Hôm nay,  

Người Vợ Tù H.O. Lạc Loài

09/06/201700:00:00(Xem: 16061)

Tác giả: Hải Âu
Bài số 5139-18-30819-vb6060917

Tác giả tên thật Trần Thị Hậu. trước 1975 học ở Trưng Vương, Văn Khoa, từng tham gia viết bài cho các Đặc San của trường, các báo Thiếu Nhi, Tuổi Hoa, Tuổi Ngọc. Sau 75 làm ở Trường Kinh Tế Kế Hoạch và Công ty Thủ Công Mỹ Nghệ. Qua Mỹ năm 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, South Carolina. Tác giả đã góp bài Viết Về Nước Mỹ từ 2010. Sau nhiều năm ngưng viết, đây là bài viết mới của bà.

* * *

Chị phải lòng anh khi vừa mười bảy tuổi- cái tuổi "bẻ gãy sừng trâu" của cô nữ sinh một trường Trung học nổi tiếng ở Saigon, vừa thi trượt tú tài, được bố mẹ gởi gấm cho gia đình cậu mợ ở Đà Lạt để cô con gái cưng khuây khỏa nỗi buồn và ôn lại bài vở cho đợt thi tú tài lần hai..

Cậu chị dạy học ở trường Võ Bị Đà Lạt. Cuối tuần nhà ông bà thường là nơi dừng chân của những chàng sinh viên cô độc, muốn tim chút không khí gia đình. Nhất là từ khi nhà ông thầy có cô cháu gái xinh đẹp từ Saigon lên trọ học, không khí càng đông đúc nhộn nhịp hơn vào những ngày cuối tuần.

Anh - Chàng sinh viên Võ Bị Đà Lạt Bắc Kỳ cao lớn, đẹp trai. Ánh mắt đa tình, giọng nói ngọt ngào, êm ái đã dễ dàng lọt vào mắt xanh của chị trong lần gặp gỡ đầu tiên.

Đà Lạt - thành phố sương mù thơ mộng với những căn nhà nho nhỏ đầy hoa vàng nằm trên những sườn đồi thoai thoải. Với Hồ Xuân Hương, Thủy tạ, thác Cam Ly, hồ Than thở, đồi thông hai mộ - đã tạo nên mối tình lãng mạn của đôi trai tài, gái sắc. Để rồi khi anh ra trường cũng là lúc chị từ giã tuổi học trò hoa mộng, ngoan ngoãn "theo chồng bỏ cuộc chơi". Chấp nhận làm vợ lính, đời sống gian khổ nhiều rủi ro. Để anh yên tâm chiến đấu, làm tròn nghĩa vụ trai thời ly loạn.

Một bé trai rồi một bé gái ra đời- vẽ nên một bức tranh gia đình hạnh phúc hoàn hảo hơn.

Hạnh phúc những tưởng luôn mỉm cười với chị thì biến cố lịch sử 30-4-75 xảy ra. Nước mất, nhà tan. Chị ôm hai con và bào thai trong bụng về Saigon tá túc nhà ông bà ngoại chờ ngày sanh đẻ, đồng thời nghe ngóng tin tức của chồng.

Cùng chung số phận đau thương của đất nước, chị cũng như những người vợ lính khác:

Chồng, tù cải tạo mịt mùng.
Vợ, kinh tế mới thay chồng nuôi con.

Sinh con thứ ba xong, chưa kịp cứng cáp chị gởi con cho mẹ bương chải ra chợ trời để lo cho đàn con nhỏ dại. Nhà có gì đành đem ra bán hết. Cực khổ trăm bề. Nhiều lúc đầu đội nón lá, tay cầm những chiếc áo dài thêu của mẹ, của chị...chạy ngược chạy xuôi, cố nén nước mắt để chào mời những người khách lạ- không mời mà đến. Họ như những người đói khát từ lâu, vơ vét tất cả.

Vất vả một thời gian và cũng không còn gì để bán. Nhớ thời kỳ ở Đà Lạt, chị có tay nghề đan len bỏ chợ nên làm đơn xin vào tổ hợp đan len của phường. Gần một năm sau chị biết tin anh đang đi tù, học tập cải tạo ở Hàm Tân. Nhờ lao động tốt, chị được cấp giây phép đi thăm nuôi. Giờ đây gánh nặng đôi vai càng nặng trĩu hơn-một bên cho con, một bên cho chồng.

Thời gian này những người vợ trẻ trước viễn cảnh đen tối, có người liều mình dẫn dắt con thơ đi vượt biên, có người lo sợ không nơi nương tựa rẽ thuyền sang bến khác.

Riêng phần lớn và chị:

Còn trời, còn nước, còn non.
Trung trinh vợ vẫn lòng son đợi chờ.

Lòng son sắt của chị rồi cũng được đền bù. Gần mười năm sau anh được thả trở về đoàn tụ gia đình trong nước mắt. Ngày anh đi tù hai đứa con còn nhỏ, đứa út chưa biết mặt cha. Chị " thân cò lặn lội nuôi con ", dạn dày sương gió, héo úa xuân thì. Anh, sau những năm tháng tù đày, nhờ được cải tạo đã trở về với thân hình tiều tụy, gương mặt hốc hác, trầm tư, it nói với mặc cảm của người chiến binh bại trận, tuy đã thoát khỏi trại tù nhỏ nhưng vẫn còn lo sợ, hoang mang trượ́c nhà tù lớn.

Bằng mọi nỗ lực chị cố gắng tạo dựng lại gia đình nhỏ của mình. Chị kiếm những công việc cho anh như đi giao hàng cho tổ hợp để anh từ từ quen với nếp sống của xã hội mới. Hay đưa đón con đi học để tạo sự gần gũi, thân mật giữa cha con.

Nhưng mọi nỗ lực của chị đều thất bại. Anh như người thất chí - cả ngày lầm lì, không trò chuyện với ai. Ngay cả những đêm vợ chồng gần gũi, chị thường có cảm giác sợ hãi như người đang bị hành hạ. Sau những năm tháng tù đày, cải tạo, anh trở về như một người đã chết từ thể xác lẫn tâm hồn.

Thời may lúc này có tin chính phủ Mỹ như để chuộc ḷại lỗi lầm của mình đã bỏ rơi miền Nam ngày đó, họ thiết lập chương trình định cư ở Mỹ cho những người tù cải tạo và chương trình HO ra đời. Anh như người đang chết sống dậy. Chị cũng vui mừng hy vọng sự " đổi đời" này sẽ giúp gia đình chị trở lại như xưa. Thế là mỗi ngày chị đưa anh it tiền, sau khi đưa các con đi học anh liên lạc với các bạn tù hỏi thăm tin tức và lo thủ tục giấy tờ đi Mỹ.


Cuối cùng cái ngày hân hoan, vui mừng ấy cũng đã tới. Cả gia đình chị bận bịu, rộn ràng chuẩn bị cho chuyến đi với tương lai đầy hứa hẹn. Trước ngày đi một tuần anh thường vắng nhà, bảo phải về bên nhà để lo cho mẹ và các em trong những ngày còn lại.

Đến ngày đi chị vẫn không thấy mặt anh. Nhắn tin anh bảo sẽ gặp tại phi trường.Hôm đi cả nhà chị từ bố mẹ, chi em đều ra phi trường đưa tiễn.Ai cũng mừng cho chị va các cháu từ đây sẽ có cuộc đời sung sướng, hạnh phúc hơn.

Trong bối cảnh chia tay với gia đình, chị lo sợ, dáo dát đưa mắt tìm kiếm anh- anh là đầu tàu dẫn dắt và thay đổi số mệnh của mẹ con chị trong giờ phút quan trọng này. Đúng lúc gia đình chị được gọi vào phòng cách ly mới thấy anh len lỏi giữa đám đông, xuất hiện với chiếc ba lô đeo trên vai. Anh đưa mắt chào tự biệt gia đình chị rồi vội vàng dẫn vợ con vào bên trong.

Khi máy bay bắt đầu cất cánh chị thở phào nhẹ nhỏm, yên tâm. Nhìn sang anh chị thấy nét mặt anh ṃệt mỏi, ánh mắt đăm chiêu xa vắng. Chị khẽ nắm bàn tay chai sạm của anh, cảm giác bồng bềng, lâng lâng như những đám mây đang trôi ngoài cửa sổ. Chị thở nhẹ rồi chìm vào giấc ngủ.

Đi theo diện HO nhưng anh có cô em gái ở Cali nên gia đị̀nh anh chị được định cư tại California. Cô em xin cho anh vào phụ việc ở một siêu thị của người Việt. Chị thì phụ bếp cho nhà hàng Việt Nam. Được ba tháng cuộc sống chưa ̉ổn định thì anh bảo muốn trở về Việt Nam vì thấy cuộc sống ở đây không thích hợp. Biết anh lại mang mặc cảm tự ti chị nghẹn ngào khuyên nhủ:

- Anh không thương mẹ con em sao? Từ từ cuộc sống mình sẽ khá hơn anh à.

Anh cũng xúc động không kém:

- Lúc đầu anh không định đi nữa nhưng nghĩ đưa em và các con qua để cuộc sống có tương lai hơn rồi anh về. Anh vẫn cảm thấy mình là người vô dụng. Anh xin lỗi em.

Một lần nữa c̣hị̣ lại có cảm giác như anh đi tù, bỏ chị bơ vơ với đàn con nơi đất khách quê người.

Một người bạn học cũ ở Virginia, gần Washington DC thương cho hoàn cảnh của chị đã giúp đỡ đưa mấy mẹ con về đây. Đến Thủ Đô vào mùa đông băng giá, chị càng cảm thấy cô đơn hơn. Những hôm lội tuyết từ chỗ share nhà ra trạm xe bus đi làm, chị nghe cái lạnh như cắt vào da thịt. Tuyết rơi trên tóc, trên má và lần đầu tiên trong đời chị ngạc nhiên khám phá ra rằng: sao tuyết có vị mặn? Chị ngậm ngùi thương cảm cho thân phận lạc loài của mình.

Hơn hai năm chị vẫn lặng lẽ đợi chờ. Chị mong anh trở lại để các con chị có cha và một mái ấm gia đình hạnh phúc.. Nhất là tự thâm tâm và đáy lòng, chị biết mình vẫn còn yêu anh tha thiết- tình đầu cũng là tình cuối.

Một hôm chị nhận được thư anh từ Cali. Trong thư anh xin lỗi chị và mong muốn được làm giấy tờ ly hôn.

Thì ra trong những ngày chạy đôn, chạy đáo lo giấy tờ đi Mỹ, anh đã để lại giọt máu của mình nơi quán cà phê bên đường trước Sở Ngoại Vụ.

Chị lặng người đau đớn. Bạn bè khuyên nhủ chị nên khép lại quá khứ đau thương. Vì con, một lần nữa chị không cho phép mình gục ngã. Chị lao vào công việc như điên với nghi lực phi thường. Và với số phận nghiệt ngã giữa cuộc đời, chưa bao giờ chị thấy mình mạnh mẽ như lúc này.

Tuy sống giữa lòng Thủ Đô nước Mỹ, chị không tham gia vào bất cứ hội hè nào, nhất là hội của những người HO- hằ̀ng năm vẫn tổ chức những buổi tượng nịệ̣m, những buổi vinh danh người tù và những người vợ tù HO. Chị vẫn cho mình là một người vợ tù HO lạc loài, không xứng đá́ng xếp vào hàng ngũ ấy.

Thời gian chữa lành mọi vết thương. Các con khôn lớn, lập gia đình. Giờ đây ở tuổi xế chiều, niềm an ủi, hạnh phúc của chị là những đứa con ngoan ngoãn, thành tài rạng rỡ nơi xứ người và những đứa cháu xinh đẹp, kháu khỉnh. Chị có thể nở nụ cười mãn nguyện dù nhìn lại mình- "đời đã xanh rêu".

Suy cho cùng những anh hùng thời xưa cũng như thời nay, có bao giờ qua được "ải mỹ nhân". Và dẫu tin rằng người đàn bà ấy đã đến với anh chỉ vì "tấm vé đi Mỹ", chị vẫn không thể và không bao giờ tha thứ cho anh. Nhưng chị sẽ tha thứ cho chị. Vì dù người chồng lính năm xưa không trở lại, chị vẫn một mình thay chồng bôn ba nuôi dạy cho các con thành người.

Vẫn nguyên một tấc lòng son
Cái cò lặn lội nuôi con thay chồng.

Sau 42 năm lạc loài, bây giờ chị̉ có thể ngẩng cao đầu, tự hào là người vợ lính Việt Nam Cộng Hoà năm xưa. Từ đây mỗi năm đến ngày 30-4 chị có thể đứng dưới đài tưởng niệm với lá cờ Tổ Quốc thân yêu, để tưởng niệm các chiến sĩ đã hy sinh, bỏ mình cho tự do, dân tộc.

Và cũng để tưởng niệm hình bóng anh ngày nào.

2017

Hải Âu

Ý kiến bạn đọc
18/06/201722:08:12
Khách
Chào chị Tuyết Lê, cho hỏi thăm chồng chết trong tù mà chị vẫn được xét đi định cư Mỹ hả chị?
16/06/201701:07:54
Khách
Theo toi thay tinh tu "; buon chai;;tay nghe, dau phai la tu ngu cua tui Viet cong dau.
Thoi Viet Nam Cong Hoa chung ta it nhin va it nghe tinh tu;buon chai vi cuoc song cua nguoi dan o mien Nam Viet Nam trong ca hai che do De Nhat Cong Hoa va De Nhi Cong Hoa deu sung tuc am no. Nguoi dan cua mien Nam Viet Nam khong phai buon chai de lo cho cuoc song co chut gi de bo vo mieng de song tam qua ngay nhu thoi cai tri cua bon khi Truong Son ve thanh pho Saigon cua chung ta.
Chi thay ghet nguoi dan mien nam Viet Nam sau may chuc nam duoi tay bon khi Truong Son lai dung nhung chu nhu ; hoanh trang, Cuc ky; khung
13/06/201713:49:46
Khách
Trần Ngọc Kim-Người nữ sinh TV đoạ̣t giải nhất cuộc thi Văn Chương Toàn Quốc năm 1973 hay 1974 ? Chị là người viết bài phỏng vấn Kim, đăng trên Nguyệt san Tuổi Hoa ? Nhân đây xin cám ơn Việt Báo- qua mục Viết Về Nước Mỹ, Hải Âu đã tìm lại được những người thân, bạn bè thất lạc sau năm 75- cả những người bạn thời tiểu học ở Quảng- Trị.
12/06/201719:43:10
Khách
Chị Hậu thương,
Chị khỏe không? Chị còn nhớ Trần Ngọc Kim Trưng Vương chứ? Kim lúc nào cũng nhớ đến chị. Chúc chị tất cả những gì tốt đẹp nhất. Chị có facebook hông? Nếu có, chi cho Kim xin nha. Chị em mình sẽ liên lạc nhau nha chị Hậu.
Thương và nhớ chị nhiều.
Trần Ngọc Kim
[email protected]
10/06/201712:23:55
Khách
H-A xin chân thành cám ơn những ý kiến,chia sẻ của đọc giả về bài viết. Đây không phải là câu chuyện của tác giả.H-A chỉ viết lại một trong những " chuyện tình buồn" của người thân, bạn bè...xảy ra sau năm 75.Như đọc giả Người Đồng Hương chia sẻ- trong bài H-A có dùng vài chữ của VC, chỉ là vô tình không cố ý. H-A xin lỗi và cám ơn đọc giả đã nhắc nhở.
10/06/201711:28:11
Khách
Thưa quí vị cao minh,
Nhà Thanh ( Mãn Châu) chinh phục và cai trị Trung Hoa năm 1644-1912 văn hóa Mãn Châu tràn ngập khắp nước gần bốn trăm năm, họ bắt dân Trung-Hoa cạo đầu để bím tóc dài, xài chữ Mãn Châu. Chữ nghỉa do người dân dùng hoài thành thói quen lúc nào không hay vã lại chỉ có những ai thoát khỏi VN trước 75 thì còn xài chữ nghỉa theo miền Nam VNCH, kẻ kẹt lại nhiều năm “bị” hay xài chữ của kẻ thắng cuộc khi ra ngoại quốc đôi khi quen dùng là vô tình không cố ý. Cũng may bọn “thắng trận” không bắt dân miền Nam mang ‘giép râu’, trái lại sau 4 thập niên, chúng nó bắt chước văn hóa VNCH, về bộ môn âm nhạc thì bây giờ cũng giống như nhạc của miền Nam trước 75, ca hát khắp nước VN; còn gởi ca sĩ ra hải ngoại ẩn mặt ‘ nằm vùng’ v.v. . các quan mặt mày như Trư Bác Giới mặt âu phục như quan tham nhũng ( VNCS gọi là quan tham ) TT Phúc mới gặp TT Mỹ cho thấy.
Nguoi Dong Huong
10/06/201701:46:13
Khách
Chàng sinh viên Võ Bị Đà Lạt Bắc Kỳ, Vo Trưng Vương, Văn Khoa, từng tham gia viết bài cho các Đặc San của trường, các báo Thiếu Nhi, Tuổi Hoa, Tuổi Ngọc. Trưng Vương, Văn Khoa, từng tham gia viết bài cho các Đặc San của trường, các báo Thiếu Nhi, Tuổi Hoa, Tuổi Ngọc. Ma dung tu học tập cải tạo, co nghia la ngu ngoc nen Viet Cong cải tạo cho an bo bo nnen thanh nguoi ngu luon toi gio, nen dung tu cua no de tuyen truyen ben My.
10/06/201701:22:47
Khách
DM dan VN o My xai Danh tu cua Viet Cong bay gio thay tren Dai Truyen Hinh (TV) bao chi xai tu Viet Cong qua nhieu, toi doc thay ngop mat luon. Fai chang Ong Thieu noi rat dung, an com Quoc Gia Tu Do My dau oc Viet Cong tuyen truyen. Chui Viet Cong, xai, dung tu cua CHXHCN, ve ben VN song di. Dung la toan mot lu ngu ngoc an hai, song chat dat.
09/06/201720:39:42
Khách
Vợ hiền nuôi con chờ chồng 10 năm vậy mà người chồng này nỡ lòng đi làm chồng người ( một kẻ vô lương nào đó đã nhẫn tâm mồi chài )! Tuy đáng nguyền rủa nhưng anh ta cũng còn một chút lương tri còn sót lại của người cha là đi với vợ con theo diện HO và người hiền mẫu đáng quí có dịp nuôi dậy các con nên người ở Mỹ, các con là niềm vui cuối đời của người mẹ hiền, mong các con chị hiểu cho tình Mẹ mà hiếu thảo bù lại sự mất mát tình của người chồng. Chúc tác giả may mắn và quên người “tình quân” ngày xưa đã đổi thay . Anh bị tù đày 10 năm mà vẫn còn sống là may mắn cho anh ấy rồi . Tha thứ cho ảnh và chấp nhận cuộc sống quí báu mà chị đang có. ( Chuyện viết của tác giả dung vài chữ ( từ ) của VC là chuyện thường tình không đáng trách , trên báo Việt ngữ hay TV nói tiếng Việt chữ nghỉa của VC sau 75 tràn đầy ra hải ngoại )
Người đồng hương.
09/06/201719:09:06
Khách
Mối tình Đà Lạt ngát hương yêu.
Say đắm hồn ai được mấy chiều...
Duyên đến... duyên đi...như gió thoảng,
Tâm bình an hưởng cảnh cô liêu.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,405,432
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ đầu năm 2018. Ông tên thật là Chu Văn Huy, hiện là cư dân San Jose, cựu tù, vượt biển, đã nghỉ hưu sau 37 năm làm việc cho các hãng điện tử tại Silicon Valley - Thung lũng Hoa Vàng, California. Sau đây là bài viết thứ hai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài mới của ông.
Với bài đầu tiên “Hôm nay tôi Đi Xe Đạp”, tác giả được trao giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2017. Ông hiện sống và làm contractor (hợp đồng) ngành hàng không ở Vail, Arizona cho quân đội Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Thụy Nhã, sinh năm 1980, dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, khi vừa học vừa làm “full time job” tại trạm kiểm soát hành khách trong phi trường Salt Lake City. Năm 2001, khủng bố cướp phi cơ tấn công nước Mỹ, cô viết “Check Point, Những Ngày Ta Mất Nhau” và nhận giải bán kết Vinh Danh Tác Phẩm. Bẩy năm sau, cô nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ 2008, với bài “Chuyện của Cây Vông”. Tác giả tốt nghiêp cử nhân ngành tâm lý học và đã hoàn tất chương trình thạc sĩ (master) ngành điều dưỡng, chuyên về AGNP, hiện làm việc tại một bệnh viện và là cư dân Nam California. Bài sau đây, chuyện từ một dòng suối trên cao nguyên miền Nam tới Bolsa Chica, trích từ báo xuân Việt Báo Tết Mậu Tuất.
Mai Hồng Thu là tên Việt của tác giả Donna Nguyễn/Donna Nguyen. Với ba bút danh này, cô đã từng góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Sanh tại Sài Gòn, sang Mỹ năm 1985, hiện là cư dân San Jose, California, tác giả đã dịch thuật và xuất bản 3 tập truyện ngụ ngôn dành cho thiếu nhi của Thornton W. Burgess dưới bút danh Nguyễn Nhã Đan Na (Nguyễn Donna). Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Capvanto là một bút hiệu khác của Philato, có lẽ do lối viết cách điệu từ Tô Văn Cấp, tên thật tác giả. Ông sinh năm 194, từng là một đại đội trưởng thuộc TĐ2/TQLC, đơn vị có biệt danh Trâu Điên. Với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây thêm một bài viết mới.
Nguyệt Mị là bút hiệu lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Mười ba năm trước, sau khi kết hôn với một nhạc sĩ Mỹ, cô theo chồng về Sonoma County, vùng đất nổi tiếng với vượu vang của Napa Valley. Hiện nay, gia đình đã dọn về San Diego. Bài trước đây là chuyện về công việc cô đang làm: thông dịch viên chính thức của Tòa Án Liên Bang. Sau đây là bài tiếp.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây, thêm một bài mới viết mới, về chương trình Hospice cung cấp cho người bệnh trong tình trạng chờ mãn phần, không phân biệt tuổi tác, tình trạng gia đình hay lợi tức.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ Defense Attaché Office (DAO) cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Jose từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Sau đây là bài viết thứ ba của bà.
Tác giả là một nhà thơ, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông tiếp tục làm thơ và góp nhiều bài tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên.
Nhạc sĩ Cung Tiến