn vì dịch bệnh tàn phá khắp nơi, anh và em có vô duyên, vô lý đến độ tự hủy diệt vì tự ái và hào quan vu vơ đến đánh mất chính mình.
Tâm tình bạn tôi mùa dịch bệnh, ANH & EM vừa khám phá một nửa của mình tầm thường đến độ họ không còn nhận ra nhau.
Hai bạn chưa bị nhiễm Cô Vy 19, chỉ cô kia vừa bước vào đời Anh & Em, nguy hiểm chết người.
28 Mars 2020 / Đoàn Thị
Cộng đồng người Việt ở Mỹ chỉ có hơn triệu người, con số người thực sự đi bầu còn ít hơn. Thế nhưng ngôn từ họ dùng để chữi nhau làm người ngoài có cảm tưởng như rẳng nếu phe này thắng phe kia thì sẽ có thể làm nghiêng lệch kết quả của cuộc bầu cử vào tháng Mười Một sắp tới. Hic, hãi quá !
Hơn nữa, dùng tiếng Việt để chửi nhau mà họ cứ tưởng như rằng người Mỹ bản xứ cũng có thể hiểu được, và như vậy, những ý kiến của họ sẽ ảnh hưởng đến kết quả của cuộc bầu cử. Hic, người Mỹ ai mà thèm biết đến các trang mạng của họ nhỉ !
Họ là Lê Đình Lượng (20 năm tù), Trần Huỳnh Duy Thức (16 năm tù), Đào Quang Thực (14 năm tù), Hoàng Đức Bình (14 năm tù), Nguyễn Trung Trực (12 năm tù), Lưu Văn Vịnh (15 năm tù), Nguyễn Quốc Hoàn (13 năm tù), Trần Thị Nga (9 năm tù), Nguyễn Hoàng Quốc Hùng (9 năm tù), Nguyễn Trung Tôn (12 năm tù), Trương Minh Đức (12 năm tù), Nguyễn Bắc Truyển (9 năm tù), Phạm Văn Trội (7 năm tù), Trần Anh Kim (14 năm tù), v...v...
Nhiều phụ nữ cũng đã hoặc đang chịu cảnh tù giam như nam giới như : Nguyễn Đặng Minh Mẫn , Trần Thị Nga , Trần Thị Thúy, Lê Thu Hà , Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Huỳnh Thục Vy, Trần Khải Thanh Thủy, Đỗ Thị Minh Hạnh, Phạm Thanh Nghiên, Lê Thị Công Nhân, Hồ Thị Bích Khương, Nguyễn Phương Uyên, Bùi Thị Minh Hằng , Tạ Phong Tần, Cấn Thị Thêu , v...v...
Trong cuộc đấu tranh đòi dân chủ ở Hồng Kông năm ngoái , sinh viên Joshua Wong tuyên bố "Tôi không muốn cuộc đấu tranh cho dân chủ phải truyền lại cho đời sau. Đây là trách nhiệm của chính thế hệ chúng tôi". Edward Yeung, 55 tuổi, một tài xế taxi nói với hàng rào cảnh sát trước mặt: "Nếu tôi không đứng lên hôm nay, tôi sẽ ghê tởm bản thân mình trong tương lai. Ngay cả khi phải bị khép tội hình vì hành động này thì đó sẽ là một điều vinh quang”.
v...v...
Văn hào Nga Alexandre Soljenitsyne - Giải Nobel năm 1970- đã nói: ” Tội ác lớn nhất của những người được hưởng tự do là im lặng”.
Nhà vật lý học Albert Einstein đã nói " Im lặng là phạm tội đồng lõa "
Elie Wiesel- giải Nobel về Hòa bình năm 1986- đã nói “Tôi thề sẽ không bao giờ im lặng khi nào và chỗ nào con người phải cam chịu đau đớn và tủi nhục. Chúng ta phải chọn một bên. Thái độ trung lập giúp kẻ đàn áp chứ không bao giờ giúp nạn nhân. Thái độ yên lặng khuyến khích kẻ khủng bố , chứ không khích lệ gì người bị khủng bố ”.