Hôm nay,  

Làng Homless

25/03/201300:00:00(Xem: 233168)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả là cư dân San Jose, cơng việc: Income Tax Services. Ông góp nhiều bài viết và đã nhận giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2007, với bài "Từ Vùng Kinh Tế Mới Tới Nước Mỹ". Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

Hôm nay sáng chúa nhật tôi thức sớm ra vườn làm một vài động tác thể thao cho cơ thể được máu huyết tuần hoàn sức khỏe sẽ thấy dễ chịu sau một đêm nằm vùi trong giấc ngủ. Trong nhà, điện thoại reo. Đầu dây bên kia có tiếng người hồ hởi mời gọi:

- Trung, vậy chưa hả mậy? Cuối tuần ăn no ngủ kỹ hé! Thôi mặc quần áo tao với mày đi phố chơi mày!

Tôi mừng có đồng minh:

- Đi liền! Mày chờ tao!

Tôi với Tiếng là hai bạn thân từ thuở còn ở Việt Nam đi học ban Trung học.

Tiếng chở xe tôi đến khu chợ Lion dạo mát. Đầu tiên hai đứa tôi tới khu bán bông. Ở đó chủ nhân trưng bày một vườn cây đủ loại cây thứ cây ăn trái có, bông hoa, kiểng trồng trong và ngoài sân đủ hết. Đa số là khách xem giải trí nhiều hơn là người mua hoa thưởng thức, có lẽ thời buổi kinh tế khó khăn nên việc mua hoa dầu là tiêu khiển nhưng xếp vào hàng xa xí. Bên trong là khu vực tập hợp của các ông già cao niên. Họ tề tựu mỗi chỗ năm ba ông sát phạt cờ tướng. Vài ba gói thuốc chìa ra bàn đó là chiến lợi phẩm của đối thủ chiến thắng trong trận chiến đánh giặc trên bàn giấy. Đi tới nữa, chúng tôi đi ngang qua dãy gian hàng ăn uống khung cảnh thật là thảm não gian hàng bán thức ăn đủ món ăn chơi nào phở, hủ tiếu mì, bánh xèo, bánh bao, bún mấm, côm tấm bún bì…nhưng thực khách chỉ loe ngoe vài ba người ăn phở uống trà!

Ra khỏi khu Plaza Lion Tiếng đề nghị tới Chợ Trời nhỏ đường Capitol là khu trù mật gặp nhiều người lạ cho vui mắt và nhân tiện mua một vài đồ dùng. Người đến đây rất đông xe cộ chật nítch Parking. Phần nhiều là người Mễ kế đến Việt Nam, Miên, Tàu… Họ mua nhiều hoa quả. Người Việt thường cộ bầu, bí, cà chua, rau cải. Sâu vào trong là dãy bán vật dụng linh tinh pin, quần áo, kềm búa nhản hiệu China.

Tôi hỏi một người mua hàng:

- You bought this pincers. How much is it?

Ông Mễ mỉm cười:

- Appliances from China almost are cheap. This pincers is one dollar at all

Tiếng góp ý:

- Everythings is cheap but easily out of service!

Tôi cũng động viên:

- Its within my reach of “Pocket”. Economy it would be!

Một biến cố vừa mới xảy ra một thanh niên giựt một món đồ chạy lủi trong đám đông, còi tu huýt của an ninh thổi lên inh ỏi. Người người xáo trộn. Tiếng con nít khóc. Đàn bà la. Thật là một cảnh náo nhiệt Flea market có khác!

Hai chúng tôi ra khỏi khu Chợ Trời đến một tiệm ăn ở đường Senter. Restaurant sang trọng. Đèn tiệm xanh đỏ rực rỡ. Nhà thiết trí nhiều bàn ăn sang trọng trên vách có tấm biển viết “Chứa maximum#200 người”. Tôi không cần phải đếm vì chung quanh tôi vỏn vẹn chỉ có 4 thực khách, đếm đủ đầu ngón tay!.

Kinh tế ảnh hưởng buôn bán là thế!

Trên đường về tới một ngã tư chuẩn bị quẹo trái tôi thấy một cô gái tuổi khoảng 30, tóc tai rối bù, cô ta gốc American đáng lẽ gái má đỏ hồng hồng mà mặt lại nám đen vì bị đứng ngoài trời hanh lâu ngày bị nắng ăn, để túi xách nhăn nhúm xuống nền xi măng trong đựng cái mền rách và bẩn thỉu đứng ở dãy con lươn xi măng, cầm tấm bản soi vào kiếng xe chạy qua đường “Homless! I need foods for living!”. Cô nàng tràn ra lề đường vì có một khách chìa ra kiếng xe thiện nguyện một dollar.

Bạn tôi than thở:

- Rất tội nghiệp! Nhưng tao cũng vừa bị thất nghiệp mày ơi!

Tôi động lòng:

- Mày cầm một đồng cho người homless đi! Không biết ngày sao tao ra sao nữa nghe đâu chỗ tao làm bị down!

Đường về gần tới nhà Tiếng bỗn rủ tôi:

- Mày muốn tới chỗ gia cư của người homless không?

Tôi chưng hửng:

- Homless làm gì có nhà?

Nó cười ra vẻ bí mật:

- Mày đi với tao lại đây thì biết giả chân!

Xe qua cầu và rẽ qua một khu nhiều rừng cây mặc dù ở thành phố nhưng khu vườn cây nầy chưa được khai phá xây dựng nhà cửa. Tiếng kêu tôi ra xe rồi vòng tay qua vai tôi đi xuống dóc cầu.

Tôi ngạc nhiên. Chống đối:

- Tao không xuống suối đâu. Coi chừng ở đó có rắn rít vào đó không tiện đâu.

- Ậy! Tao hướng dẫn thì cứ đi! Tới mới biết giả chân một thành phố Hòn Ngọc.

Đường dốc nhiều đá sỏi lần xuống một thung lủng xa xôi. Vườn cây um tùm giữa thanh phố có một khu rừng già chưa khai thác. Tiến sâu vào trong là một ngọn suối chỗ cạn chỗ sâu chuyển động dòng nước đục ngầu chảy lờ đờ nhỏ giọt tạo thành một con sông uốn khúc chảy dài hun hút có đoạn bị lá ngập trải thành tấm nệm vàng úa mốc meo. Chung quanh đây rải rác nhiều lon bia, lon coca, cá mòi hoặc chai Budweiser nằm nghiêng ngả. Tôi chê:

- Dơ quá!

- Dơ mà có người ở đà nghen!

- Ai? Ma Trơi?

Bạn tôi che dấu:

- Làm thám tử một phen đi cưng!

Có tiếng người lầm thầm làm tôi rợn người vừa kinh dị.

- Dường như có …người!

Tiếng tự nhiên:

- Chớ không lẽ là ma!

Nghe động tịnh tiếng người lao xao chạy trốn. Một người chạy lạc ra hướng tôi. Không phải một người đàng hoàng bảnh bao ma là một ông già tóc tai bờm xờm, chân trần đi ngã nghiêng, trợ mắt trắng xóa như hai viên đạn óc nhìn xỉa xói hai đứa tôi. Hắn hỏi giọng khàn khàn như ma quái khiến tôi có cảm giác lạc vào bải tha ma.

Tôi thúc chỏ vào vai bạn:

- Về đi mày ơi! Coi chừng bọn này tấn công!


Nghe tôi lảm nhảm người trong bọn họ hỏi:

- Mấy người là ai? Vào đây làm gì? Hay là ông là cảnh sát đến bắt tôi?

iếng chào thân mật:

- Không! Chúng tôi đem bánh mì và lon nước ngọt đến viếng tặng các ông nhân ngày lễ Thank Givings.

Hắn chưa tin:

- Thật vậy sao! Trên đời này còn có người tốt vậy sao?

- No say một bữa các ông ơi!

Một giọng lè nhè dè dặt:

- Thế gian này làm gì có người tốt! Bữa nay từ sáng tới chiều tao xin chỉ được 3 đồng!

Ông ta kêu hú lia lịa nào là Thon, Nook, Chakha, Long hen…Từ từ một lũ người xuất hiện họ mở mắt traó tráo mặt ốm nhom tợ gáo dừa khô trông rất dễ sơ.

- Hai ông nầy là ai? Cảnh sát chăng?

Một người trong bọn xúi quẩy:

- Bắt thì cứ bắt! Bọn tao về nhà chung nhà nước nuôi!

Một người khác khinh rẻ:

- Nói chi bọn Police! Bọn nầy mà tình cảm gì chỉ biết là bắt bớ.

Ông già đầu tiên chúng tôi gặp phân trần:

- Quý vị nầy có ý tốt! Họ là người tốt! Good boy đó mấy ông ơi!

Một giọng đay nghiến chen vào:

- Get out, OK!

- Gì mà tốt!

Ông già năn nỉ

- Họ là ân nhân đem thức ăn nước uống tiếp tế tụi mình đó! Cám ơn hai ông nầy đi!

Tiếng có vẻ thông thạo quen biết đám người nầy qua nhiều lần thăm viếng lấy bánh mì, chese, nước ra mồi từng người. Họ vồn vã nhận quà cáp:

- Thank givings! Thankgivings! Thank you! Youre welcome!

Tiếng giải thích cho tôi hiểu và thông cảm đây là làng homless có chừng vài chục “Dân làng” trú ngụ. Họ chung nhau sống cuộc đời không nhà không cửa, không nghề nghiệp, không bà con thân thuộc. Họ ăn vận hao háo dân cao nguyên. Mái nhà trên lợp mây dưới phủ màng cây. Dân làng chống đỡ với khí trới lạnh lẽo. Chịu đựng gió sương bốn mùa dãi dầu mưa nắng. Lúc đói lúc lạnh.

Làng homeless quy tụ dân du mục mỗi ngày một mặt lạ. của dân tứ phương. Có nhiều lão trượng định cư ở cụm rừng nầy rất lâu nhưng không xưng danh xưng tướng. Họ sống hòa đồng qua đồng cảnh ngộ nên rất thương yêu nhau. Chia sẻ của cải tài sản mà hàng ngày đứng đường xin được của bố thí như bánh mì, nước ngọt, cơm, xôi…

Tiếng nói nơi đây một xã hội hoà bình. Một thiên đường của tình thương. Một xã thế giới của Christ đầy đủ nét chân chính! Cảnh nhà trời chiếu đất tạo cho họ những con người tình cảm thương yêu và đùm bộc trong xã hội “Bộ lạc” rất thiên nhiên ít hỹ, nộ, ái, ố mang tính chất bẫm sinh của loài người “Tiền cỗ” thời ăn lông ở lỗ. Bọn người tiền sử đi đi lại lại tự do trong khu vực ổ chuột, họ vận y phục kẻ áo xanh người đỏ, thân trên khệ nệ áo veston dưới quần đùi, khăn choàng đỏ đen, đầu quấn vải đỏ giống các mụ ngồi đồng đi thiếp trông rất ngoạn mục!

Họ kể chuyện đời sống cá nhân cho chúng tôi nghe tất cả đều đội trời chung sống trong bóng tối bốc từng miếng cơm vì họ sợ ánh sáng sẽ đưa cảnh sát vào đây ruồng bắt họ sẽ mất nơi an cư lạc nghiệp! Họ sống một kiếp người trong bóng tối âm u như loài ma quái. Các thây người gầy đét bộ xương khô di dộng trong bóng tối dày đặc che phủ bởi tàng cây phủ đầu. Ngày thì hành khất độ nhật. Đêm về sinh hoạt trong tình người ấp ủ lòng thương yêu đầy cưu mang chân chất và thật thà. Một nếp sống không tranh dành, không se sua, không thương xá, xa lánh loài người. Gìn giữ một ít tư hữu giản dị: Mền, áo ấm, vải rách làm giường. Tất cả được che chở bởi bóng tối. Đèn là sao đêm. Màn đêm là bạn bè giúp họ trải qua mối đau khổ của trần ai!

- Trước kia tôi là một học sinh giỏi trong lớp học đó chứ! Công việc ở hảng out of business. Bị thất nghiệp. Đói. Không nhà. Khủng hoảng qua nhiều ngày nhiều tháng nhều năm tôi hoá điên sống vất vưởng trong cuộc đời khố rách!”

Hay mẫu chuyện thương tâm này:

- Tôi có tội cờ bạc bị hết tiền hoá ra nông nỗi…. Xin ăn bị Cảnh sát bắt. Vì hạnh kiểm xấu không xin được job, không tiền nên đi lại con đường xin ăn. Quả là kiếp người bị trời đày!

Phần đông họ là đám người bị thất sủng trong xã hội. Từ khó khăn này đến khó khăn khác lột xác biến họ ra con người homless bị đời khinh chê. Tôi bàn với bạn:

- Trách nhiệm đối với người này là công việc nhà nước một phần một phần là họ thiếu tích cực xin xỏ việc làm để cho dòng đời lôi cuốn vào sự bại hoại!

Tiếng tặc lưỡi thở dài:

- Cũng là kiếp người sanh ra là như thế!

- Nói theo Kiều “Bởi số chạy đâu cho khỏi số” Quả thật đời người rất chua cay!

Một vài ngày sau xuất hiện nhiều xe cảnh sát ập vào làng Homless đưa ra xe số dân homless vài chục người về ty cảnh sát. Con suối dưới gầm cầu phẳng lặng dòng nước trôi lờ đờ đưa những chiếc lá rừng trôi đến nơi vô tận. Bóng đêm tiếp tục dày thêm bóng đen đen nghịch; trong đó một chân trời mông quạnh không bóng người lai vãng, cũng không tiếng cười, không tiếng người nói chỉ còn nghe tiếng chim bay ăn đêm và lá vàng rơi lác đác.

Một tuần lễ sau làng Homless lại tiếp tục khai sanh và nẩy nở nếp sinh hoạt của lớp người mới theo nếp sống cũ đến đây trú ẩn trong khu rừng lá, họ xây dựng khu trù mật ngày càng phát triển. Trong đám phiêu bạt đặc biệt trong thời gian gần đây có mặt đám thanh niên unemployment mặt tái xanh, phờ phạc, mới tới đây lập nghiệp với các bậc tiền bối vô gia cư vô nghề nghiệp sống đời du mục sống nay chết mai để trôi qua một kiếp người đói rách...

Trần Đông Thành

Ý kiến bạn đọc
02/08/202015:03:00
Khách
Toa soạn Việt Báo nên sửa lỗi chính tả : "HOMELESS", chứ không phải "homless"
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,292,032
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thểm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc "thế hệ gạch nối" của người Việt tại Mỹ. Với bài viết về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu, Bảo Trân đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm - thường gọi đùa là giải á hậu - Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông. Sau giải Đặc Biệt năm 2017, với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông được trao thêm giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông, từ Cameroon, một nước ở miền trung Phi châu.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20 trân trọng chào mừng thêm một người viết mới. Theo bài viết, từ 1978, Ngọc Ánh đã là tác giả những trang nhật ký của một nữ sinh viên viết từ Sài Gòn, được đăng trên bán nguyệt san Việt Nam Hải Ngoại tại San Diego. Và từ 1979 thì cả nhà người viết đi tù. Người chồng bị kết án tử hình. Cháu bé mới sinh một tuổi theo mẹ vô nhà tù. Nhưng hơn 10 năm tù đày cộng sản không làm bà gục ngã. Và rồi, tình yêu đến... Thư kèm bài, bà viết “Tôi tên thật là Trần Ngọc Ánh, hiện đang sống tại thành phố Victorville, CA. Lần đầu tiên tôi viết bài tham dự "Viết về nước Mỹ" và hy vọng sẽ có nhiều bài viết về chủ đề này gởi đến Việt Báo trong năm nay...” Khi thêm bài mới, mong tác giả bổ túc ít dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016. Với sức viết mạnh mẽ, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, bà có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, là bài viết mới nhất, khi tác giả bay từ Arkansas về họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Và...
Chỉ với bài viết đầu tiên, tới vào tháng cuối, Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây là bài viết của cô về lần đầu họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1953, tốt nghiệp Sư Phạm Sài Gòn khóa 12. Vượt biên sang Mỹ 1982, và từ đó tới nay định cư tại San Jose; Nghề nghiệp: Mechanical Designer, về hưu tuổi 65. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui về nhóm bạn trường Sư Phạm Sài Gòn, khóa cuối cùng, ra trường năm 1975, kèm lời ghi của tác giả: “Thân tặng các bạn lớp Nhất 9/Nhị 15, khóa 12 (1973-75) Sư Phạm Sài Gòn.”
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tháng Bảy, mùa Vu Lan, xin mời đọc bài viết về Mẹ của Minh Nguyệt Graves. Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến