Hôm nay,  

Công Chúa Mỵ Nương Sang Mỹ

27/02/201200:00:00(Xem: 248140)
Bài số 3496-12-289546vb2022712

Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA cùng gia đình. Bài sau đây là truyện giống như trong giấc mơ của một bé Việt tại Mỹ, trích từ báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn.

***

- Em bé, dậy chị bảo.
Bé Việt nghe loáng thoáng tiếng ai đang gọi, nhưng nó giả vờ không hay, co rút người lại và kéo tấm chăn vốn đã trùm kín người.. kín thêm một chút nữa. Kỳ quá. Ngày mai là Thứ Bảy sao má lại kêu dậy sớm vậy cà !
-Ngoan nào, dậy chị nói cái này. Đừng làm bộ ngủ nữa.
Lần này thì bé Việt chẳng những cảm thấy có ai vỗ nhẹ vào mông, mà nghe rõ mồn một: không phải tiếng của má. Lại còn xưng ' chị" nữa chứ. Lạ quá. Chị nào?
Bé bỗng tỉnh cơn ngủ, kéo một góc mền vừa đủ một con mắt nhìn ra bên ngoài.
Nó ngạc nhiên quá. Sự thực rõ ràng chứ nào phải mơ. Nó thấy có một chị thiệt đẹp và còn trẻ lắm, trẻ hơn má nhiều đang mỉm cười vẩy tay chào. Ủa.
- Who are you? Bé ngôì dậy dụi mắt hỏi
- Ta là Công Chúa Mỵ Nương.
- Princess? But you're not SnowWhite, not Fiona…
- Chị là công chúa Việt Nam. Tên chị là Mỵ Nương.
- I don't know you- bé Việt vùng vằng.- I don't know where Vietnam is!
Công Chúa Mỵ Nương dịu dàng ngồi xuống giường
-Tội nghiệp em. Em sinh ra ở Mỹ, quốc tịch Mỹ, nhưng có phải người Mỹ đâu.
- How come? Bé việt ngạc nhiên
Công chúa Mỵ Nương vuốt tóc bé nói
- Này nhé, ba má em đều là người Việt Nam, phải không? Và em cũng biết tiếng Việt mà. Em thử nói tiếng Việt chị nghe nào.
- Dạ được, nhưng I am American.
Bé Việt bỗng cảm thấy mến "chị" Công Chúa này quá nên bé ráng dịch lại câu nói của mình thành ra nữa Việt nữa Mỹ. Vậy là bé đã cố gắng lắm rồi. Thông thường nghe tiếng Việt thì bé hiểu, nhưng khi nào cũng buột miệng trả lời bằng tiếng Mỹ.
Công Chúa Mỵ Nương bật cười.
-Ô, không đâu. Em vẫn là người Việt Nam đó. Này nhé: ba má em đều là người Việt nè. Em biết nói tiếng Việt nè, ngưòi Mỹ đâu biết, phải không? Tóc em đen nè, người Mỹ họ tóc vàng mà! Mắt em nâu nè, người Mỹ họ mắt xanh đó! Và… Công Chúa chỉ một ngón tay vô mũi bé Việt, cười- Cái mũi tẹt nè. Hi Hi Mỹ đâu có mũi tẹt như vầy..
Lần đầu tiên bé Việt thấy quả nhiên là mình khác người Mỹ, nhưng vẫn chưa chịu, nó cãi;
-Vậy là em giống …China hả chị?
Công chúa Mỵ Nương ngạc nhiên
-Sao em lại giống Tầu?, À quên, China. China có gì hay?
-China có MULAN . Mulan gỉỏi lắm đó chị.
- Mulan trong phim đó hả. Chị biết rồi. Mulan cũng giỏi, nhưng làm sao bằng được Trưng Trắc Trưng Nhị của Việt Nam?
Bé Việt kinh ngạc
-Trưng Trắc Trưng Nhị nào?
- À, để chị kể em nghe chuyện của Trưng Trắc Trưng nhị nhé: Từ xưa, lâu lắm rồi, China và Việtnam là hai nước ở kế nhau, nhưng China khi nào cũng ỷ mình nước lớn, ăn hiếp và cai trị Việtnam hoài. Trưng Trắc Trưng Nhị là hai chị em người Việt đã nổi lên đánh cho China phải chạy về…Tầu và làm vua nước Việt trong mấy năm. Đó, Mulan đâu được làm vua, phải không?
Bé Việt reo lên
-Wow! "chị" Trưng giỏi quá. Giỏi hơn Mulan.
Rồi bé quay lại hỏi
- Còn chị là ai? Có phải là "chị" Trưng không?
-Em bé mới đó đã quên. Chị là Mỵ Nương, không phải " chị" Trưng đâu
Bé Vìệt bỗng nhớ ra
-À chị là công chúa Việt Nam. Nhưng sao chị lại …ở đây? Bé hỏi
Công chúa dịu dàng kể

- Chuyện của chị là như vầy: Chị là con của vua Việt Nam Hùng Vương thứ 18. Khi chị lớn lên và phải lấy chồng, có hai người đến cầu hôn. Một người tên Sơn Tinh, là thần núi, người kia là Thủy Tinh ,thần sông. Vua cha ta hẹn hôm sau người nào mang lễ vật tới sớm hơn sẽ cưới được chị. Hôm sau Sơn Tinh mang lễ vật tới trước cưới chị về. Nhưng người kia là Thủy Tinh vốn xấu tính không chịu thua nên hằng năm cứ giận dữ làm nước dâng lên thành lụt lội thiên tai cho dân nước ta phải chịu khổ triền miên. Tuy không phải lỗi của chị, nhưng suy cho cùng thì cũng vì chị mà ra nông nỗi này. Vì thế vua cha ra lệnh cho chị hằng năm phải làm những công việc hữu ích khác để đền bù lại. Năm nay đăc biệt vua cha sai chị sang nước Mỹ tìm những em bé Việt Nam như em vậy nè để nhắc nhở mấy em về côi nguồn của mình…
Bé Việt bỗng thắc mắc
-Nhưng mà chị ơi, sau khi China thua chạy về Tầu rồi, tụi nó có qua "oánh" lại Việt Nam nữa không chị?
- Có chứ, qua "oánh" hoài hà. May mà Việt Nam ta có nhiều anh hùng như Trần quốc Toản chẳng hạn nên kỳ nào cũng "oánh" cho China chạy…về Tầu.
-Trần quốc Toản là ai hả chị?
- Ồ, chị quên nói cho em biết. Trần quốc Toản còn trẻ lắm, chắc là còn nhỏ hơn Mulan nữa, nhưng mà giỏi hơn nhiều. Coi nào, hồi đó China còn được gọi là Mông Cổ sang xâm lấn Việt Nam. Trần quốc Toản lúc đó còn nhỏ chưa được bàn chuyện chống trả với quân Mông. Anh ta đứng ngoài nghe chuyện quân Mông Cổ đang tàn phá nước ta tức giận quá đến nổi bóp nát hai trái cam trong tay hồi nào không biết. Sau đó cậu tập hợp những thiếu niên còn nhỏ như mình thành lập môt đạo quân may cờ đề sáu chữ " Phá cường địch- Báo hoàng ân", cùng với các tướng khác của nhà Trần ba lần phá tan quân Mông Cổ đó.
-A "anh" Trần quốc Toản giỏi quá.. Bé Việt reo lên, - Chị ơi, như vậy là Trần quốc Toản "uýnh" Mulan chạy về Tầu hả chị?
Công chúa Mỵ Nương bật cười.
- Hi hi em bé này mau quên quá. Trần quốc Toản "uýnh" quân Mông Cổ chứ không "uýnh" Mulan.
Bỗng công chúa nhìn ra ngoài trời và nói
-Này em, chị phải đi. Vậy bây giờ em muốn làm người Mỹ, hay người China có Mulan? Hay là người Việt Nam có Trưng Trắc Trưng Nhị và Trần quốc Toản?
- Em muốn làm người Việt Nam. Nhưng sao chị không ở lại chơi với em?
Công chúa hôn lên đầu bé Việt và nói
- Chị phải trở về Việt Nam chứ. Hiện nay Thủy Tinh đang làm lũ lụt khắp nơi. Có rất nhiều em bé khác đang bị đói lạnh cần chị giúp đỡ. Em ở lại đây ngoan ngoãn vâng lòi ba mẹ và thầy cô. Sang năm chị sẽ trở lại thăm em.
Nói xong, công chúa Mỵ Nương biến thành một cánh bướm theo hướng cửa sổ bay ra ngoài. Bé Việt bỗng cảm thấy lưu luyến chị công chúa này quá. Nó ước chi chị ấy đừng đi, ở lại làm chị của nó hoài thì vui biết mấy…Bé vẩy tay chào lại và dần dần đi vào giấc ngủ lẩn nữa.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên của bé Việt là vào tủ lạnh lấy trái cam ra hì hục bóp. Ba của bé thấy vậy nói
-Con muốn ăn cam hả? Để ba lấy dao cắt cho. Đâu có bóp được con.
-Vậy mà "anh" Trần Quốc Toản bóp nát được đó.
- Trần Quốc Toản …nào? Ông bỏ báo xuống ngạc nhiên.
-Trần Quốc Toản "uýnh" Mulan chạy về Tầu đó ba. (Hic! Bé lại lộn nữa rồi !)
Ông càng ngạc nhiên hơn.
-Ai kể cho con nghe chuyện Trần Quốc Toản?
- Công Chúa Mỵ Nương kể.
-Công chúa Mỵ Nương? À.. ông vừa chợt nhớ ra cái tên công chúa Mỵ Nương với câu chuyện Sơn Tinh Thủy Tinh..
...Vậy bây giờ cô ấy đâu rồi? Ông cười hỏi.
Bé Việt chỉ ra ngoài trời nói
-Chị ấy về lạiViệt nam để giúp các em bé khác đang bị lụt ở Việt Nam rồi ba ơi.
Ba bé ngạc nhiên nhìn con. Ông không hiểu tại sao bé Việt lại biết đến những cái tên như Trần Quốc Toản, Công chúa Mỵ Nương... Và ông cũng chợt nhận ra con mình đang nói tiếng Việt ngon ơ như bất cứ đứa trẻ Việt nam nào khác. Ngày thường bé bao giờ cũng buột miệng nói bằng tiếng Mỹ. Nhắc nhở, dụ dỗ lắm thì thỉnh thoảng bé mới ngọng nghịu nói vài chữ tiếng Việt cho ba má vui , rồi đâu lại vào đó như cũ. Hôm nay bé nói chuyện với ông năm sáu câu rồi, hoàn toàn tiếng Việt không một chút ngọng nghịu, không một chữ tiếng Mỹ xen vô. Ông ngạc nhiên quá. Phép mầu nào đang xảy ra?
Hay là Công chúa Mỵ Nương đã …sang Mỹ thiệt?

ThaiNC

Ý kiến bạn đọc
08/03/201207:10:33
Khách
Cám ơn bạn Ha đã khen.
01/03/201200:26:01
Khách
Truyện viết nêu lên được những lịch sử oai hùng của dân tộc. Lời văn khá mượt mà, phụ huynh có con em còn nhỏ nên đọc. Tiếc là TG không là nữ để nhân nơi tôi một điểm son A.
03/03/201218:16:03
Khách
Hay va ý nghĩa
03/03/201218:13:53
Khách
Hay
03/03/201206:56:55
Khách
Cám ơn bạn HoaiAnh. Điểm son A đó ThaiNC nhờ...bà xã nhận dùm có được không?

13/03/201213:28:06
Khách
Melody,
Appreciate lắm .
Thái
10/03/201220:50:22
Khách
Câu chuyện này dễ thương và có ý nghĩa quá! Rất hay!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 70,694,740
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2006. Cô hiện là cư dân San Jose và luôn gắn bó với sinh hoạt giải thưởng Việt Báo. Bài mới sau đây kể về một họp mặt vui vẻ giữa các thân hữu Viết Về Nước Mỹ tại San Jose nhân dịp Lễ Độc Lập năm nay
Tác giả vào danh sách chung kết Viết Về Nước Mỹ 2012 với bài "Cô Em Cùng Dòng Khác Họ," kể về người con gái vị thuyền trưởng Đại Hàn từng cứu mạng các thuyền nhân Việt trên Biển Đông và là khách danh dự tại Little Saigon.
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, từng viết một số văn thơ dưới nhiều bút hiệu khác nhau, thơ văn đã đăng ở tuần báo Phụ Nữ Cali và Làng magazine ở bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Trong những năm 1990, xuất bản và phát hình tuần báo Phù Sa ở Bắc Cali. Hiện là cư dân Sacramento, California. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ mùa Mothers Day 2011, ông với bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng dự phần biên tập, chủ biên các báo Ca Dao, tuần báo Trẻ, Thời Báo... Phan cũng từng góp nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị và đã nhận giải danh dự Viết Về NướcMỹ. Bài mới của Phan là chuyện buổi trưa của Dallas mùa hè 96 độ, ghi nhận từ góc quán cà phê.
Tác giả là một thuyền nhân, hiện là cư dân Quận Cam, đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2010 với bài viết Bài viết “Từ Câu Chuyện Cậu bé Thành Padua," thể hiện sự phẫn nộ trước việc nươc Tàu cộng sản trắng trợn lấn đất, lấn biển của Việt Nam, bắn giết ngư dân Việt. Sau đây là bài viết mới của bà.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là tác giả đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005. Bài viết mới của ông là một hồi ức dễ thương về đảo tị nạn Galang 2, với lời ghi “để nhớ hai người bạn đã đưa tôi đến Galang, Hải quân Trung uý Đạt và Hoa.
Tác giả họ Vũ, hiện là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Bài thứ hai , “Trường Đời: Học Làm Chồng” là một truyện về ông gia trưởng gốc Việt học phép làm chồng từ ông Mỹ hàng xóm. Đây là một truyện vui nhanh chóng đạt số lượng người đọc đáng nể. Bài mới sau đây, tiếp tục cho thấy tài kể chuyện duyên dáng của tác giả. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ hiện phổ biến bài viết của năm 2013. Mong Tuyết Phong sẽ tiếp tục viết.
Tác giả tên thật Hùng Túy Trước, tuổi Giáp Ngọ, cư trú tại Austin, Texas, đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ đặc biệt. Giải thưởng Việt Báo năm thứ ba, cùng lúc với giải danh dự, Chúc Chân còn nhận thêm giải "Writing on America" cho bài viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Tác giả đã góp nhiều bài viết với kiểu “viết như nói” và nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O. Công việc đang làm: nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Trước năm 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Hải Âu tham dự viết về nước Mỹ từ 2010, bài đầu tiên: Mẹ Chồng, cho thấy tác giả có bút pháp đặc biệt, khi kể về hồn thiêng yêu thương của bà mẹ chồng. Bài thứ hai, Một Mảnh Đời Tị Nạn, kể về những ngày đầu mới tới nuớc Mỹ. Bài thứ ba: “Tôi Là Đốc Tờ Nail”. Sau đây là bài viết mới nhất.
Nhạc sĩ Cung Tiến