Hôm nay,  

Gặp Lại ở Công Viên Tropical Park

26/05/201400:00:00(Xem: 9745)

Tác giả: Y Châu
Bài số 4221-14-29631vb2052614

* * *

Một buổi sáng mùa xuân, Tropical Park, một công viên rộng lớn ở Nam Florida hân hoan chào đón mọi người. Những thảm cỏ xanh được cắt tỉa cẩn thận, những khóm hoa đủ loại: mẫu đơn e lệ sang trọng, trúc đào thanh nhã dịu dàng, phù dung sớm nở tối tàn,...cùng nhau khoe sắc dưới sương sớm, nắng vàng. Những hàng cây cao: dầu, sao, sồi, sến...cũng không thiếu những cây ăn trái quen thuộc ở vùng xích đạo nhiệt đới thẳng hàng phủ bóng lối đi.

Những chú chim cũng dự phần làm tăng thêm náo nhiệt, líu lo trên cành. Đặc biệt nàng sóc, lóc chóc nhúng nhảy, dùng hai chân sau làm trụ, chiếc đuôi dài ngúng ngoảy để giữ thăng bằng, hai chân trước đưa cao như đôi dịệu thủ xoa xoa giống như những đấu thủ chờ đợi để nhận những hạt đậu, cái bánh,...mà người ta thẩy cho ăn.

Khi mặt trời vượt qua những rặng cây xanh thì người ta đi tập thể dục càng đông hơn. Người trẻ thì chạy bộ, người lớn tuổi hơn thì đi bộ nhanh hay đi bộ chậm tùy theo sức khỏe hay sở thích từng người.

Những lời chào hỏi tốt đẹp buổi sáng, vang vang.

Bỗng nhiên chiếc xe đạp chạy đến ngược chiều, tôi vội vàng bước lên cỏ để nhường đường. Thôi rồi, tôi vừa đạp phải cái gì đó. Nó nằm khuất dưới cỏ. Cái gì mà "nhão nhẹt sền sệt", dính chặt dưới đế giày.

Úi da! Không biết điềm lành hay điềm dữ đây?

...

blank
Công viên Nhiệt đới - Tropical Park, South Florida, được tạo dựng trên khu vực lớn quanh một trường đua ngựa từ 1979. Hiện hàng năm có trên một triệu người lui tới. Tác giả Y Châu, cư dân Miami, Florida đã góp nhiều bài viết ngắn gọn mà ý nghĩa.

Tropical Park là một công viên rộng lớn, diện tích trên trăm mẫu Anh. Có hồ lớn, người ta thường đến câu cá hay bơi xuồng.

Có những đồi cao, chúng ta có thể leo lên để nhìn ngắm những cảnh vật ở chung quanh.

Công viên nầy rất sạch sẽ vệ sinh, xa xa là thùng rác, được sơn phết xinh xắn dành riêng cho chủ chó, trên thùng rác nầy có một tấm bảng nhỏ với hình minh họa là một người đang cầm dây dẫn chú chó đi dạo, viết chữ rõ ràng: "xin vui lòng, dọn sạch!" (please, clean up!), bên cạnh thùng có để sẵn bọc ny lon nhỏ và giấy lau tay.

Tất cả những sinh vật ở trên quả đất nhỏ bé của chúng ta, lúc còn hơi thở thì đều có chất thải ra bên ngoài, khi được quần tụ đông đúc thì chất thải càng nhiều. Ở những thành phố lớn như New York, Los Angeles, Miami,...mỗi tuần hai lần, xe cơ giới đến nhà lấy rác đi đổ và một lần xe cơ giới vừa chạy vừa xịt nước, làm sạch đường phố. Họ đem rác, chất thải đi đâu? Một phần nhỏ được tái sử dụng (recycle), còn lại họ đem ra ngoại ô, vùng đất trống trải không xa thành phố bao xa cho tiết kiệm xăng nhớt và công sức. Qua nhiều ngày tháng nó thành đồi núi rác, khi những núi rác đã đầy họ sẽ chở đi nơi khác để xây những núi rác mới.

Mỗi khi đi ra ngoại ô khi thấy mặt đất bằng phẳng bỗng nhiên có một ngọn đồi mọc lên, bên trên có đàn chim bay lượn, định lấy máy ghi hình làm kỷ niệm, xin thưa đó là bãi rác của thành phố, xin vui lòng kéo cửa kiếng xe để tránh mùi.

Chuyện rác làm tôi nhớ ngày xưa ở chợ quận Tân Châu, lúc đó dân cư còn thưa thớt, mỗi buổi chiều tan chợ, ông bà Tư kẻ trước người sau đẩy chiếc xe thu lượm rác thải, khi đầy xe họ hì hục đẩy ra cầu đúc đổ xuống sông Tiền.

Hơn nửa thế kỷ trôi qua, Tân Châu đã là thị xã, đường phố nhìn qua ảnh khang trang sạch sẽ. Bờ kè, ở bờ sông kiên cố, được làm thành công viên đẹp đẽ... Ông bà Tư đổ rác đã ra người thiên cổ, rác không còn hốt bằng tay rồi đem ra đổ ở cầu đúc, mà bằng xe cơ giới đem ra bãi rác ở ngoại ô, ngoài mương thầy Cai Bình ở cây số 2, đường đi Tân Châu - Châu Đốc. Nơi đó vào mùa mưa lũ, nước tràn đồng, chúng tôi thường đến đó nướng bắp, ăn dưa, đùa giỡn dưới mương nước phù sa đục ngầu, chảy xiết. Cũng nơi đó một thời gian dài, chúng tôi là những nhà nông mỗi ngày chạy nước, bắt sâu, rầy.

...

Cám ơn quí bạn, đã ráng đọc cái lòng vòng nhiều chuyện nầy, còn cái chánh mà tôi phải làm ngay là chùi sạch giày, để về nhà cho kịp giờ đi làm. Tôi chà chà trên cỏ. Ủa! Sao dưới chân lại có mùi thơm?

Tôi gập người, cúi xuống xem kỹ dưới chân. Thì ra lúc nãy khi tránh chiếc xe đạp, bước lên cỏ tôi đã đạp phải trái xoài chín, thơm phức.

Sao có nhiều trái xoài ở dưới cỏ quá vậy?

Nhìn coi. Thì ra vì chỗ tôi đứng là gốc cây xoài, kế bên là cây lồng mứt,...giống như vườn của ông Sáu Quới ở Tân Châu? Không, đây là Tropical Park, công viên nhiệt đới, khí hậu nóng ẩm, giống như quê tôi.

Y Châu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,294,753
Vân Hải Nguyễn Xuân Hùng là Cựu Sĩ Quan Tiểu Đoàn 20 Chiến Tranh Chính Trị (Khoá 16 Thủ Đức)
Tên thật: Trịnh Thị Đông. Sanh quán: Bình Dương, Việt Nam. Nghề nghiệp: Giáo viên cấp 2, môn Anh Văn. Hiện cư ngụ tại thành phố Fort Smith, tiểu bang Arkansas, Hoa Kỳ.
Trần Nguyên Đán là bút hiệu của Mục sư Lữ Thành Kiến, từng quản nhiệm Hội Thánh Maryland, miền Đông, rồi Fort Worth, Texas. Sau giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ năm 2007, ông nhận thêm giải Việt Bút 2009 và là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2010. Ngoài Việt Báo Online, nhiều thơ và truyện của ông hiện có trên tạp chí văn chương trên mạng internet, như da mầu, tiền vệ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ. Năm 2007, cô nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ với tự truyện “Duyên Nợ Với Nước Mỹ.” Chỉ ít tuần sau đó, cô “chạy” đủ giấy tờ đón ba má từ Việt Nam dự lễ phát giải. Sau chuyến du lịch, hồ sơ bảo lãnh gia đình được hoàn tất và từ 2011, ba má, và vợ chồng người em trai đã chính thức định cư, đoàn tụ. Hiện nay, cô là một thành viên trong ban điều hành Mount Vernon, di sản của vị Đệ nhất Tổng Thống Hoa Kỳ George Washington, tại Alexandria, Virginia.
Tác giả là một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Viết Về Nước Mỹ, ngày 18 -12-2012 phổ biến bài viết trực tiếp bằng tiếng Việt đầu tiên của ông, kể chuyện tình 40 năm trước giữa chàng thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ và một cô gái Việt. Với bài "Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ", Sáu Steve Brown đã nhận Giải Việt Bút mang tên Bà Trùng Quang năm đầu tiên, 2013. Ông bà nay có 7 người con, hiện ở Ohio. Sau đây, thêm một bài mới của ông Sáu.
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80 khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà hiện có tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười chín, 2017-08. Sau đây là bài viết thứ 12 trong năm.
Tác giả Tâm Chánh là người con gái của Trung Tá Từ Tôn Khán, Tỉnh Đoàn Trưởng Tỉnh Đoàn Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn, Huế, thời 1968. Ông bị Việt Cộng bắt và sát hại trong Tết Mậu Thân tại Huế. Hiện nay Tâm Chánh là Vice President of the Real Estate Entitlement Development Incorporation tại Southern California.
Tác giả là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến.
Chủ Nhật tuần này là Father’s Day 2018 tại Hoa Kỳ. Mời đọc bài viết về thân phụ của một nhà giáo. Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt Bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ.
Nhạc sĩ Cung Tiến