Lần đầu tham dự Viết Về Nước Mỹ bằng 2 bài viết, tác giả chỉ cho biết "mới 28 tuổi". Bài viết thứ nhất mang tựa “Hắn” đã được phổ biến. Sau đây là bài viết thứ hai. Mong Tử Ngôn sẽ bổ túc phần tiểu sử sơ lược và địa chỉ liên lạc.
Muốn cầm viết nhưng rồi lại lưỡng lự biết viết gì, khi số phận đã định. Gã chán nản quăng bút vào góc bàn, rút điếu thuốc ra, đưa lên môi ngậm hờ. Trong cái thế giới văn chương, ngày trước là nơi trú ẩn của gã; nhưng bây giờ, gã đang mất hồn, có viết cũng chẳng ra.
Ngồi dựa thân ghế, gã nghe điện thoại reo mà không bắt, chắc gã biết cô bạn nhỏ đang gọi gã hỏi thăm như mọi ngày. Lạ thật, gã già rồi, thế mà không hiểu sao cô nhỏ này lại đeo dính như sam. Gã có chạy cũng không thoát bàn tay của cô. Chẳng hiểu cô hiểu được gì ở gã mà lại theo sát đến thế. Tấm thân tàn phế, đầu óc mụ mẫm này thuộc về thân xác gã mà gã còn không hiểu gã đang muốn gì, định làm gì. Thế mà hay cho cô ả, cứ khăng khăng nói ả biết gã muốn gì, cần gì . Nực cười cho cái thứ tình dị hợm gã ban phát hờ hững cho, vậy mà còn hơn keo dán, dán dính cô ả với gã.
Phone reo gã cứ mặc, ngồi thả dòng khói vào không trung một cách lơ đãng bất cần. Có lẽ cô ả cũng tự ái, nên thôi không gọi gã nữa. Gã muốn thong đong một mình không muốn phiền ai, thời gian cứ thế mà trôi ...
*
Ngày còn trẻ gã nhiều khí huyết lắm chứ, cũng săn sái trong mọi lĩnh vực, thơ văn đến súng đạn Cái tuổi trẻ non dại đầy nhiệt huyết của gã để lại lắm vết sẹo đau lòng . Như thời vừa giải phóng, gã trong lớp thanh niên có học, tư tưởng cởi mở, không chịu bị kèm kẹp dưới cái lớp mặt nạ giả của tụi cộng sản con. Gã đã lên rừng gia nhập chiến khu hòng lật lại thế cờ đã chết của Cộng Hoà. Ấy, gã hăm hở xách ba lô, đang đêm lén lút với vài ba thằng bạn cùng chí khí, vượt suối băng rừng tìm đồng đội ; có biết đâu khi đến nơi, cái chiến khu mà gã mơ tưởng chỉ là một cái bẫy của con cáo già mang "họ Lê, họ Mác". Chúng không hành hạ gì gã, chẳng bắt bớ đánh đập gì cho cam. Chỉ duy có một điều, tự do và cơm áo của gã đang có bị hạn chế. Hằng ngày gã cùng lũ bạn nai tơ phải rị mọ hằng trăm trang sách của Stalin, Lenin, các "tư tưởng vĩ đại" "chính minh" của các bật quan thầy cộng sản. Cơm ăn vài hột, muối bửa có bửa không. Gã cùng lũ bạn theo năm tháng dưới kiểu đàn áp tinh thần công khai trắng trợn ấy, đã dần mụ đi. Chí khí mất, tinh thần suy sụp, thân gã trở thành một tên phế binh, tàn binh không hơn không kém. "Thấy chưa," bật quan thầy Cộng Sản đã nói với ga : "Các anh ngu dại theo Mỹ đi, để bây giờ thân hình tàn tệ như ma có ai ngó đến !" Tráo trở, du côn, chúng nói ngược không thua gì phường buôn thúng bán buôn ở chợ trời, dân lưu manh chánh hiệu .Gã chịu thua lũ người rừng " Cẩu khí"; chịu nhục mất nước, lầm lũi trốn như một con chó cụp đuôi, sau khi được phán: " Đã thấm nhuần tư tưởng của Bác, từ nay phải biết quay đầu về phục vụ con dân một cách sốt sắng nhé!". Gã bỏ nước, trong tủi hận, cái khí sung mãn của tuổi thanh niên bị sóng Đại Dương cuốn trôi về nơi cát bụi nào rồi.
Sang thế giới văn minh, gã không dám tự hào mình là một thằng đàn ông chánh hiệu. Gã sống phẳng lặng như con đường nhỏ thời sơ co.å Không ai để ý đến, cũng không ai màng đến việc gã thành công hay thất bại. Ấy vậy mà ... gã vẩn bị đời hành hạ, trù quyến.
Gã yêu Gã đã không còn là một thằng con trai nông nổi nửa, thế nhưng đụng đến đàn bà là gã luống cuống không biết đối phó thế nào.
Người yêu đầu tiên gã gặp lại chơi khăm gã, nàng có chồng, mà bảo rằng chưa. Đến khi gã đến hỏi cưới mới lòi ra sự thật. Gã bị đời nguyền rủa: Rù quyến vợ người ta, chia ly gia đình kẻ khác. Gã hoang mang, hối hận, tự đấm ngực kêu mình thằng mù. Rồi gã bỏ đi xứ khác lập nghiệp. Mười năm sau gã gặp lại cô nàng. Vẫn nhan sắc như xưa nhưng đã là bà mẹ một thân nuôi con. Cô nàng vẫn khăng khăng nói "Vẩn yêu gã như ngày nào." Thế là gã có vợ, không cưới xin, không hôn thú. Gã sống với nàng cho qua thời gian và cho bõ hận ngày xưa bị rủa oan.
Tử Ngôn