Hôm nay,  

Đừng Để “Đau Khổ Vì Bệnh Trĩ!”

13/09/201800:00:00(Xem: 13355)
Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình

Bài số 5495-20-31302-vb5091318

 
Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây, bài viết mới

***

Theo như trang nhà Google thì “bệnh trĩ là tình trạng mà những mạch máu ở phần dưới của trực tràng và chung quanh hậu môn bị phồng lên nở ra và sưng lên (tương tự như sự căng giãn tĩnh mạch ở chân).

Kết quả là bệnh nhân cảm thấy đau đớn, ngứa ngáy, khó chịu, đau rát và đôi khi chỗ trĩ bị chảy máu. Có khoảng 75% người Mỹ bị trĩ trong một khoảng thời gian nào đó trong cuộc đời.”

Năm tôi 16 tuổi một hôm đi cầu tôi thấy bồn cầu đỏ lên toàn máu.

Khi ông chú tôi, một ông bác sĩ chồng bà cô, khám thì ông nói tôi bị bệnh trĩ.

Ông còn nói thêm nếu giải phẫu thì cơ vòng chung quanh hậu môn sẽ không còn, có thể có lúc phải mang cái túi thì phiền lắm. Vì vậy, ông khuyên tôi cứ để yên như thế.

Về sau này tức là 24 năm sau tôi mới biết ông chú tôi là một bác sĩ có sự thận trọng, có thực tài  có tầm nhìn xa.

Thế là dù muốn hay không tôi phải “ôm” cái bệnh này làm “bạn” bất đắc dĩ dù căn bệnh quái ác này hành hạ tôi đủ điều. Thí dụ như ăn cá biển thì bị ngứa, ăn thịt bò gặp con bò có phong thì cũng bị ngứa. Đồ ăn để qua đêm ăn vào là chỗ trĩ sưng lên và chảy máu,

Khi tù ở Trại Tù Gia Trung mỗi lần trại tù có con cá chuồn muối thì cũng phải cho anh em nếu không cứ ráng ăn thì sáng hôm sau khi đi cầu chỗ trĩ sẽ chảy máu.

Rõ thật là khổ ơi là khổ!

Thật đúng như lời Phật dạy“Đời là bể khổ” và bệnh là một trong tứ khổ “Sinh Lão Bệnh Tử!”

Quả là không sai chút nào?

Lúc đó ở Saigon có các tờ báo nhan nhản các quảng cáo với tiêu đề “Ai đau khổ vì bệnh trĩ” của các ông lang băm hằm bà lằng y như các quảng cáo các loại thuốc bổ của các ông bà lang băm trên báo chí ở Thủ Đô của người Việt Tỵ nạn ở Little Saigon tại Nam Cali bây giờ.

Khi tôi vào Khóa 12 Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức bệnh trĩ cũng đi theo tôi luôn.

Một hôm tôi thức sớm, đi vệ sinh xong trở về phòng. Sau đó, một anh bạn sau tôi nói có ai đi cầu mà máu đỏ loang cả bồn cầu!

Người đó là tôi! Đúng là “đau khổ vì bệnh trĩ?”

Đến khi tôi mãn khóa ra dơn vị thì một anh lính giới thiệu tôi một ông Thầy chuyên trị bệnh trĩ ở mãi đâu tận Ba Sao Tỉnh Long Xuyên đến chữa cho tôi rồi cũng chẳng đi đến đâu.

Ông nói Ông dùng thuốc Nam để trị nhưng tôi cứ thấy Ông ta dùng một cây kim bằng bạc chấm vào một hũ thuốc màu trắng như vôi rồi dùng đầu nhọn của cây kim này châm vào chỗ mụn trĩ rồi ông ta cho tôi uống thuốc trụ sinh và Ông ta nói là để sát trùng.

Chữa thuốc Nam mà cho bệnh nhân uống trụ sinh!

Về phần tôi ví cả tin tôi cứ để Ông ta trổ tài xem sao nhưng rút cục bệnh trĩ của tôi vẫn như cũ tôi phải trả tiền Ông ta khá bộn mà không hết bệnh!.

May mắn thay tôi không bị nhiễm trùng!

Trĩ vẫn hoàn trĩ.

Quá thất vọng tôi lại phải dựa vào niềm tin của tôi là cái bệnh này theo đuổi tôi là do cái nghiệp của tôi từ kiếp trước nên khi tôi trả xong cái nghiệp thì tôi sẽ hết bệnh để tự an ủi.

“Thế nhưng đến bao giờ thì tôi mới trả xong cái nghiệp “bệnh trĩ” này?”

Tôi tự hỏi mà không có câu trả lời

Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 tôi bị đi tù vì “can tội Đại Úy” theo như hồ sơ trong tù.

Bệnh trĩ theo tôi vào Trại Tù Long Giao Tỉnh Long Khánh sau đó nó tháp tùng tôi đi tới Sơn La, Nghĩa Lộ. Phong Quang, rồi về miền xuôi tới Trại Tù Nam Hà,Tỉnh Hà Nam Ninh và cuối cùng bệnh trĩ phải từ biệt tôi vĩnh viễn ở Trại Tù Gia Trung Tỉnh Pleiku do một sự tình cờ - may mắn.

Bây giờ tôi xin kể bạn nghe nhe!

Hồi còn ở Trại Tù Nam Hà một anh bạn tù có bà xã ra thăm nuôi mang theo cho chồng cuốn “Phương Pháp Dưỡng Sinh”xuất bản tại Hanoi năm 1973 mà soạn giả là Bác Sĩ Nguyễn Văn Hưởng, tôi mượn đọc.

Khi mở ra mới biết đây là cuốn sách chỉ cách tập Yoga mà tác giả phải “né” đặt tên cho cuốn sách một cái tên vô thưởng vô phạt thì mới được CS cho phép xuất bản.

Thấy đây là cuốn chỉ cách tập Yoga tôi ngỏ ý muốn mượn để chép thì anh bạn tù chấp thuận liền vì tôi nghĩ có ngày biết đâu tôi sẽ dùng tới Yoga để cứu tôi chưa biết chừng.

Cuối năm 1979 thì một số anh em tù Trại Nam Hà chúng tôi bị chuyển trại về Miền Nam.

Khi đến ga xe lửa ở Thành Phố  Quy Nhơn thì 400 anh em chúng tôi bị tách ra khỏi đoàn tàu hỏa và đưa lên Trại Tù Gia Trung Tỉnh Pleiku bằng xe đò.

Vào cuối năm 1979 đầu năm 1980 tôi rất yếu, mỗi khi nói thì tôi thấy gió ra khỏi hai lỗ tai mà giọng nói thì khào khào khiến người khác rất khó nghe như gió rì rào qua đám xậy.

Như vậy hy vọng gặp lại vợ con chỉ còn là ảo ảnh.

Lúc đó tôi đã thấy nấm mồ trước mắt !

Trại Gia Trung này có một Ông cấp bậc Đại Tá  mỗi lần đội tù đi làm công việc khổ sai là làm cỏ thì Ông được anh em cùng đội khiêng ra nơi tù làm việc rồi nằm đó cho đến hết giờ thì anh em trong đội tù lại khiêng ông về Trại, ngày nào cũng thế.

Cuối cùng thì Ông được tha ra khỏi trại tù và sau này tôi nghe anh em nói Ông về nhà 2 tháng sau thì chết.


Các cụ ta nói “Cùng tắc biến. Biến tắc thông,” bây giờ đến đường cùng rồi tôi nghĩ mình thử tập Yoga xem sao?

Vì bệnh trĩ cứ tiếp tục hành hạ tôi hoài không dứt!

Biết đâu!

Thế là tôi liền lấy cuốn tập tôi chép mang ra đọc và sáng hôm sau tôi thức sớm và tập liền.

Cùng phòng tù với tôi có anh Ng., anh cũng tập Yoga từ hồi nảo hồi nao đến nay. Tôi ngại không dám hỏi anh những kinh nghiệm mà anh có trong khi tập Yoga vì tánh anh ít nói.

Thế nhưng cái gương chăm chi, kiên nhẫn của anh là một sự khích lệ rất mạnh mẽ, rất sống động cho tôi nhất là ở trong hoàn cảnh bị tù đầy.

Tôi tập Yoga được lối 2 tháng thì bệnh trĩ của tôi hết hẳn cho tới bây giờ tức là đã được 38 năm và cái bệnh ngứa khắp người của tôi cũng biến mất luôn.

Tại sao tập Yoga mà dứt luôn được cả hai thứ bệnh là bệnh trĩ và bệnh ngứa?

Cứ theo như sách của Bác Sĩ Hường thì một cái thở có 4 thời;

Thời thứ nhất từ từ hít vào cho đến khi không khí đầy phổi không vào được nữa thì đếm từ 1 đến 10 .

Tại sao phải đếm? Đó là để máu đen từ trong cơ thế chạy lên phổi có thời gian hấp thụ oxy.

Trong khi từ từ hít vào thì hành giả, nếu hít vào  thật xâu, thì sẽ cảm thấy hậu môn chuyển động.

Chính cái việc chuyển động này sẽ giúp máu tụ quanh hậu môn lưu thông, do đó bệnh trĩ sẽ không còn có chỗ dung thân để hành hạ người tập nữa.

Khi thở ra thì cũng từ từ để tống hết khí CO2 ra khỏi cơ thể và cũng cảm thấy hậu môn chuyển động!

Việc thở ra từ từ này giúp thanh tẩy cơ thể khỏi bị nhiễm độc bởi khí CO 2 do tế bào tiết ra khi hấp thụ oxy ở trong máu.

Biểu hiệu của sự nhiễm độc là bị ngứa khắp châu thân rất là khó chịu.

Trước ngày 30 tháng 4 năm 1975 khi bị ngứa thì tôi đi bác sĩ thì được Ông kê toa cho uống thuốc thì bệnh ngứa chỉ tạm thời chấm dứt rồi đâu lại vào đó.

Khi tập Yoga thì tôi hết bệnh trĩ và bệnh ngứa cũng hết luôn thì tôi mới nghiệm ra rằng khi mình bị bệnh mà mình được bác sĩ cho uống thuốc là mình mới chỉ trị cái ngọn của bệnh chứ mình chưa trị cái gốc của bịnh. Muốn trị cái gốc của bệnh thì phải tập thở 4 thời theo như trong sách của Bác Sĩ Hưởng để loại bỏ khí CO2ra khỏi tế bào

Cứ theo như thiển ý thì Yoga là môn thể dục thích hợp nhất vì mình thở đúng nên bách bệnh tiêu tán vạn bệnh tiêu trừ.

Làm thế nào biết là mình thở đúng cách?

Dễ thôi, nếu bạn thở đúng cách thì bạn thấy máu chạy rần rần ở dọc theo hai cái tĩnh mạch ở hai cánh tay.

Hơn nữa Yoga, nhất là ở trong tù, chỉ cần một khoảng bề ngang là 60cm, tương đương với bề ngang của một cái chiếu cho một người lại rất thích hợp với mọi nơi nhất là ở trong hoàn cảnh bị tù!

Tập Yoga khi mình thở đúng thì mình cung cấp đủ oxy cho 37.2 tỷ tế bào trong cơ thể.

Khi tế bào trong cơ thể no đủ thì cơ thể mình không sinh ra bệnh. Khi tế bào đói thì chẳng khác gì con người bị đói nên sinh ra đủ thứ bệnh tật.

Thường thường chúng ta hiểu lầm cho là phổi là cơ quan hô hấp thực ra điều này chỉ đúng một nửa vì phổi chỉ là cơ quan trung gian mà thôi.

Theo trang Google cơ thể con người có 37.2 trillion tế bào. Chính các tế bào này hấp thụ oxy do máu mang tới đẻ nuôi cơ thể.

Khi ta thở ra thì cái bụng xẹp xuống và hậu môn cũng trở lại vị trí ban đầu.

Cái hậu môn cứ chuyển động như thế thì máu sẽ lưu thông không trụ lại chỗ bị trĩ nữa.Thế là bệnh trĩ phải một đi không trở lại.

Không những bệnh trĩ hết mà bệnh ngứa cũng theo bệnh trĩ mà đi luôn vì khí CO2 không còn tích tụ trong máu nữa vì cơ thể đã được tẩy độc.

Do đó nếu các bạn thở đúng cách thì các tế bào ỏ xâu trong các ngóc ngách của cơ thể của các bạn sẽ có đầy đủ oxy để “ăn” mà nuôi dưỡng cơ thể các bạn cho khỏi bệnh.

Nói gọn lại cơ thể con người có 2 loại thức ăn là đồ ăn ta ăn vào và oxy là đồ ăn cho tế bào giúp tế bào không bị “đói”oxy nên ta sẽ tránh được bệnh.

Riêng cá nhân tôi, tôi phải mang bệnh trĩ này vì không biết cách thở của Yoga, từ năm tôi mới 16 tuổi cho mãi đến năm 1980 tức là 24 năm sau mới trả hết nghiệp bệnh từ kiếp trước nhờ học được cách thở 4 thời của Yoga.

Viết đến đây tôi lại nhớ đến ông chú, chồng bà cô của tôi và thầm cám ơn ông đã không giải phẫu cái mụn trĩ của tôi vì ông dã có viễn kiến cứ để như thế thì tốt hơn là giải phẫu.

Chú ơi bây giờ chú ở đâu đó ở phía bên kia thế giới hữu hình này chú cho cháu gởi lời cám ơn chú nhé!

Tập Yoga riết sẽ thành thói quen cứ lối 2 giờ sáng khi cơ thể của tôi đói oxy thì tự nhiên tôi thở mạnh một cái rồi tỉnh dậy đi tập Yoga cứ như thế cho tới nay đã được 38 năm!

Có thể các bạn sẽ hỏi khi tập thì ngồi thế nào? Nếu các bạn lớn tuổi không ngồi được thế bán gìa hay thế hoa sen thì các bạn có thể ngồi trên cái ghế đẩu hai cánh tay duỗi thẳng ra để trên đùi khi hai cánh tay duỗi thẳng ra như vậy sẽ giữ cho lưng thật thẳng.

Nhớ là phải giữ cho lưng thật thẳng vì điều này sẽ giúp cho bạn tránh được cả bệnh đau lưng nữa!

Nếu bạn vừa đau lưng lại vừa mắc bệnh trĩ nữa thì bạn sẽ hết luôn cả hai bệnh!

Nếu các bạn mắc bệnh này thì nên tập thử xem sao vì vừa khỏe lại vừa hết bệnh mà không tốn tiền mua thuốc. Đừng để chậm như tôi, vì không biết mà phải chịu 24 năm “đau khổ vì bệnh trĩ”.

Chúc các bạn sớm hết bệnh.

Sao Nam Trần Ngọc Bình

Ý kiến bạn đọc
13/09/201812:21:31
Khách
Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bạn Từ Huy thân mến
Thế là từ đây chú có thêm người bạn đồng hành là cháu trên con đường tập thể dục hằng ngày Yoga.
Chú rất hân hạnh và thích thú khi có người bạn đồng môn và thấy việc mình làm có người hưởng ứng.
Chú cũng ước mong sẽ có thêm người tham gia vào việc tập Yoga để cho hết bệnh làm cho “Thân tâm thường an lạc”vì thân không bệnh thì tâm mới an vui để đời sống được chan hòa hạnh phúc.
Cuộc đời này là Thiên Đàng, là Niết Bàn chứ không ở đâu xa miễn là mình không bị bệnh tật hành hạ!
Cháu vào Vietbao online đánh máy vào mục “Tìm kiếm bài” bài “Tập Yoga để bảo vệ sức khỏe” để tìm hiểu thêm nhé!
Bài này chú viết và gởi VB và được VB lựa đăng vào ngày 13 tháng 1 năm 2011.
Thăm sức khỏe cháu và gia đình. Chúc cháu vui khỏe.Thân ái
Sao Nam Trần Ngọc Bình
13/09/201809:13:36
Khách
Chú ơi, mới chừng hai hôm trước cháu đọc được một bài viết của chú, kể chuyện ngày chú mới qua. Tình cờ biết được tuổi của chú, cháu đã nghĩ như vầy: “Ước gì mấy chục năm nữa khi bằng tuổi ổng mình được như ổng bây giờ... Yêu đời, múa bút đem niềm vui cho thiên hạ, cho những lời bình đầy khích lệ lạc quan!...
Hôm nay được đọc bài này của chú. À, thì ra cội nguồn, căn nguyên là đây!
Yoga sẽ sớm có thêm một môn đồ... trung kiên🤓🎶‼️
Ừ! Hình như bài viết này của chú hay lắm lắm với cháu nên mới tác động cháu mạnh vậy🤓❗️
Kính chú.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 3,654,407
Mừng năm mới 2019, mời gặp lại một tác giả thân quen. Tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2014. Cô sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Cô đến Mỹ tháng 4 năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, trong một thành phố ít người Việt cư trú. Sau đây là bài viết mới của tác giả.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2018. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt. Loạt bài gần đây của ông là chuyện khởi nghiệp trên đất Mỹ. Bài mới, bắt đầu phần “dựng nghiệp”.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Năm Mậu Tuất sắp hết, mời đọc bài viết với nhiều nụ cười, tiễn chân chó cưng.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả lại tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Viết về nước Mỹ sang năm thứ 15, cô nhận thêm giải danh dự với tự truyện về bệnh lãng tai bẩm sinh. Bài viết mới là tự truyện về mùa Giáng Sinh 1975.
Tác giả tên thật Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, khoá 19 Võ Bị, 50 năm lính với Chiến Thương Bội Tinh. Mậu Thân 1968, ông là một Đại Đội Trưởng Thuỷ Quân Lục Chiến tại trận địa Phú Lâm, Chợ Lớn. Tháng Tư 1975, ở với đồng đội ven đô cho tới giờ phút cuối, sau đó là 10 năm tù công sản. Định cư tại Hoa Kỳ theo diện HO1, dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải á khôi năm 2014.
Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây, bài viết mới.
Tác giả là một cây bút nữ, cư dân San Jose, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sang năm thứ 18 của giải thưởng, Lê Nguyễn Hằng nhận thêm giải Vinh Danh Tác Giả, với bài viết về “Ba Thế Hệ Tuổi Dậu” và bài “Từ Độ Mang Ơn”. Bài mới, tác giả viết cho mùa Giáng Sinh.
Tác giả lần đầu dự VVNM từ tháng 11 và đây là bài viết thứ hai của bà. Sinh năm 1955, qua Mỹ năm 1985, tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý, người của sông Hương núi Ngự. Hiên nay còn làm việc và đang cư ngụ tại thành phố Hayward thuộc miền Bắc Cali. Xin lưu ý: Bút hiệu Minh Thúy có thể lầm với tác giả đã dự VVNM từ 2005: Minh Thùy (dấu huyền). Mong tác giả tiếp tục viết.