Hôm nay,  

Vợ Chồng Người Hàng Xóm

19/11/201400:00:00(Xem: 18035)

Tác giả: Nguyễn Hữu Thời
Bài số 4389-14-29789vb4111914

Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ, nhận giải danh dự từ năm 2000, và liên tục góp nhiều bài viết giá trị, để hỗ trợ và cổ võ việc Viết Về Nước Mỹ. Trước năm 1975, ông là nhà giáo, quân nhân QLVNCH, khóa 18 Thủ Đức. Định cư tại Mỹ, sau nhiều năm làm việc cho Sypris Data System Los Angeles, ông hưu trí cuối 2009. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

* * *

Tôi còn nhớ hồi năm 2008, tôi có viết bài "Những Người Hàng Xóm Mỹ Của Tôi", và được Việt báo phổ biến trong chuyện VVNM. Trong truyện, tôi đặc biệt kể cạnh sát nhà tôi, bên phía tay phải là nhà vợ chồng anh chị Lopez, khi anh chị mới dọn đến đây là vợ chồng tơ. Giờ thì đã có hai con, và đã ở đây hơn tám năm.. Năm vừa rồi, chị Lopez có bầu thêm đứa con thứ ba, căn nhà ba phòng không đủ cho lũ trẻ, nên họ quyết định bán để dọn đi Texas.

Trước khi dọn đi, anh Lopez qua nhà tôi từ giã. Trong câu chuyện, anh nói hồi mua căn nhà nầy tám năm trước; giá bốn trăm tám mươi ngàn đô-la, nay bán lại được sáu trăm rưởi. Với số tiền nầy, qua Texas, anh sẽ mua căn nhà năm phòng ngủ, đất vườn rộng rãi, thênh thang, tha hồ trồng cây ăn trái, làm sân bóng chuyền, và xây dựng một công viên nho nhỏ cho lũ con anh chơi, khỏi đến công viên công cọng.

Tôi thật thà hỏi:

- Bộ anh ẵm trọn số tiến sáu trăm rưởi, không thuế má gì sao?. Không trừ tiền trả cho dịch vụ buôn bán nhà cửa. Không trả tiền còn nợ nhà băng sao? "

Anh cười toe toét, và trả lời:

- Dù có phải trả thuế, trả cho các dịch vụ bán nhà, broker, sale man, tiền còn nợ nhà băng, tôi cũng lời một số tiền đáng kể. Tha hồ mua cái nhà lớn không cần "đao" trả góp mỗi tháng đâu. Nhà ở Texas rẻ lắm. Chỉ có bảy, tám chục hay trăm ngàn, you có thể mua cái nhà ba phòng trả hết một lần luôn. Khỏi mượn nợ nhà băng. Tôi đã tìm hiểu, nghiên cứu kỹ rồi. Tôi cũng được biết Thống Đốc Texas thường có những chương trình khuyến khích dân các nơi ở các tiểu bang khác dọn về định cư ở tiểu bang của ông."

Anh còn bồi thêm:

- Nhà ở Cali mắc quá, mỗi năm giá mỗi khác, thuế đất lại cao, bảo hiểm nhà đủ thứ: lụt, lửa, động đất, v.v... Hiện nay, ngân quỹ tiểu bang California thiếu hụt trầm trọng, cắt giảm mọi thứ, ta đi mua hàng thấy "sale tax" tăng, tiền phạt lái xe không đúng luật cũng tăng, chỉ có lương vợ chồng tôi là không tăng thôi. Thêm nữa, mỗi ngày đi làm bị kẹt xe dài dài, lại thấp thỏm lo nạn động đất, cháy rừng, đất chùi, chạy trước còn hơn. Chưa kể đám băng đảng quậy phá nữa đó.

Tôi tò mò hỏi:

- Anh đã có việc làm chắc chắn ở Texas chưa mà đùng đùng bán nhà dời đi như vậy.

- Tôi đã có "job offer" rồi. Tháng sau bắt đầu làm việc ở Houston đây. Mỗi năm, lương trội hơn gần tám ngàn đô-la."

- Chúc mừng anh.

Từ khi anh Lopez bán nhà dọn đi, trụ cây treo bảng bán nhà nhổ bỏ, sân trước, vườn sau cỏ khô cháy vàng, cành hoa ủ rũ, phân chó, phân chồn phóng uế rải rác trưóc sân, sau vườn, và cả trên vĩa hè nữa. Căn nhà hoang vắng. Ban đêm, đèn đóm tối om. Tối tối, tôi đi bơi về thấy ơn ớn, rảo bước đi mau, mở cửa vào nhà cho lẹ. Sáng nay, tôi ra sân cắt tỉa mấy nhánh hoa hồng; trước khi lái xe đến nhà cháu gái út giúp vợ chồng cháu làm "Baby Sitter". Bà giữ trẻ thường ngày đi nghỉ vacation một tuần. Tôi vừa định quay vào nhà thì nghe tiếng gọi bằng Anh ngữ giọng đàn bà; từ căn nhà của anh chi Lopez vừa mới bán:

- Xin chào ông, xin ông vui lòng dừng lại chốc lác. Tôi xin báo ông rõ, chúng tôi vừa mới mua căn nhà nầy, và sắp dọn đến đây."

Tôi ngoảnh mặt nhìn; mới biết là đôi vợ chồng trẻ người Á Châu. Ban đầu, tôi tưởng là người đồng hương mình, trong lòng mừng thầm, hy vọng có người cùng xứ sở là hàng xóm ở gần, còn gì thích thú hơn nữa; khi rảnh rỗi gặp nhau kể chuyện quê nhà, nên vui vẻ, không kịp suy nghĩ gì, đáp bằng tiếng Việt:

- Chào Cô Câu. Cô Cậu mới mua căn nhà nầy hả? Chừng nào dọn đến?

Vợ nhìn chồng, chồng nhìn vợ, rồi cùng lúc quay qua nhìn tôi một cách lạ lùng, ngạc nhiên, trông ngơ ngác, tỏ vẻ không hiểu gì những lời tôi vừa nói. Trong bụng tôi liền nghĩ chắc là họ sinh đẻ ở đây, không đi học tiếng Việt, không biết nói, nghe tiếng Việt nên không hiểu, tôi vừa nói chứ gì! Dáng dấp tôi giống Mễ, bụng to, tóc để dài nhiều tháng không cắt, râu ria xồm xàm (shaggy), sợi trắng, sợi đen xen lẫn. không cắt xén gọn gàng như khi còn đi làm, miệng lại phì phà điếu xì-gà Cuba, lại thêm đội cái mũ rộng vành kiểu Mễ. Có lẽ, họ lầm tôi là người Mễ nên xài tiếng Anh với tôi chăng. Tôi thấy mình quê quá! Thấy mình chưng hửng vô cùng! Lẩm cẩm, lúng túng! Ngượng ngùng! Họ xài tiếng Anh, mình chưa biết ất giáp gì đã phản ứng ra tràng tiếng Việt. Tôi thật ngỡ ngàng, chưa biết nói gì, bỗng người vợ lên tiếng:

- Xin lỗi ông, chúng tôi không rõ ông vừa nói những gì. Chúng tôi là người Trung Hoa.

Tôi hơi thất vọng vì người hàng xóm mới không phải là người Việt mình. Nhưng tôi mau mắn đáp bằng Anh ngữ:

- Chúc Mừng ông bà mới mua nhà ở đây. Chừng nào ông bà dọn đến?

- Chúng tôi cần phải sửa chữa trước đã.

Qua câu chuyện, tôi mới rõ người chồng là Tàu đại lục ở Bắc kinh, vợ là người Mỹ gốc Đài Loan. Chồng đến Mỹ du học chương trình MBA (Master of Business Administration). Cả hai cùng học ở trường đại học USC, Los Angeles. Hôm nay, họ chưa dọn đến, họ chỉ đến xem xét những gì cần sửa chửa trườc khi dọn vào. Người chồng liền giới thiệu tên mình, và đưa tay ra bắt:

- Tôi là Oscar Wang, vợ tôi đây là Jenny.

- Tôi tên là Toy s.

Người vợ vừa hỏi, vừa chỉ tay vào nhà tôi:

- Ông ở căn nhà nầy đã bao lâu rồi?

- Tính đến năm nay, tôi đã ở căn nhà nầy đúng ba mươi bảy năm.

- Hèn chi thấy vườn nhà ông cây cối rậm rạp, bóng mát tỏa ra khắp nơi. Cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ. Bông hoa nở rộ đẹp quá." Và cô ta tiếp:

- Ông có thể vui lòng cho tôi qua câu một ít nước để tẩy đi những vết phân chó còn lại trên hè. Điện, nước, ga, chủ cũ họ đã cắt hết rồi. Vài ngày nữa, chúng tôi mới xin mở lại.

Tôi liền chỉ tay về phía vòi nước:

- Vòi nước đàng kia. Ông bà cứ tự nhiên."

Sáng hôm sau, tôi thấy nhiều thầy thợ đến sửa chửa căn nhà. Và nửa tháng sau, họ dọn đến. Điều đặc biệt, họ đem theo tới ba con chó, con nào cũng to bằng con cọp đi nghêng ngang qua lại sau vườn. Trước cổng gắn bảng " Coi Chừng Chó."

Hơn tháng sau, tôi đang ngồi nơi phòng khách, chăm chú đọc tờ Việt Báo, mục" Bé Viết Văn Việt", bỗng nghe tiếng gõ cửa, nhìn ra mời biết là cô Jenny, người hàng xóm mới, tay cầm cái thiệp qua mời tôi ăn tân gia vào thứ Bảy cuối tuần nầy. Người Trung Hoa khi họ mới mở nhà hàng, cửa tiệm, chợ, mới mua nhà, thường tổ chức ăn tân gia thật lớn. Hai vợ chồng trẻ nầy tổ chức tân gia không khác gì những ông chủ chợ, chủ tiệm ăn khi mới mở tiệm, mở chợ, họ thường treo trước nhà hàng, chợ, nhà mới chữ "Grand Opening", và mời bạn bè đến chúc mừng, tiệc tùng, ăn uống linh đình. Vợ chồng Oscar không khỏi có thông lệ đó.

Hôm ăn mừng tân gia, khách Mỹ, khách Tàu, Ấn, Mễ v...v... đến dự thật đông. Nhạc Mỹ, nhạc Tàu, nhạc Mễ mở xập xình cả chiều thứ Bảy mãi tới mười giờ đêm. Tiếng Anh, tiếng Tàu rôm rả suốt buổi. Người hàng xóm tôi mới quen mà cách đối xử với tôi như bạn thân lâu năm. Oscar và Jenny áp dụng đúng câu mà ông bà ta thường nói: "Bán bà con xa, mua láng diềng gần". Hôm tháng trước, lúc tôi đi tập thể dục về, cô Jenny chận tôi ngay trước ngỏ nói nhanh:

- Ông chờ tôi một chốc, rồi lẹ làng chạy ngay vào nhà đem ra hai trái xoài lớn, và một bịch trái vải tươi, nói rằng mẹ cô từ Đài loan mới gởi sang, và muốn chia bớt cho tôi một ít.

Bẵng đi gần hai tháng, tuy là hàng xóm cạnh nhà, tôi không có dịp gặp họ thường; vì giờ giấc sinh hoạt mỗi nhà khác nhau; thì mới hôm qua đây, Oscar thấy tôi vừa đi chợ về, bước đến chào, tay cầm hai cái khẩu hiệu trên ghi hàng chữ viết bằng Anh ngữ, màu đỏ: "Dont buy products made in China. Dont eat food from China", và xin phép được gắn vào cảng xe tôi. Tôi vui vẻ để Oscar gắn vào, và trong bụng nghĩ rằng, anh sinh viên Tàu đại lục du học nầy quảng bá chống mua hàng Tàu, ăn thực phẩm Tàu, chắc là con cháu hoặc anh em gì với những sinh viên Tàu biểu tình chống Tàu cộng ở quảng trường Thiên An Môn năm 1989 đây, và bị lính Tàu đem xe tăng đến đàn áp, giải tán, giết chết và gây thương tích gần ngàn người. Đến hôm nay, thế giới vẫn còn lên án. Tôi nghĩ chắc anh nầy khi học xong không dám trở về Tàu đâu. Tôi liền hỏi để hiểu rõ anh hơn:

- Học xong anh trở về Tàu làm việc?

Nét mặt anh cương lên, trông rất tự tin, trả lời:

- Vợ tôi người Mỹ gốc Đài loan, chắc chắn là tôi ở lại đây rồi.

Tôi nghĩ thầm trong bụng: "Thì ra là vậy. Anh nầy khôn thật. Nếu về Tàu, Tập Cận Bình chụp anh cho vào tù đấy."

Những năm tháng gần đây, chúng ta đọc trên các báo Việt Mỹ, nghe thấy trên truyền thanh, truyền hình, thức ăn, đồ dùng sản xuất bên Tàu nhập cảng qua Mỹ, và các nước trên thế giới có chứa nhiều hóa chất độc hại cho sức khoẻ người dùng, kể cả sửa cho các cháu bé. Chủ nhân sản xuầt không quan tâm đến sức khỏe của người tiêu thụ. Miễn là họ thu nhiều lợi nhuận. Thịt chà bông họ dùng thịt heo chết, heo binh, gà quay, thịt vịt quay họ dùng gà vịt dịch. Ba tháng trước đây, tôi đã thấy trên "youtube" ghi lại: mỗi buổi sáng ở vùng Thẩm Quyên có hai thanh niên Tàu cởi xe gắn máy chạy rảo khắp làng, bên hông có hai cái giỏ lớn đi mua rẻ những con gà dịch đêm qua, chết nằm thẳng đơ về chất đống sau nhà, và nấu một chảo nước sôi thật lớn trụng gà vào, vớt ra nhổ lông, mổ bụng, tẩm thuốc màu, rồi đem quay vàng óng ánh, xong mang ra chợ bán.

Theo tin tức báo chí, đài phát thanh, truyên hình trong những năm tháng gần đây loan báo: Ở Trung hoa đại lục bây giờ, một số lớn đại gia bên Tàu, và con em các cán bộ cao cấp có lắm tiền, nhiều của; tìm cách mua nhà ở Mỹ và các nước Tây phương, rồi xin di dân qua định cư..

Anh Oscar nầy, tôi đoán chắc cũng rơi vào trường họp trên.

Nguyễn Hữu Thời

Ý kiến bạn đọc
15/08/201607:39:18
Khách
Tác giả đã nhấn mạnh hai điểm trong bài viết trên làm người đọc phải quan tâm:
1/ Dạy tiếng Việt cho con em tỵ nạn VN trên đất Mỹ rất cần thiết.
2/ Tác giả lưu ý đồng hương nên rất thận trọng khi dùng thực phẩm Tàu với những dẫn chứng cụ thể. Đáng khen.
20/11/201414:44:00
Khách
Bai viet that hay Bac a. Cam on Bac da cho nhung bai viet nhe nhang nhung rat thuc.
Chuc Bac suc khoe tot de viet nhieu hon!
Chau -Thu
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,718,033
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến