Hôm nay,  

Đi Bắt Bào Ngư Tại Mũi Arena

06/12/201200:00:00(Xem: 257921)
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles, từng nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012 với loạt bài kể chuyện câu cá đủ loại, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, sang Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... Chuyện lặn bắt bào ngư tại Mũi Arena -Mendocino, vùng Bắc Cali- là bài viết thứ năm của Mr. Bond.
vvnm5
Tác giả và “chiến lợi phẩm, ”2 em, mỗi em to bằng tô phở”.
Cuối cùng tôi cũng có dịp lặn hụp trong lòng biển California, để tự tay đem lên bờ những con bào ngư mà xưa kia chỉ có người giàu hay vua chúa mới được thưởng thức. Thức dậy lúc 3 giờ sáng, từ Oakland chúng tôi đi theo freeway I-580 W sang US-101 N rồi CA-128 W để đến thị trấn Mendocino.

Tuy đoạn đường dài khoảng 200 dặm nhưng chúng tôi phải mất nhiều thời gian lái xe, vì đây là đường đèo chạy dọc theo bờ biển của miền bắc Cali, với nhiều khúc cua cùi chỏ nguy hiểm, cũng như nhiều vưc sâu hun hút, có nơi sâu đến cả ngàn mét. Cảnh vật bên đường rất đẹp, một bên là vách núi thẳng đứng và một bên là vực biển, chỉ tiếc là tôi không ghi lại được những cảnh này, vì lúc đi thì trời còn tối, còn lúc về thì lạii vô tình để máy hình trong túi xách nằm sau xe.

Sau hơn 3 giờ lái xe vượt qua những hẻm núi và những đoạn đường đèo nguy hiểm, chúng tôi đến được mũi đất Arena thuộc thị trấn Mendocino, nơi mà chúng tôi sẽ lặn để bắt bào ngư hôm nay. Cảnh vật nơi đây khá hoang sơ vắng vẻ, với một tòa nhà hai tầng làm bằng gỗ cũ kỹ, tầng trên được dùng làm văn phòng và phiá dưới là vài cửa hàng bán thức ăn và quà lưu niệm. Một cầu tàu bằng gỗ bắc ra biển để cho dân du lịch dừng chân ngắm cảnh, cũng như là nơi dùng để lên xuống tàu của dân đi câu. Nơi đây không có bến để lên xuống tàu như các nơi khác, mà thay vào đó là một cái cần cẩu khá lớn dùng để cẩu tàu từ trên xe đậu trên cầu tàu, rồi thả xuống biển và sau đó lại câu tàu của bạn từ dưới biển lên, đặt lại vào xe khi bạn trở về sau một ngày đi câu.

Thời tiết hôm nay không được tốt và thuận tiện cho việc đi biển cho lắm, vì biển đang động, trời có mưa phùn và sương mù khá dầy. Nhiệt độ trên bờ khoảng 9-10 độ C nhưng dưới nước thì chỉ còn khoảng 2-3 độ C là cùng.

Theo như mấy sư phụ nói thì thời tiết ngày hôm nay ngoài việc gió to và sóng lớn, những con sóng này lại là Mix Waves (sóng đánh không theo chiều nhất định) nên tàu sẽ bị nhồi rất nhiều, cũng như nước biển sẽ bị khuấy đục gây khó khăn cho việc lặn và tầm nhìn dưới nước bị hạn chế. Mấy anh còn nói thêm, với điều kiện thời tiết và biển như thế này, thì thường có những vùng xoáy đột ngột xuất hiện, tạo ra những con sóng ngầm có thể cuốn trôi bạn bất cứ lúc nào, trong khi đó trên mặt biển vẫn yên lặng làm bạn không tài nào nhận ra được.

Theo luật California ngoài giấy phép câu cá, khi bắt bào ngư bạn phải mua thêm giấy phép giá $20 đồng với quy định là một năm chỉ được bắt 24 con và một ngày không quá 3 con, với kích thước từ 7 inches trở lên (đo chiều rộng nhất của vỏ từ đầu này đến đầu kia).

Ngoài ra, luật còn đòi hỏi là trong khi lặn, nếu bắt được con không đủ kích thước thì bạn không thể vất đại nó xuống biển, mà phải lặn lại xuống nước và đặt nó về chỗ cũ, nơi mà bạn vừa bắt được nó. Các nhân viên kiểm ngư của chính phủ theo dõi các việc này rất gắt gao và họ dùng ống dòm để theo dõi bạn từ xa. Nếu vi phạm những điều mà luật quy định cũng như bắt con không đủ size hay nhiều hơn mức cho phép, thì họ sẽ ghi cho bạn giấy phạt và bắt phải ra tòa, cũng như phạt bạn $600 đồng/con và cứ thế mà nhân lên. Luật của Cali cũng quy định việc bắt bào ngư phải là free diving (lặn tự do không đeo bình hơi) nên người đi lặn bào ngư ngoài việc phải biết bơi giỏi, còn đòi hỏi họ phải có sức khỏe và thể lực tốt.


Hành trang của người đi bắt bào ngư ngoài bộ đồ lặn da nhái thuộc loại tốt và có độ giữ ấm cao, để chống lại cái lạnh như nước đá đang tan của nước biển vùng này, họ còn mang theo một mắt kiếng lặn có ống thở và một túi lưới dùng để đựng bào ngư. Người cẩn thận hơn thì đem theo thêm một con dao găm nhỏ giắt ở bên hông để phòng thân, ngoài ra người ta còn mang theo một thanh nhôm dẹp dài khoảng 3-4 tấc, nhìn giống con dao cùn, trên có khắc các vạch để đo kích thước, vừa dùng làm dụng cụ để cạy bào ngư ra khỏi đá, cũng như làm cây thước đo bào ngư khi bạn bắt được, và cuối cùng là một đoạn dây thừng một đầu được cột vào một cái phao hay một cái pitxin, và đầu kia thì cột vào thắt lưng của mình, để khi lặn xong thì cứ việc phăng theo sợi dây mà trồi lên mặt nước, rồi ôm phao để nghỉ mệt.

Chúng tôi đậu xe vào bến và chuyển các dụng cụ cần thiết qua tàu câu của các anh đang đậu tại cảng nầy. Sau đó mọi người thay đồ lặn để chuẩn bị ra khơi. Điểm bắt bào ngư là một bãi rong dày đặc rộng cả mấy chục mẫu tây. Bạn phải lặn len lỏi trong bãi rong này ở độ sâu từ 10-15 ft nước để tìm những con đủ size mà bắt.

Thông thường đi lặn bắt bào ngư ở điều kiện thời tiết tốt thì cũng đã sợ rồi, vì đây là việc lặn không có bình dưỡng khí nên việc gặp rủi ro và bất trắc rất lớn, nói chi là hôm nay biển động và có mix waves. Nếu vô tình lặn vào vùng nước xoáy nó sẽ đánh bạn vướng vào những đám rong dầy đặc nầy, không thoát ra được thì coi như tàn đời. Bạn sẽ ỡ mãi trong lòng đại dương và tôi cũng đã có một người bạn đi lặn bào ngư theo kiểu này, rồi chết bỏ xác nơi biển khơi để lại một vợ hai con thật đau lòng.

Với những người lặn có kinh nghiệm như các anh bạn của tôi, thường thì nhìn qua là họ biết liền những con nào đủ kích cỡ và chọn để bắt, còn mấy thằng a ma tơ mấy năm mới đi lặn có một lần như tôi thì bó tay. Nên cạy bào ngư ra thì tôi phải đo liền để mình khỏi mất công khi đem nó lên mặt nước rồi mới đo, nếu lỡ không đủ size lại phải lặn thêm chuyến nữa đem trả nó về chỗ cũ thì cũng khổ.

Vì thời tiết không cho phép cũng như nước quá đục, trong điều kiện lặn như thế nầy thì các thợ lặn chuyên nghiệp với nhiều kinh nghiệm cũng phãi “nghĩ lại”. Vậy mà bọn tôi vẫn ôm phao leo lên nhảy xuống ùm ùm, lặn tìm và đưa các con bào ngư đúng kích thước lên tàu. Sau nhiều lần cố gắng nhóm cũng bắt gần đủ số lượng cho phép, riêng tôi lù khù nhưng đựoc ông bà độ mạng, nên cuối cùng cũng vớ được 2 em đủ chuẩn để đem về làm quà cho gia đình.

Sau mấy giờ lặn hụp trong lòng biển, ai cũng mệt đừ nhất là tôi vì đã lâu không có dịp đi lặn trở lại nên tứ chi mỏi rã rời, bò được lên tàu là nằm luôn trên sàn mà thở dốc. Để lấy lại sức mấy anh em xẻ thịt luôn 2 con bào ngư ăn liền. Cầm cục bào ngư mấy anh sắt đưa cho trắng phau như cùi dừa rám, ngọt và dòn, tôi ăn vào đến đâu thì thấy khỏe đến đó.

Đúng là “hàng quý hiếm” có khác.

Tạm biệt Mendocino, chúng tôi lái xe về lại Oakland sau một ngày lặn hụp trong nước mệt nhoài và không quên mang theo các chú bào ngư béo tròn bề ngang to bằng tô phở.

Thế là tôi lại bắt được một loài hải sản mới để bỏ vào bộ sưu tập của mình, một loài quý hiếm mà chỉ có những người lắm tiền nhiều của hay những thằng “trời đày” như tôi mới được ăn.

Mr. Bond

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,068,573
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ.
Giải Viết Về Nước Mỹ hàng năm gồm các bài phổ biến từ ngày 1 tháng Bẩy năm trước tới 30 tháng Sáu năm sau. Hôm nay, Chủ Nhật 30 tháng Sáu 2019, ngày khóa sổ Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, xin mời đọc bài viết vui của Ngọc Hạnh, vị tác giả niên trưởng trong năm. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Hai 2019, khi tuổi đã kề ngưỡng cửu tuần (90. ) Với bài viết về Washington D,C. mùa lễ chiến sĩ trận vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, và hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Kính chúc Bà vui khỏe.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ sáu của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là một viên chức hưu trí tại San Jose, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Tháng Năm 2019, trong bài “Tôi Làm Răng Implant” tác giả có viết lời cám ơn Bác sĩ Nha Khoa Nguyễn Hoàng Tuấn về sự tận tâm giảng giải và chăm sóc dành cho bà. Sau đây là bài viết mới nhất của bà, chuyện người thật việc thật. Tựa đề là một câu trong bài hát “Như Đã Dấu Yêu” của Nhạc Sĩ Đức Huy.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.
Nhạc sĩ Cung Tiến