Hôm nay,  

bốn ngàn năm ta vẫn là ta…

20/03/202000:00:00(Xem: 7961)
Phan

Khi còn đi học, trong trường tôi có lưu truyền mấy câu thơ về hoàn cảnh lịch sử sang trang của nước nhà sau năm 1975. Mấy câu thơ do một thằng phản động nào đó đã sáng tác, nhưng tôi lại nhớ mãi đến bây giờ những lời thơ như lời nguyền ấy, “Bốn ngàn năm ta vẫn là ta/ từ trong hang đá chui ra/ vươn vai một cái… lại chui ngay vào.” Thuở còn đi học thì lấy đó làm vui với ngụ ý chế giễu những người trong rừng ra nhưng họ tự hào họ là đỉnh cao trí tuệ, vì thế họ cai trị miền nam chiếm được từ có cơm ăn trong chiến tranh trở thành đói khát sau hoà bình. Bỗng chiều nay nhớ lại thời ngồi nghe mấy ông thầy ngoài trường Sư phạm Hà nội vào Sài gòn giảng dạy về truyền thống chống ngoại xâm của dân tộc ta đã có bốn ngàn năm lịch sử, nhưng chỉ có bác Hồ vĩ đại là người duy nhất đã lãnh đạo dân tộc tiến tới thắng lợi cuối cùng là thống nhất đất nước, giảnh lại được độc lập tự do hạnh phúc cho đất nước và dân tộc ta…

Nhớ trời ơi là nhớ mưa bên ngoài cửa lớp, mưa trong lòng sinh viên thời ấy, “tôi đi giữa phố phường/ chỉ thấy mưa sa trên nền cờ đỏ”. Câu thơ của Trần Dần in đậm nhất trong đầu lớp trẻ ở Sài gòn sau hoà bình lập lại, nhưng có đứa nào dám nói ra đâu! Thế là chuyền tay nhau mấy câu thơ, “bốn ngàn năm ta vẫn là ta…” Câu thơ vui học trò không ngờ là cái còn lại sau tháng năm ngồi nhẵn ghế nhà trường, bạn bè tới chán thấy mặt nhau vì gặp nhau chỉ than đói bụng, rồi cũng chẳng có gì để ăn. Nhưng câu thơ trở thành lời nguyền về dân tộc Việt từ bao giờ không rõ, như khi từ phương trời xa xứ, bỗng thấy người phụ nữ Việt mặc bộ đồ pijama đi vào khu thương mại Phước Lộc Thọ bên Calif tỉnh queo; bên Dallas hơn gì với đôi dép kẹp lê la trên sàn nhảy; người khạc nhổ, nhả xương xuống sàn nhà tiệm phở tự nhiên nhiên nhiên… Bỗng đâu trong tiền thức bật dậy lời nguyền, “bốn ngàn năm ta vẫn là ta…”

Chắc bạn đọc chưa quên sự kiện năm hai ngàn. Không biết từ đâu (chắc là từ các chợ châu Á) tung ra cái tin vô căn cứ để bán hàng tồn kho với giá cắt cổ - là khi thời gian bước sang năm 2000. Hệ thống điện toán trên nước Mỹ, trên toàn thế giới bị đình trệ vì computer không hiểu được mệnh lệnh của người điều khiển. Thế là ngày tận thế đã đến vì ngành hàng không, tàu biển, xe lửa, tàu điện ngầm… ngưng hoạt động hết vì computer comtrol nên tê liệt hết. Hù doạ tiếp theo là nhà băng, nhà máy nước, nhà máy điện cũng do computer control nên tê liệt hết!

Thế là dân ta cương quyết anh hùng. Ùn ùn đi mua gạo, muối, nước mắm, nước uống; đi nhà băng rút tiền mặt về chôn giấu chứ thôi mất sạch khi hệ thống máy điện toán của nhà băng tê liệt - và hồi hoạt động lại thì nó có nhớ mình bỏ trong băng bao nhiêu tiền đâu?

Chắc các bạn đọc (có chứng kiến) thì còn nhớ cảnh người Việt chen lấn, bất nhã, giành giật, chửi nhau trong chợ Việt để mua được thật nhiều gạo, muối, nước mắm, nước uống trong chợ Việt và cả chợ Mỹ vào năm hai ngàn.
Sau đó là ăn gạo cũ, cũ tới mốc, mọt… tới hết nuốt nổi thì đem cho… Chùa. Nhìn chung hoạt cảnh tranh mua lương thực dự trữ năm 2000. Bạn còn lại gì trong ký ức đã hai mươi năm trôi qua? Tôi còn lại gì khi già thêm hai mươi tuổi? Thưa. tôi vẫn còn nguyên câu thơ cũ, “bốn ngàn năm ta vẫn là ta…”

Lần này đại dịch toàn cầu vì con vi khuẩn coronavirus bên Vũ Hán - Trung cộng thì sao? Nơi bạn ở thế nào? Nơi tôi sống vẫn y chang diễn lại hoạt cảnh tranh mua và tích trữ lương thực như năm hai ngàn, vẫn y chang loài người nguyên thủy như bốn ngàn năm trước. Bắt đầu từ chiều thứ Sáu 28 tháng 02 năm 2020. Tôi tới giờ về thì người bạn trẻ làm ca hai cũng mới vô tới chỗ làm. Tin cộng đồng mới nhất mà anh cho tôi biết, “Trời ơi! Nhà anh còn gạo không vậy? Bây giờ mà anh ra chợ thì không còn bao gạo nào! Chợ có nhả ra mươi bao thì cỡ anh cũng không giành giựt được một hột gạo rơi. Em chiến đấu từ trưa tới giờ, đi bốn chợ mới mua được có hai bao gạo…” Lúc đó tôi mới thấy được sự mệt mỏi, rã rời của người bạn trẻ. Đúng là anh đã đi chiến đấu từ trưa tới giờ; phóng đại lên là dân tộc tôi đã chiến đấu với đồng bào mình bốn ngàn năm không lùi bước, vì… ta vẫn là ta.

Sang trưa thứ bảy, cô em làm chung hãng lâu năm gọi về, “nhà anh còn gạo không vậy? Ông xã em chiến đấu từ sáng tới giờ ngoài chợ mới mua được hai bao gạo, ông bạn của ông xã em không mua được bao nào nên đòi chia. Mà em không ưa cái ông đó, nên em nói ông xã em là anh nhờ mua một bao. Anh gọi ông xã em liền đi…” 
   Tôi hỏi cô em tôi, “Gạo bao bố hiệu con nai bán bao nhiêu rồi em?”
   “Con mụ chủ chợ này còn độc hại hơn cả con coronavirus. Mọi hôm gạo con nai bán 21 đồng thì hôm nay lên giá 29 đồng. Còn lên giọng mẹ là mẹ của cả cộng đồng khi chỉ bán cho mỗi người một bao thôi… Thiệt là ứa gan với con mẹ lúc nào cũng mặc áo Phật tử, nói chuyện nhân đức còn hơn thầy trụ trì ngoài chùa…”
   “Em đưa điện thoại cho chồng em. Anh muốn nói chuyện với nó. Làm ơn.” Tôi nói với chồng cô bạn nhỏ, ‘Ê, chú em. Ở Mỹ mà thiếu lương thực là tận thế rồi. Vậy chen lấn mua gạo cho ma ăn hả? Chú cũng cần chừa việc cho ông Trump lo cơm cho tụi mình với chứ, tụi mình đóng thuế cho ông chính phủ Mỹ mấy chục năm rồi. Bầu cử lại tới rồi, chú để ông Trump lấy điểm với cử tri chút đi…”
   “Nhưng má nhỏ em kè kè bên nè. Mua gạo tích trữ cho nhà em, mua cho anh nữa, mua luôn cho chị bạn của bà xã em luôn... Vợ em mà biết nhà ông thị trưởng Dallas hết gạo, chắc nó kêu em mua luôn dùm. Rồi má lớn em ở nhà gọi như gọi đò, vợ chồng mày sẵn đi chợ thì mua chục bao gạo. Về, tao trả tiền cho. Em hỏi, mua chi dữ vậy má? Bà nội nói. Cha mày, mày mà để mấy đứa cháu nội tao đói cơm thì tao bằm mày cho vịt ăn…”

Cảm ơn vợ chồng người bạn trẻ. Cảm ơn cuộc đời mà tôi ngày càng tin vào thuyết nhân quả ngay trong đời này, không cần đợi đời sau như luật nhân quả cổ điển là đời này gieo gió thì đời sau mới gặt bão. Tôi rất vui trong lòng khi nghĩ về vợ chồng cô em bạn, chỉ là người làm chung hãng nhưng thời gian và đối xử qua lại với nhau thành người thân. Khi gặp việc khó như phải chen lấn, giành giựt thì anh bạn trẻ sẵn sàng ra sức để bảo vệ (sự sống còn) luôn cho đàn anh. Chẳng uổng công tôi đã đôi lần năn nỉ tới mỏi miệng với vợ nó để tha mạng cho nó với cái tội tầy đình là thua cá độ banh cà na bạc ngàn mà chỉ nói với vợ là vài chục đồng. Rồi sau đó ém nhẹm tiền lương để trả nợ cá độ mà lại đổ lỗi cho hãng lúc này không việc làm nên nghỉ không ăn lương hoài… Ngược lại tôi cũng từng năn nỉ nó tới sùi bọt mép về cái tội cà thẻ shopping tới mất lý trí của vợ nó. Hàng xóm với nhau lâu năm lại làm chung hãng nên con tụi nó khi gọi tôi là bác, lúc gọi là cậu. Còn tôi cũng thường nói câu, “Tao lạy bay…”


Từ những người xa lạ, không quen biết, không họ hàng, nhưng sống chung trong hoàn cảnh xa quê mà thành tình đồng hương, tình thân như người làng với nhau vậy; chia sẻ vui buồn cuộc sống hải ngoại với nhau từ khoanh bánh tét cô em bảo phải ăn vào một sáng mùa đông xứ người… để thôi anh quên tết Việt đã về. Chồng nó ép cho được ông anh mất gốc là phải ăn tô bún mắm vào ngày đầu năm để thôi anh quên mùi thum thủm của nàng mà anh nhớ anh thương đã gần hết cuộc đời…

Nhưng ai chia sẻ với tôi, “bốn ngàn năm ta vẫn là ta…” Tại sao chúng ta phải như thế? Tại sao chúng ta phải đương đầu với cái bao tử của mình thay vì những chuyện lớn lao hơn, ý nghĩa hơn. Người ta ăn để sống chứ không ai sống để ăn. Vậy thì nước Mỹ dư sức lo cho chúng cái gì bỏ vô miệng được để khỏi chết đói. Giờ đây, ta lo cho gia đình ta không thiếu gạo ăn một năm. Sao không nghĩ nếu bệnh dịch kéo dài tới một năm thì nhân loại đã bị xoá sổ trên địa cầu với phương tiện di chuyển hiện đại bây giờ và quyền tự do cá nhân là con dao hai lưỡi của nhân loại tiến bộ. Không ai cấm được ai lan truyền bệnh dịch ngoài ý thức cá nhân của mỗi người.

Tôi còn lại gì hơn niềm tin xuất xứ từ vui đùa tuổi trẻ mà thành chân lý suốt đời tôi là “bốn ngàn năm ta vẫn là ta/ từ trong hang đá chui ra/ vươn vai một cái… lại chui ngay vào.”

Suốt ngày Chủ nhật, tôi theo dõi tin tức về coronavirus để hiểu biết hơn, nhận định chính xác hơn về tình hình dịch bệnh toàn cầu, trong nước, nơi mình cư ngụ… thì ra không có vi khuẩn nào nguy hại hơn lòng ích kỷ của con người, cũng là mùa quáng lớn nhất của nhân loại; vì mình không thể chết, nhưng sống với ai khi trái đất chỉ còn lại mình tôi - là người ích kỷ khôn ngoa nhất?

Sáng thứ Hai vào hãng, “tin nội bộ” đầu tiên tôi nghe được từ người sếp Mỹ. “Hôm nay hãng cho đi thêm 15 người, vì không có việc làm suốt tới tháng Sáu. Tao cho mày biết như lời chia tay nếu tao hay mày phải đi… vì tao đi họp thì chỉ được thông báo tới đó! Còn danh sách trúng tuyển kỳ này thì cỡ tao cũng có tên trong danh sách nên không được cho biết!”
Bạn chắc đã từng sống trong tâm trạng hãng xưởng mình làm đang xuống dốc. Bạn làm sao quên lần đầu bị mất việc làm ở Mỹ, nó kinh khủng như thế nào? Nhưng rồi bạn chợt hiểu ra bị layoff riết thành ghiền... là bạn vô quốc tịch Mỹ được rồi!
Bạn không đồng ý với tôi được khi bạn chưa từng nghĩ tới việc bạn bị mất việc làm là cơ hội cho các thành viên trong gia đình bạn thử thách vì trường hợp bạn đột ngột qua đời thì sao? Tôi biết điều đó vào chiều thứ Sáu tuần qua như biết hơn về người bạn tôi tin anh ta là người có bản lĩnh sau khi anh hay tin ngoài chợ Việt bây giờ không còn bao gạo nào hết. Anh hơn người khi đưa ra nhận định: Tụi chủ chợ gài game để lên giá gạo. Nhưng anh cũng vừa qua hai ngày cuối tuần đi chiến đấu và giành giựt được hai bao gạo với giá cắt cổ của con mụ chủ chợ độc ác hơn cả coronavirus. Tôi không quá thất vọng về người bạn tôi đã từng kỳ vọng anh hơn người. Cùng lắm tôi chỉ tin hơn chân lý, “bốn ngàn năm ta vẫn là ta…”

Giờ là sáng thứ Hai đầu tuần. Tin tức nội bộ đã rõ: Hãng đổi chủ. Tôi không biết sợ hãi như xưa vì nhà, xe đã trả hết, con cái học xong… tiền già thì có già nhưng không có tiền, sẽ bớt sinh hoạ. Bệnh tật thì tật đã lớn hơn tuổi, bệnh còn chưa sanh thì hơi đâu lo… lòng tôi thầm mong điều xấu nhất tới với mình vì trong họa có phúc. Phúc báu nhãn tiền là được về nhà nghỉ ngơi vài tháng đã, vì từ hồi qua Mỹ tới giờ đã đi làm liên tục ba mươi năm không thấy mùa xuân. Sẵn cách ly bệnh dịch ngoài cửa tới hết dịch rồi đi xin việc làm lại, hay biết đâu trong thời gian nghỉ lại nghĩ ra được cách về hưu luôn là đại phúc. Nhưng thằng giặc Tàu trong hãng tôi là Tàu- Mỹ Tho. Nó sanh đẻ ở Mỹ Tho nhưng anh em người Việt trong hãng vẫn gọi nó là thằng giặc Tàu. Sáng thứ Hai đầu tuần nó đã oang oang ta thán với tôi, “Hey nị. Tui nói cho nị biết… là người Việt của nị cà chớn thấy mẹ.”
   “… Tao biết. Tao biết cái bà Việt nam cà chớn nhất Việt nam là ham ăn đậu thúi mà lấy chồng Tàu… rồi đẻ ra mấy thằng tiếng Việt không rành, tiếng Tàu rổn rảng, tiếng Anh ba mứa mà nói nhiều, nói lớn, nói dở, nói dai…”
Nó thấy tôi không vui nên im luôn. Một hồi sau, anh bạn Việt kể cho tôi nghe chuyện thằng giặc Tàu, “Hôm qua là Chủ nhật, nó đi ba cái chợ mà không mua được bao gạo nào. Nó tới cái chợ thứ tư là chợ Việt nam, gặp anh bạn Mễ mới kéo trong kho ra một pallet gạo tới mấy chục bao. Người quản lý chợ nói với mọi người là mỗi người hãy lấy một bao thôi, vì lấy hai bao thì ra quầy tính tiền, chúng tôi cũng chỉ tính tiền một bao. Bao còn lại xin nhường cho người khác. Nó nghe rõ và hiểu tiếng Việt chứ sao không! Nhưng máu Tàu trong nó bốc lên lộn chỗ. Nó nói với người quản lý, Nị bán bao nhiêu không thành vấn đề. Ngộ trả thêm cho nị mười đô la mỗi bao. Nói thằng Mễ kéo hết pallet ra chất lên xe ngộ. Ngộ trả tiền đủ cho nị… Nó quay qua cho thằng Mễ tờ hai chục để kéo pallet gạo ra bãi đậu xe và chất lên xe cho nó. Cả đám Việt nam xúm lại… đập chết mẹ thằng Tàu chó này đi! Nó tưởng đám Việt nam nói chơi, ai dè mất thằng trẻ người Việt, xách ghế quán cà phê trong chợ ra tấn công nó. Nó cố giải thích là nó mua có trả tiền mà, không bán thì thôi chứ sao tấn công nó? Nó nói người quản lý, kêu thằng Mễ trả nó hai chục. Nó sẽ không bao giờ đi chợ Việt nam nữa! Rồi thì đến hết FBI phối hợp với CIA, chấp luôn lực lượng đặc nhiệm của Mỹ tham gia cũng không tìm ra thằng Mễ. Nó nắm được tờ hai chục của thằng Tàu rồi thì biến mất siêu nhanh còn hơn máy bay tàng hình siêu âm của không quân Mỹ. Tội nghiệp thằng giặc Tàu. Nó lầm lũi đi ra khỏi chợ Việt để khỏi ăn đòn; còn bị chế giễu thằng Tàu láu cá chó, tưởng sao còn ngu hơn thằng Mễ lậu!”

Tôi cảm ơn anh bạn người Việt có mặt ở chợ, chứng kiến một đồng nghiệp Tàu bị đám đông đồng hương Việt tính xé phay nó giữa chợ. Anh không lên tiếng bênh vực đồng nghiệp là đúng vì người đồng nghiệp Tàu của anh đã không đúng từ đầu. Nhưng anh ôm hận việc anh không hiểu nổi là người Tàu ngu thấy mẹ mà sao nó cứ ăn hiếp Việt nam mình suốt chiều dài lịch sử bốn ngàn năm?

Tôi trả lời anh bạn tôi, “vì bốn ngàn năm qua, ta vẫn là ta…”

Ý kiến bạn đọc
06/12/202304:25:26
Khách
Tụi Tàu từng người thì ngu thiệt, nhưng họp lại họ biết đoàn kết giúp đở nhau.
Còn người Việt từng người thì khôn vặt, họp nhau lại thì không ai chịu nhường ai.
Nên bị nó đè đầu cưởi cổ cả ngàn năm cũng đáng.
28/06/202317:37:40
Khách
Wilburn FrUDUVFAaFkcNfSv 5 20 2022 <a href=http://cials.cfd>generic cialis cost</a> 5, 7 Moreover, although prior analyses suggest that patients with higher baseline activity of the renin angiotensin aldosterone system RAAS require higher outpatient loop diuretic doses, the loop diuretic dose administered during AHF is not associated with greater RAAS activation
14/03/202323:38:30
Khách
If I can get this talent, the national strength of our Sailu Empire will definitely be stronger <a href=http://buycialis.buzz>cialis order online</a> 25 The authors further showed that inhibition of Notch signaling inhibited human epidermal growth factor receptor 2 HER2, an oncogene that is over expressed in many types of breast cancers
18/09/202222:03:02
Khách
<a href=http://vtopcial.com/>cialis for daily use</a> It s just going to be a new chapter, said Jim Sage, president of U
30/06/202201:36:53
Khách
https://newfasttadalafil.com/ - cialis for sale in usa Dbshxh It is to be taken orally with or without meals approximately hours prior to sexual intercourse coitus. <a href=https://newfasttadalafil.com/>Cialis</a> A heart attack occurs when blood flow to a part of your heart is blocked for a long enough time that part of the heart muscle is damaged or dies. Discount Acticin Elimite On Line Medicine Shop https://newfasttadalafil.com/ - Cialis Amoxicillin And Probiotics
22/03/202014:08:39
Khách
Trích: “….không hiểu nổi là người Tàu ngu thấy mẹ mà sao nó cứ ăn hiếp Việt nam mình suốt chiều dài lịch sử bốn ngàn năm?”
Nó ăn hiếp mình là vì cộng sản VN để cho chúng tự do làm. Hèn với giặc, ác với dân. Ngày xưa chính phủ VNCH cũng để mấy tên Tàu chợ lớn đầu cơ tích trữ.
Tàu ở Mỹ không đầu cơ tích trữ được vì có luật pháp rõ ràng, nghiêm minh. Lên giá lúc bão tố, lũ lụt thiên tai, không những bị phạt mà còn bị ở tù. Nhớ mua lấy receipt sau đó vào trang webs Attorney General của tiểu bang mình ở file complaints là chúng phải đền tội.
21/03/202013:28:52
Khách
Nạn đói Ất Dậu 1945, Chiến tranh Việt- Pháp, Chiến tranh Việt nam, Chiến tranh Trung- Việt , chính sách bần cùng hóa nhân dân của cộng sản đã khiến cho người dân Việt phải sống qua nhiều thế hệ nghèo đói " sống hôm nay, không biết ngày mai sẽ ra sao ", cái tâm lý " ăn bữa nay, lo bữa mai " đã thấm vào máu người Việt rồi đâu thể nào gột bỏ được !
21/03/202003:40:48
Khách
>phạm tội sát giới

nhà sinh vật học Zhou Jian, khi đó đang giữ chức thứ trưởng Bộ giáo dục nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ông này khẳng định rằng việc diệt hàng loạt chim sẻ và chuột sẽ làm cho nền nông nghiệp nước này phát triển chưa từng thấy.
Chỉ trong vòng 3 ngày đầu chiến dịch, riêng tại Bắc Kinh và Thượng Hải đã có gần 1 triệu con chim “bị tiêu diệt”. Còn sau gần một năm tiến hành chiến dịch, đã có tới 2 tỷ con chim sẻ và các chim nhỏ khác “thiệt mạng”.
Năm 1960, con trùng có hại đối với sản xuất nông nghiệp sinh sôi nảy nở.
Nạn đói thật khủng khiếp- dân chúng chết hàng loạt. Người dân phải ăn cả da thuộc, cả sâu bướm…. Cả nước rơi vào tình trạng hoảng loạn. Theo những số liệu khiêm tốn nhất thì đã có gần 30 triệu người Trung Quốc chết vì nạn đói.
Khi đó giới lãnh đạo nước này cuối cùng cũng đã hiểu ra là mọi điều tệ hại bắt đầu từ chiến dịch diệt chim sẻ. Trung Quốc cầu cứu sự hỗ trợ của Liên Xô và Canada- đề nghị các nước này khẩn cấp gửi chim đến Trung Quốc. Các nhà lãnh đạo Liên Xô và Canada, dĩ nhiên là sửng sốt trước yêu cầu này, nhưng đã ngay lập tức có phản hồi tích cực.Hai nước trên đã gửi đến Trung Quốc rất nhiều toa tàu chở chim sẻ.
20/03/202020:46:49
Khách
@andy
Nói theo thuyết nhà Phật thì cay cỏ cũng có linh hồn. Cũng biết vui, biết buồn. Cũng có đời sống như những sinh-vật khác. Vậy khi bạn ăn cây cỏ, thì bạn cũng phạm tội sát giới rồi. Mà bạn biết không, khi bạn thở hàng tỉ con vi trùng vào cơ thể của bạn, bạn phạm tội sát giới rồi đó.
@tác giả: cám ơn bài viết này.
20/03/202019:44:51
Khách
>càng tin vào thuyết nhân quả ngay trong đời này, không cần đợi đời sau như luật nhân quả cổ điển là đời này gieo gió thì đời sau mới gặt bão.


It is okay to blame the Chinese, Vietnamese, Asian, ... for eating any mobile livings. The coronavirus is spreading all over the world due to people ate wild animals. But we think not only wild animals, but also all animals. Because we eat animals, therefore some people have to kill animals to sell to us to eat (with the government subsidiary)

(https://vnexpress.net/goc-nhin/cai-gi-cung-an-4054299.html)


If you do not have enough merits then .... By Jan 2020, we had Corona virus, if "ngàn năm ta vẫn là ta" then more new virus, new disasters, new wars, . new ... will come for sure in the near future.

No killing is # 1 (for food, for fun (sport: hunting, fishing, ...), for profit, for .....
commandments -- Thou shalt not kill. (Buddhism, Christian, etc)


chúng sanh vô sát nghiệp; Thập phương hà xứ động đao binh ... bệnh hiểm nghèo do chúng gây ra, thì ăn chay là một vấn đề hữu ích nhất.


Allah has no mercy to men, if men have no mercy for animals (Quaran)

Karma, karma, and nothing but karma, so in the near future 2020+ will be very bloody due to heavy karma of the world (too much killing for food,/for fun (sport)/for profit, for ... then the consequences (disasters after disasters, wars after wars, ...)

Meats for the belly, and the belly for meats: but God shall destroy both it and them. Corinthians 6:13

When you lift up your hands in prayer, I will not look. Though you offer many prayers, I will not listen, for your hands are covered with the blood of innocent animals Isaiah 1:15

Be not among wine drinkers; among riotous eaters of flesh. Proverbs 23:20 (They go to hell anyway because slaughterhouses were hell for animals,as ye sow so shall ye reap .This issue must be mentioned
in the Holy Bible, or any religious sutras such as:

giữ giới được sinh lên cõi trời (Huyết Mạch Luận ) it should mention about "không giữ giới" (go to hell)

"And not one of them will fall to the ground without your Father's will. But even the hairs of your head are all numbered." . Matthew 10:29. The Buddhism calls it "Fixed karma"

Millions+ will be gone by lack of merits. So try to follow the medical guideline, to stay healthy. If it is possible be vegan (tofu, bean, nuts, plant-based products such as Beyond Meat, Morning Star, Gardien, Boca, etc. not wild animals or any animals, leave them alone as pets). In theory, you have to die when your merits run out by eating a lot of animals (one important reason of many reasons).
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 1,671,243
Vì tình hình và ảnh hưởng của Covid 19 về khả năng họp mặt cũng như khả năng tài chánh, bảo trợ, tham dự… Viết Về Nước Mỹ chính thức thông báo hủy bỏ giải thưởng năm 2020. Tháng Tám năm 2021, Viết Về Nước Mỹ sẽ trao giải năm 2020-2021 gộp chung. Ban tổ chức Viết Về Nước Mỹ xin trân trọng cảm ơn quý độc giả và quý tác giả, mong tiếp tục nhận bài tham dự và xin chúc sức khỏe, an lành.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Những tiếng động mạnh và la hét đánh thức kẻ hay mộng mị như Tài vào nửa đêm. Đang mơ ngủ, Tài tưởng rằng mình vừa trải qua một cơn ác mộng như mọi khi. Nó nghĩ mình đang ở quán bia ôm khi các cậu ma cô cùng các cô tiếp viên đánh và chửi khách không cho tiền bo. Tài đang định ngủ lại thì nghe tiếng chân chạy xuống cầu thang rồi tiếng kêu xé màn đêm: - Cứu với, cứu với, giết người, cứu, cứu – Tài nghe giọng đàn bà còn trẻ.
Tác giả từng nhận giải Việt Báo Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Đây là bài mới nhất của Ông.
Tác giả Phi Nguyễn lần đầu tham dự VVNM với bài " Trái mít " sinh sống và làm việc tại thành phố Brunswick, Georgia. Đây là bài thứ hai.
Vào thập niên tám mươi, sau khi tham dự lễ ra trường của một thân hữu tại San Leandro. Trên đường về, người em họ tôi ghé thăm gia đình người bạn, nên tình cờ tôi có dịp quen biết mấy anh em bạn của người em họ. Và, duyên phận đưa đẩy, sau nhiều năm tháng, tôi đã kết hôn với cô em kế của người anh lớn trong gia đình bạn người em họ tôi. “Nhà tôi” có một anh trai, một em trai và hai người em gái – tất cả đều là thuyền nhân. Sau ngày đặt chân tới Hoa Kỳ, ba người lớn tuổi vừa đi học vừa đi làm, còn hai cô em nhỏ làm bán thời gian cho chương trình “student work study” sau giờ học.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951 tại miền Bắc VN, di cư vào Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ Defense Attaché Office (DAO) cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Jose từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Tác giả nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”, Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali.
Sáng hôm nay, thời tiết thật dễ chịu. Tôi xuống bếp mở cửa sổ ra cho thoáng để làm món trứng chiên khỏi bị hôi nhà. Một luồng gió mát rượi ùa vào khiến tôi thấy thoải mái, dù tối hôm qua chẳng ngủ được tí nào. Thật là vui mắt khi nhìn chảo trứng chiên sôi liu riu trên bếp. Trong tất cả các món ăn, trứng chiên là món dễ làm, nhìn hấp dẫn, và ăn rất thơm ngon. Tôi chợt nghĩ, phải chi mọi việc trên đời này đều đẹp và làm dễ dàng như món trứng chiên thì hay biết bao nhiêu. Người ta sẽ đỡ vất vả lo toan và tốn nhiều tâm huyết. Như chuyện của vợ chồng Tiến Mai vậy.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ Đặc biêt 2018 và giải Danh dự 2019. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt.