Hôm nay,  

Sòng Bài Ơi, Sinh Mi Làm Chi!

28/11/200600:00:00(Xem: 157435)

SÒNG BÀI ƠI, SINH MI LÀM CHI! 

Bài số 1137-1746-458-vb2271106

*

Tác giả sinh năm 1935, là một nhà giáo kỳ cựu. Tại Việt Nam trước 19775, bà là giáo chức Trung  Tâm Giáo Dục Lê Quý Đôn, Saigon. Tại Hoa Kỳ, bà hiện là giáo chức thuộc Coachella Valley Unified School District. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên là một bài viết nặng tính giáo dục về tình trạng tuổi trẻ bài bạc tại Mỹ.      

*

- Eh, đi đâu mà sớm, vậy"

- Sớm gì nữa, 6 giờ tối rồi, tới rủ mày đi ăn phở.

  Bà mẹ mghe tiếng nói hối hả chạy ra: À con mới tới chơi à. Hai đứa định rủ nhau đi đâu vậy"

- Dạ thưa bác, chúng cháu sẽ đi ăn phở.

- Đi ăn xong về liền nghe cháu, vì dạo này nghe nói cuớp bóc nhiều lắm. Tụi bây về trễ là bác lại lo.

Sửa soạn xong, hai cậu chào bác rồi lên xe đi.Bà mẹ vẫn nữa tin nữa ngờ, vì đã nhiều lần chúng nó đi đến tối khuya mới về, có khi thức sáng đêm.

Cali dạo này sòng bài mở nườm nượp. Những ai đã vào sòng bài một lần là có thể tiếp tục vào nếu có nhiều ít tiền trong túi. Có kẻ tự chế được nhưng có kẻ lại deposit hết cảsố lương, lại còn nợ nần thêm. Từ ngày nước Mỹ cho phép mở casino thì cũng từ đó những nhà cho vay tiền mọc lên như nấm. Muốn vay tiền phải có job để cuối tháng họ deposit cái check mượn tiền vào nhà băng của họ.

Nghe tiếng gõ cửa, bà bác ra mở. À tụi bây lần này giỏi quá, giữ lời hứa về sớm làm bác rất vui.

-  Mẹ ơi, nghe nói hai vợ chồng anh Xe sắp ly dị phải không mẹ"

-  Sao con biết"

- Tuần vừa rồi, con thấy anh đi lang thang trong sòng bài, và anh có vẻ buồn bã lắm. Anh lại có vẻ tránh con nữa.

-  Đáng kiếp nó, tiền đánh hết, không đem về cho vợ một xu, lại còn nợ nần túng thiếu lung tung, nào credits, nào loan. Mẹ đã bảo cờ bạc, bạc là bạc bẽo, phản bội, chớ không phải bạc tiền đâu. Hút là xách. Xách, không phải là xách giày, xách dép đâu. Xách có nghĩa là "Ăn Cắp". Ông bà nói cái gì đúng cái đó. Còn con nữa, mẹ đã bảo tránh sòng bài đi, sao con còn lân la đến đó nữa"

-  Mẹ đừng lo, con không có vậy đâu mà. Con không đa mê đâu. Con chỉ đánh cơm gạo mà thôi.

-  Đánh cơm gạo là gì"

-  Đánh cơm gạo nghĩa là mình ăn được ít  chục rồi về.

-  Ở đó mà về. Thôi, bỏ đi con ơi, có nhiều ăn nhiều, có ít ăn ít. Con bỏ đi sòng bài để mẹ thêm tuổi thọ. Nhiều đêm con đi về khuya, mẹ lo quá. Mẹ luôn cầu nguyện cho con được an toàn, và chính quyền Mỹ sẽ đóng cửa hết sòng bài. Nay mai đừng cho mở thêm nữa. Mẹ nghe nói có nhiều người ăn được, bị tụi thua theo dỏi về nhà, rồi cướp của giết người để lấy tiền vào sòng bài đen đỏ.

-  Sao mẹ biết"

_  Báo chí đăng rầm rầm ai lại không biết. Không lẽ nhà báo lại nói láo. Ngày nay trộm cướp nhiều cũng vì cờ bạc sòng bài.

- Mẹ ơi, mẹ lo nhiều quá, con đi chơi với bạn, chứ không đi sòng bài hoài đâu.

Sau khi ba mẹ đi ngủ, hai cậu dong lên xe đến sòng bài mua vui đen đỏ. Cậu thì đánh xì lác, cậu thì kéo máy. Kẻ ăn người thua nhưng phải chờ nhau về. Chờ lâu, người bạn kéo máy lại ngứa tay đi kéo máy nữa. Lần này, chàng máy vui vẻ thu tiền vào túi; cậu ta sạch  túi, buồn bả ra về, mặt mày đam chiêu. Trên đường về vì quá khuya, lại mệt lại tiếc tiền, lại cãi nhau, cậu hai lái xe chếnh choáng rất nguy hiểm.

 -   Tao đã bảo mày về, mày không chịu về, làm tao sạch túi. Mày hại ta quá. Tao hết chỗ mượn tiền, chỉ chờ đến ngày lãnh lương, trả nợ rồi mới mượn tiền lại được. Mày hại tao quá!

- Tao đang đỏ mà mày bảo tao về. Thôi mày câm miệng đi để tao lái xe. Bực mình mày quá, lãm nhãm hoài.

Hai cậu có ngờ đâu, xe ông cò theo dỏi đằng sau. Ánh đèn xanh đỏ quay quay chớp chớp đã mấy vòng, mà xe hai cậu vẫn quay boong boong trên đường. Ông cò hết kiên nhẫn bèn hú còi lên làm hai cậu hết hồn, ngó lui, rồi từ từ dừng xe bên vệ đường . Cậu lái xe thay vì quay kính xuống, luống cuống, có lẽ mất bỉnh tĩnh, mở cửa xe định đi ra.

- "Dóng cửa lại, quay kính xuống," ông cò ra lệnh. "Anh lái xe chếnh choáng, có thể gây tai nạn."

- Chúng tôi họp bạn ôn bài thi cuối năm để được pass the final test ngày mai, về khuya nên rất mệt. Ông cò có vẽ thông cảm, trả lại ID và nói, "drive carefully." Hai  cậu mừng hú không bị ticket.

- Nhờ tao mau miệng nói láo đi học thi về nên ông ta có vẽ tội nghiệp cho hai cậu học trò " già"lo học hành cho tương lai. Người Việt mình tuy lớn tuổi nhưng phần nhiều phong  độ và mặt mày không già trước tuổi.

- Nước Mỹ là một nước giàu mạnh nhất trên thế giới, có thể vì vậy mà một số quốc gia đã ghanh ghét và thù hằn với nước Mỹ. Nước Mỹ là một nước rất nhân đạo, cứu nhân độ thế , mọi khi các quốc gia khác cần đến dù là kẻ thù của nước Mỹ. Nói thêm nữa, nước Mỹ còn nỗi tiếng về y khoa mỗ xẽ trên thế giới. Còn một điều, nước Mỹ nói chung và các tiểu bang nói rất riêng cần phải hạn chế mở mang những sòng bài để ít nhất cũng đem lại hạnh phúc cho những gia đình không may đã có những bà vợ, hoặc ông chồng, hoặc con cái đa mê cờ bạc để đến nỗi sa cơ lỡ vận, vợ chồng bỏ nhau, con cái đói rách, vân vân và vân vân…

Riêng Caili có hàng chục sòng bài từ bắc chí nam. Mỗi cuối năm tổng kết lợi tức hàng triệu, hàng tỷ. Kể những nhà giàu có ăn chơi không nói, số tiền hàng tỷ đó có một phần mồ hôi nước mắt của những gia đình sống với đồng lương hàng tháng. Không nói ra thì ai cũng biết hậu quả của những gia đình không may đó. Ôi, Sòng Bài Sinh Mi Làm Chi!

"Casino" phân nghĩa cho vui là: Casi là Casa là Nhà, "No" là không. Nói ngược lại là "Không Nhà". Đã đam mê cờ bạc, có nhà cũng như không vì cửa nhà bán hết sa chân vào cùm.

Kể cũng khó thật, ai mà nghĩ đến từng cá nhân mình. Mình là một hạt bụi trong cõi vô tình này, nhưng những hạt bụi đó mỗi ngày một tăng lên thành những đống cát để rồi tung bay theo gió lộng vào các xã hội không ảnh hưởng nhiều thì ít vào cuộc sống của con người… Xã hội của chúng ta hiện nay  là nước Mỹ.

Người viết bài này đã từng chứng kiến những thảm trạng gia đình  gây ra bởi đam mê cờ bạc làm xáo trộn cuộc sống của cha mẹ, vợ chồng và con cái để đi đến những hậu quả bất hạnh. Người viết bài này chỉ  xin góp ý và cầu mong cho mọi sự được đổi  mới một cách tốt đẹp, và con người chính mình phải biết tự chế trước mọi cám dỗ để đừng sa vào lổ hổng sa đọa, có hại cho bản thân và gia đình.

Ôi Sòng Bài, Sinh Mi Làm Chi! Buồn Vui Vì Mi!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 48,479,136
Chiều nay, Đính vừa mở computer thì nhận được điện thư của Thăng, người em họ cho biết tin vắn tắt "Chú Tư bị ung thư gan thời kỳ thứ ba chắc khó qua khỏi, anh làm ơn nhắn cho chị Hoàng và anh Hân biết dùm em, số điện thoại của chú ấy là. ." Đính tự nhiên thấy một niềm bồi hồi lo âu xâm chiếm lấy tâm hồn anh vốn đang
Cali đi dễ khó về Trai đi có vợ, gái về có con Khi phổ biến hai câu thơ trên, chắc người ta chỉ có ý rằng (") Cali là đất tốt để dừng chân, sinh sống, lập nghiệp. Không nơi nào trên đất Mỹ có khí hậu dễ chịu như ở Cali, rất thích hợp cho người lớn tuổi. Hơn thế nữa, Cali còn có những khu thương mại được mệnh danh là Saigon Nhỏ
Đang lang thang "ngắm tủ kính" trong khu Phước Lộc Thọ như một người "Di Tản Buồn", Linh giật bắn người khi bị một người vỗ mạnh vào vai. Linh quay lại nhìn với khuôn mặt đằng đằng sát khí thì nhìn thấy ngay một khuôn mặt nham nhở vừa cười vừa nói: - Chị Linh! Nhớ em hông" Hoàng nè! Hoàng hồi xưa ở bên Baton Rouge
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Nhạc sĩ Cung Tiến