Hôm nay,  

Bạn Là Tôi và Tôi Là Bạn

19/08/201900:00:00(Xem: 8032)

Bạn Là Tôi và Tôi Là Bạn

Tác giả: Như  Y Crystal H. Vo

Bài số: 5767-20-31574-vb2081919

 

Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” của Crystal H. Vo tức Võ Như  Ý, từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng, 15 tuổi vượt biên, định cư  tại Mỹ năm 1986 với tên Crystal H. Vo. Kết hôn và thành con dâu một gia đình Mỹ, cô đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau khi trở lại họp mặt với Viết Về Nước Mỹ 2018, cô đều đặn viết lại bằng tiếng Việt và vừa nhận giải đặc biệt năm nay với bài “Kêu Khóc Bằng Tiếng Việt”. 

 

Nhu Y Phan Tan Hai

Tác giả nhận giải từ nhà văn Phan Tấn Hải, Chủ bút Việt Báo.

 

***

 

Đêm hôm qua trên đường lái xe về Los Angeles sau khi tham dự lễ trao giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, bỗng dưng nước mắt tôi chảy dài trên má. Đáng lẽ đó là một trong những đêm tôi nên cảm thấy vui và hạnh phúc nhất trên đời, sao tôi lại khóc? Nước mắt dưng tràn cũng có nghĩa quá vui vì cảm động hay vì đau và buồn tủi. Cả hai đều đúng, nhưng phần sau có lẽ đúng hơn cho tâm trạng của tôi lúc đó.

Đã lâu tôi thường cảm thấy hồi hộp mỗi lần lái xe trên xa lộ cao tốc, vậy mà đêm hôm qua chẳng những tôi lái trên freeway mà còn vào ban đêm. Trên đường về lỡ tay tôi quẹo lộn đường qua bên freeway khác. Hoảng hốt vì nghe cái máy chỉ đường kêu inh ỏi, vừa sợ vừa buồn tủi, nên tôi mặc cho nước mắt tuôn tràn.

Lúc đó tôi liên tưởng đến đúng 20 năm về trước, một mình lái xe chở đứa con gái mới lên bốn tuổi và hai cháu cạnh nhà dưới mười tuổi đi tham dự lễ ra trường tại Cal-State Los Angeles. Khi tôi đứng trên khán đài nhận bằng cấp mà tôi không có lấy một ai chụp cho mình một tấm hình làm kỷ niệm. Tôi đã bỏ ra một thời gian khá dài và vất vả để lấy được cái bằng cử nhân Chính Trị thế mà không có người để chung vui.

Cách nay hai tháng sau khi nhận tin mình được vào giải Đặc Biệt của VVNM, tôi vui mừng khôn xiết! Cái cảm giác như được trúng vé số độc đắc! Lúc đó tôi báo tin cho ông chồng tôi biết và nói là ông xin phép hôm đó nghỉ làm để cùng tôi hưởng niềm vui nhận giải, thế mà anh ta báo tin cho tôi biết một hôm trước ngày hôm qua là không thể đi cùng tôi được vì công việc.

Không buồn, không trách móc ra mặt, nhưng tôi cũng thầm cảm thấy buồn tủi cho cái số cô đơn của mình. Biết trách ai đây khi mình sanh vào năm Canh Tuất - canh cô mồ qua û(?).

Từ nhỏ cho đến lớn tôi quen làm bạn với chính mình, và quen gọi cây bút, quyển tập là bạn. Còn nhớ 9 năm trước đây, có lần cảm thấy lẻ loi quá, tôi mượn giấy bút viết lên tâm sự. Bài viết ngắn bằng tiếng Anh. Hôm nay, với những xúc động vui buồn sau khi bài “Kêu Khóc bằng Tiếng Việt,” nhận được một giải Viết Về Nước Mỹ 2019, tôi xin  ghi lại trang viết cũ bằng tiếng Việt.

 

BẠN

 

Bạn là dòng suối ngọt. Bạn là một bầu không khí trong lành. Bạn là một quả đào thơm. Bạn là một ly nước cam lạnh. Bạn là ta và ta cũng là bạn.

Trong mỗi chúng ta ai nấy cũng cần có một tình bạn chân thành để giúp đỡ nhau khi hoạn nạn, để chia sẻ ngọt bùi cay đắng, nhưng với tôi chưa từng có một tấm bạn chân tình ấy. Tại sao? Tôi cũng chẳng biết tại sao. Tôi mong mỏi có một người bạn cùng sở thích để chia sẻ vui buồn và đi xem nhạc thính phòng hay đi dạo bờ biển trong những buổi sáng sớm mát trời khi mặt trời còn chưa tỉnh thức.

Tôi thật sự là một kẻ cô đơn. Cả cuộc đời chỉ biết thui thủi một mình ngày và đêm bên cây viết và quyển tập khi có tâm sự. Cây viết và quyển tập chính là người bạn thân gần nhất của tôi.

Bạn ơi, tôi đang sung sướng được có bạn để kể cho bạn nghe những vui buồn trong cuộc sống. Bạn lúc nào cũng bên tôi, trong những đêm thanh vắng tôi và bạn luôn có bên nhau. Tôi thật sự không biết lẻ loi khi có bạn bên cạnh.

Thượng Đế đã ban cho mỗi một người một số. Số của tôi không may đã mang theo con số cô quả từ lúc lọt lòng mẹ vì từ xưa đến nay tôi đi đến đâu hay làm bất cứ việc gì cũng chỉ có một mình. Riết rồi  thấy thành quen. Vì thế mỗi khi tôi đến nơi đông người, tôi lại cảm thấy bỡ ngỡ, vụng về và lẻ loi hơn. Trong lòng tôi như có một lời nói nhỏ: "Bạn đang ở đây để làm gì? Nơi đông người này đâu phải là nơi của bạn!"

Và thế tôi lại rút mình ra khỏi đám đông. Như một người lữ khách đi trong đêm tối một mình một cõi. Tôi có phải là một người bất bình thường không, khi tôi không có nhu cầu có bạn bên mình? Tôi cũng chẳng biết điều đó là bình thường hay dị kỳ nữa. Chỉ biết đó là tôi.

Bạn ơi, bút mực này mới chính là bạn của tôi nè. Trang giấy trong sạch này chính là bạn của tôi đây. Những nỗi buồn trong cuộc sống dường như tôi có thể trút bớt đi  khi tôi có thể trò chuyện với bạn. Không bao giờ bạn thờ ơ với tôi. Không bao giờ bạn khinh thường tôi. Bạn luôn im lặng để lắng nghe những tiếng thở nặng nề của tôi. Và bạn lắng nghe những khi tôi buồn khóc và những mơ ước của tôi.

Bạn ơi, tôi cũng như bao người luôn có mơ ước và mong thành hiện thực. Ước mơ thứ nhất của tôi là có khả năng bảo lãnh gia đình anh chị em và con cháu qua đây trong những năm sắp tới và giúp đỡ họ lúc ban đầu khi chân ướt chân ráo đến xứ người. Tôi biết một thân một mình lo cho hai con không phải là một chuyện dễ, nay còn lo cho một số đông người nữa không phải là một việc dễ làm. Nhưng tôi lúc nào cũng cố gắng ngoài làm việc toàn thời gian ở sở xã hội ra, tôi luôn làm thêm hầu đạt được ước mơ thứ nhất.

Ước mơ thứ nhì của tôi là trở thành một nhà thơ văn. Mấy năm qua tôi đã và đang trau dồi Sinh ngữ. Bạn có biết không lúc tôi mới bắt đầu viết tiếng Anh tôi không có lòng tự tin. Tôi chỉ có sáng tác đôi bài thơ vào năm 2003 và tôi ngưng sáng tác sau đó.

Đối với tôi tuy sống ở Mỹ dài hơn sống ở Việt Nam mà tiếng Anh của tôi chỉ đủ xài trong phạm vi sinh hoạt hằng ngày và làm việc mà thôi. Vì thế nói tới viết tiếng Anh tôi lại ngại người ta không hiểu hết ý của mình.

Thay vì theo đuối việc học thêm tiếng Anh năm bảy năm về trước tôi đã trở lại trường chỉ để lấy bằng cấp về chuyên môn, nào là  thi lấy lại địa ốc, nào là bằng làm móng tay,  học thêm về kế toán, thương mại. Nhưng những công việc trên tôi hoàn toàn không thích hợp.

Bao nhiêu năm ngồi miệt mài trước máy vi tính lo toan đủ thứ đã khiến tôi không thể chịu đựng thêm những áp lực bên ngoài nữa. Có lẽ đây cũng là ý Trời. Nếu tôi còn khoẻ mạnh như trước chắc tôi chưa chịu ngồi im để viết mà vẫn còn muốn kiếm thêm tiền bằng những công việc khác.

Bạn ơi, cái hạnh phúc của người cầm viết là có bạn đọc và cái hạnh phúc của người đọc diễn văn là có người lắng tai nghe. Hiện nay tôi đang xây dựng một hội văn thi tại sở làm. Mỗi tháng chúng tôi được đọc những bài viết của chính mình trước hằng trăm người. Tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn để tập trung tinh thần sáng tác đều đặn và với hy vọng trong một ngày gần đây những bài viết của tôi sẽ lọt vào cặp mắt xanh của các nhà xuất bản.

Bạn ơi, tôi còn có một giấc mơ thứ ba nữa, là sau này tôi có thể đóng góp cho những hội từ thiện để giúp đỡ những đồng bào nghèo khổ. Là một người dân nghèo, sống lam lũ trong cảnh thiếu trước hụt sau,  tôi hiểu rõ những nỗi khốn cùng của những người nghèo và tàng tật. Mỗi lần van vái trước ông bà tổ tiên tôi đều cầu nguyện cho mình thành đạt trong sự nghiệp để có thể giúp cho những người kém may mắn hơn.

Bạn thân mến, đó là những ước mơ, những khó khăn những vui buồn trong cuộc sống của tôi. Với bạn tôi có thể viết lên những ý nghĩ thầm kín đó. Với bạn tôi có thể khóc những lúc buồn. Bạn luôn luôn ở bên cạnh tôi. Bạn không hề giận hờn, trách móc hay chế giễu tôi khi tôi bị vấp ngã. Vì thế trên cuộc đời này tôi nhận bạn là một người bạn chí tâm. Đáng lẽ sáng nay tôi cùng đi chơi với những người bạn mới quen, nhưng họ đã bận rộn với gia đình và bạn bè nên không có thời gian đi cùng tôi.

Một mình lang thang trên đường phố tôi đã nghĩ ngay đến bạn. Dù bạn chỉ là trang giấy, là cây bút, là phím gõ chữ, cứ nghĩ đến bạn tôi thấy lòng mình ấm lại. Với tôi, bạn chính là dòng suối ngọt. Bạn chính là bầu không khí trong lành. Bạn chính là một ly nước cam lạnh. Bạn chính là ta và ta chính là bạn.

Nãy giờ tôi đang ở trong khách sạn trò chuyện với bạn đây. Tay của tôi đã mỏi và bụng cũng đang đói. Tôi phải đi kiếm chút gì ăn tối đây.

Hẹn gặp lại bạn.

 

Như Ý Crystal H. Vo

Ý kiến bạn đọc
28/08/201914:55:50
Khách
Nhất Chi Mai, xin cảm ơn. NY sẽ vui lòng kết bạn với anh/chị 🌷
27/08/201919:49:57
Khách
Em thật chân thành, thiện ý, dễ mến, open-hearted nên đừng lo buồn em nhé, Trời sẽ biết và Người sẻ hiểu, hân hạnh được co thêm tình bạn với nhau, sẽ xin kết bạn qua FB . Khi nào đến CA Nhất Chi mai mong sẽ cầm tay em bói cho Như Ý 1 quẻ coi có sao cô đơn chiếu mệnh và chúc cho tương lai tràn phấn khởi đầm ấm...
Thân ái
21/08/201920:19:01
Khách
Cám ơn A Tố! 🌹
21/08/201918:26:07
Khách
Chị Như Ý mến,
Bài chị viết rất xúc động,chị không cô đơn đâu chị ơi,mình đã có duyên gặp được nhau,em A Tố vẫn ở lòng vòng LA,chị cứ gọi em ra những khi cần nha.
Mến chúc chị một ngày thật bình yên.
20/08/201919:43:48
Khách
Cám ơn anh Từ Huy. Như Ý cũng mong là được như vậy. Cả đời NY sống về nội tâm và đã phải vật lộn với chính bản thân mình để vươn lên. Từ từ NY sẽ mang những câu truyện về tâm linh để kể cho anh và độc giả hiểu hơn về những người sống trong bóng tối với hy vọng sẽ giúp độc giả hay người thân hiểu hơn về những vấn đề này.
20/08/201906:21:58
Khách
Như Ý, bài viết này chạm đến trái tim tui.
Tui tin nếu Như Ý sống với tâm tình của bài viết này, rồi đây Như Ý sẽ nhận được thật nhiều yêu thương.
19/08/201922:36:22
Khách
Trong cái rủi cũng có cái cái may. Hôm đó Như Ý may mắn được đi cùng độc giả trung thành của mục VVNM. Cô bạn mới làm cho mình cái cảm giác vui vẻ như có đôi có bạn. Cũng may Lisa đã cho NY charge cái điện thoại hết pin. NY mới mua lại xe cũ và chỗ charge phone bị hư. Nếu như hôm đó không có điện thoại để dẫn đường, chắc NY sẽ khóc nhiều hơn thế nữa! Tuy cuộc sống vẫn chưa như cái bút hiệu của mình, lúc nào NY cũng cảm ơn đời và Trời Phật đã cho mình có ngày hôm nay. NY luôn tri ân những người đã đi qua đời mình. Có buồn thì mới có những sáng tác như thế này để động lòng người. Có gặp khó khăn mình mới hiểu được tâm trạng của những người đang đau khổ.

Xin cảm ơn quí độc giả đã gởi lời cảm thông và an ủi. NY thường viết trên FB với tên Crystal H. Vo. ❤️
19/08/201919:47:53
Khách
Tiệc đêm đó, Cô Khánh Ly hát bài Đời Đá Vàng Của Vũ Thành An làm cho NY thật cảm động vì nó nói lên tâm trạng của chính mình ❤️

Ta lần mò leo mãi không qua được vách sầu
Ta tìm một tiếng yêu thấy toàn là sầu đau
Ước vọng ngày thơ ấu chưa xin được chút nào
Suốt đời còn ước ao khát vọng còn cấu cào
Ôi thôi đời ta phung phí trong cơn buồn phiền
Ta xin tháng ngày rồi bình yên
Ô hay tại sao ta sống chốn này
Quay cuồng mãi hoài có gì vui
Có một lần mất mát mới thương người đơn độc
Có oằn mình đớn đau mới hiểu được tình yêu
Qua dầm dề mưa tuyết mới vui ngày nắng về
Có một đời khóc than mới hiểu đời đá vàng.
19/08/201918:28:25
Khách
Chúc mừng Tác Giả Như Ý đã nhận giải thưởng Đặc Biệt VVNM năm 2019.
Cảm ơn Như Ý đã chia sẻ nỗi lòng của em, với lời văn dịu dàng như thơ. VVNM cũng là nơi để mình trang trải những vui buồn cùng độc giả và bạn văn. Mong rằng em sẽ đạt được những ước vọng của mình và có thêm nhiều nguồn vui nữa nhé.
19/08/201917:31:58
Khách
After the journey of self-exploring, you've found your voice. Cô Như Ý. Keep it up.
Một bài viết có ý nghĩa cho những ai đang vẫn đang tự mình đi tìm kiếm mình.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 3,566,242
Chương trình America's Got Talent (AGT) trên truyền hình NBC, ra mắt từ tháng Sáu 2006, tới nay đã trụ được 13 mùa, tiếp tục làm mê mẩn 12 triệu khán giả hàng tuần. Simon Cowell, nhà sản xuất của AGT, vào danh sách báo Time bình chọn 100 nhân vật thế giới tạo nhiều ảnh hưởng nhất. Sang năm 2019. Simon 60 tuổi. Show chung kết AGT The Champions mùa thứ 13, gồm những màn trình diễn hấp dẫn của các tài năng đã thắng giải từ khắp thế giới, được sắp xếp thành 7 chương trình TV, trình chiếu đúng dịp Tết Kỷ Hợi. Riêng chương trình cuối, công bố kết quả AGT 2019, sẽ chiếu ngày Thứ Hai 18/02/19. Sau đây là bài viết của Tố Nguyễn, tác giả lần đầu viết về nước Mỹ và đã nhận giải đặc biệt 2018.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ khi tuổi ngoài bát tuần. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết đầu tiên là thư kể về mùa đông băng giá khác thường tại vùng Thủ Đô Hoa Kỳ.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây là bài viết đầu năm của tác giả.
Thứ Năm tuần này là Ngày Tình Yêu / Velentine Day 2019, đánh dấu đúng 750 năm ngày 14 tháng Hai năm 269, khi Giám mục Valentine bị hoàng đế La Mã Claudius Đệ Nhị cho lệnh chặt đầu, vì làm phép kết hợp các đôi lứa theo nghi thức nhà thờ. Nhân ngày đặc biệt này, mời đọc bài viết thứ ba của Pha Lê. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, cựu nữ sinh Trưng Vương, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân Lafayette, Louisiana. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la!
Iris Đinh là tác giả đã nhận giải Chung Kết 2017, với hai bài "Chuyện Góc Bếp," và “Con Bé Nổi Loạn,” hai tự sự về mẹ và con gái trong một gia đình đổ vỡ. Sau 13 năm trở lại trường học và thực tập, mẹ trở thành một thạc sĩ về y tế tâm thần. Cô con gái từng nổi loạn thì trở thành Tiến sĩ Anne Q. Phan tại đại học UC Irvine và UC San Diego, người xác định được gene gây đột biến giúp sinh vật mọc thêm tay chân, mà báo O.C. Register đã đăng tin ngày 5 tháng Tư 2013. Sau đây là bài mới của tác giả, trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới về Tết sau đây được trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi.
Tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và thêm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt từ năm 2000 cho tới nay. Bài viết mới sau đây kể về lớp dạy văn chương Việt tại UC Irvine.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tuy ngắn nhưng tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài ông viết đầu năm mới Kỷ Hợi.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết đầu năm mới của bà.
Chúc Mừng Năm Mới Kỷ Hợi 2019. Viết Về Nước Mỹ bắt đầu năm Canh Thìn 2000. Từ Thìn tới Hợi, vừa đúng 20 năm. Ngày đầu năm Hợi, xin mời đọc bài Tết của Lê Nguyễn Hằng. Tác giả là một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài sau đây trích từ báo xuân Tết Kỷ Hợi 2019.