Hôm nay,  

Con Nuôi Cha Không Bằng Bà...

11/10/201200:00:00(Xem: 359158)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, và sự lạc quan, yêu đời.Sau đây là bài viết mới nhất.

Con nuôi cha không bằng bà nuôi ông.

Con cháu đông cũng không bằng ông nuôi bà.

Sau 3 lần bấm chuông “kính coong”, chờ một phút rồi tôi mới lấy chìa khóa mở cửa vào, không thấy chú Tâm ngồi xem TV như thừơng lệ ở cái phòng khách luộm thuộm, gõ cửa phòng ngủ cũng không thấy ông, hơi lo, tôi ra hiên sau nhà thì thấy ông đang thu vén quét dọn những thứ lỉnh kỉnh lại cho gọn, việc mà tôi chưa từng thấy bao giờ, tôi mừng cho sức khỏe của ông không đến nỗi tệ, chưa kịp chào thì ông đã trách:

- Phi đấy à, cháu có chìa khóa sao không mở cửa mà vào lại còn bày đặt bấm chuông?”

- Thì coi như cháu báo động trước, nhỡ chú có khách thì sao? Chú dọn nhà chuẩn bị rứơc dâu phải không?

- Dâu đâu mà rứơc, ngồi ngoài này đi cho thoải mái, chú đi pha trà, có ngừơi bạn mới gởi cho gói trà Thái Nguyên khá lắm.

Nói xong ông chỉ tôi ngồi vào cái bàn tròn làm bằng đá mài, kê dưới hàng hiên ở sân sau mà ông vừa phủi bụi sơ sài rồi ông đi pha trà, tôi không cản mà còn tỉnh bơ như ngừơi nhà, mà là ngừơi nhà thật, vì ông là chồng của dì ruột tôi, tôi nói với theo:

- Trà Thái Nguyên hay Bắc Ninh đấy? Trà nào cũng được, nhưng chú nhớ pha keo-keo một chút, chứ uống trà “lundi” thì chán chết.

Tiếng Pháp “Lundi” là Thứ Hai, nhưng trong đám lính nghèo chúng tôi thường gọi cafe hay trà chế thêm nứơc lần thứ hai là “lundi”, là dão, loãng lòe-lòe, uống trà Thái Nguyên “lundi” thì có nghĩa là uống trà “thái đức”.

Tôi để chiếc bánh bía, thứ bánh ngọt mà chú tôi rất thích nhâm nhi với nước trà, và tờ báo có đăng tin vui vể đám cưới của 2 cụ trên 90 ở huyện Chợ Lách lên mặt bàn. Trong khi chờ chú pha trà, tôi ngồi quan sát mảnh vừơn nhỏ ở sân sau, vài cây ớt hiểm, bụi xả, vạt rau dấp cá, vài dây mồng tơi v.v.., tất cả đang khô héo dần dần như chú tôi, vì thiếu nứơc, thiếu bàn tay săn sóc. Mảnh vừơn này thật xanh tươi khi dì tôi còn sống, những cây rau bà trồng là thú vui và đôi khi cũng giúp ông bà chuyện bếp núc. Đôi lần tôi thấy bà tỉa mấy là mồng tơi cũng đủ cho hai ông bà một tô canh thơm ngọt, nay thì những sợi mồng tơi ấy cằn cỗi, lá nhỏ xíu mà nhiều trái, cái trái mồng tơi màu tím thì vô tích sự, ăn không đựơc, dẫu có hòa với nứơc làm mực thì cũng không đủ đậm để viết thư tình, chỉ đủ vẩy bẩn lên áo trắng cô nữ sinh hàng xóm.

Từ ngày dì tôi mất, chú Tâm đưa tôi một chìa khóa để tự do tới lui nên tôi thường xuyên đến thăm ông nhiều hơn, dường như mỗi ngày, vì ở cùng xóm, đi bộ dăm ba phút là tới. Tuy vai vế là chú cháu nhưng tuổi tác không chênh lệch lắm nên chú Tâm và tôi ý đầu tâm hợp, có nhiều kỷ niệm vui buồn đời lính. Bữa nay tôi đến sớm hơn thường lệ vì muốn mang đến cho ông một tin vui trên báo.

Tờ báo đưa tin Tháng Tư năm 2012, ở ấp Chợ, xã Phú Phụng, huyện Chợ Lách, tỉnh Bến Tre có cụ bà Bùi Thị Vinh và cụ ông Nguyễn Văn Tươi, cả hai đã đều 91 tuổi, vừa chính thức kết hôn và quyết chung sống hạnh phúc với nhau cho tới khi “đầu bạc răng long”.

Bốn chữ “đầu bạc răng long” dùng để chúc mừng những cặp tân lang và giai nhân kết hôn ở tuổi mười-tám đôi-mươi, chứ còn chúc mừng hai cụ Vinh Tươi ở tuổi trên 90 như thế thì không ổn mà phải chúc hai cụ hạnh phúc tới mãn đời và mãi mãi cả đời sau ở chốn vĩnh hằng.

Hai cụ đã từng mong ước hôn lễ được cử hành theo nghi thức tôn giáo ở nhà thờ và muốn nhà cầm quyền sở tại công nhận, cấp hôn thú đàng hoàng. Nhưng ước nguyện đó không thành vì các con chống đối, nay thì chúng “o.k”, cụ ông nói:

- Không lẽ tự nhiên đến ở với nhau thì bà con làng xóm người ta coi mình ra gì! Nhưng bây giờ cả hai chuyện ấy chẳng còn quan trọng nữa, miễn là tụi nhỏ (các con riêng của hai ông bà) nó chịu hai ông bà ở chung là được rồi. Bà con hàng xóm bây giờ hiểu chuyện của tụi tui nên họ cũng chịu lắm.

Lời nói chân phương mộc mạc nhưng chứa đầy tình người và hạnh phúc của cụ Tươi khi đã được các con “cho phép” kết hôn. Xin chúc mừng hai cụ Vinh-Tươi đời đời bên nhau, tối lửa tắt đèn có nhau và hy vọng sẽ có nhiều cặp theo gương sáng của hai cụ. Một trơng những ngừơi hạnh phúc theo gương hai cụ Vinh Tươi là “ông thầy” của tôi ở hải ngoại này.

“Súng là vợ, đạn là con,” mấy anh lính chiến chúng tôi thích ca vọng cổ như thế, ông thầy cấp chỉ huy của đơn vị tôi có cả ngàn tay súng, nhiều đạn vô cùng nhưng ông mới chỉ có vài mảnh tình vắt vai cho vui đời lính chiến mà chưa bao giờ lập gia đình. Tuổi Xuân qua đi nhanh quá, cuộc chiến tàn, ngó lại chỉ còn những chiều cuối Đông đang ầm ập tới, ông bỗng cảm thấy như cô đơn, sớm hôm chiều tối chỉ có “hình ta trên vách”, nhìn tô phở chú nhỏ hàng xóm mua hộ buổi sáng đã lạnh tanh, bụng không dạ trống mà nuốt không trôi, chán phở, nghĩ tới chén cơm nguội chan nứơc dưa chua mà ứa nứơc miếng, nhưng tìm đâu ra? Phải chi có bà ấy nhỉ.

- Bà ơi, mùi nứơc dưa ..chua của bà thơm quá, bà còn cơm nguội không?

- Ông khéo vẽ chuyện, cơm nguội thì lúc nào mà chả có, muốn... thì tôi dọn cho”.

Cầu đựơc ước thấy, thầy tôi bất ngờ gặp lại cố nhân, anh Cọp Biển độc thân gặp lại em Trưng Vương không vương “phu-nhi”, tình yêu tuổi đôi mươi sống lại, bùng nổ vào chiều cuối Đông, mùa của những lễ hội, Tết Tây và Tết Ta, thế là một đám cứơi vui như Tết cho thỏa lòng ứơc mong, cho con tim vui trở lại.

Tôi không chúc ông bà hạnh phúc tới đầu bạc răng long mà chúc hạnh phúc đến mãn đời, nhà đầy tiếng cừơi, không phải tiếng cừơi của trẻ thơ mà của tuổi già bên nhau.

- Bà đâu rồi?

- Tôi đây, ông cần gì thế?

- Xích lại gần tôi tí nữa đi để tôi nghe tiếng bà cừơi, hồi này tôi hơi lãng tai”.

Hạnh phúc quá đi thôi, tình yêu tuổi 80 nồng ấm như 20, và đáng quý hơn nữa là không cần động lực nào thúc đẩy, nhưng đôi khi vẫn bị con cháu ngăn cản.

Thông thường trước đây thì cha mẹ cho phép các con lập gia đình, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nhưng nay chuyện đó đã xưa rồi, nhất là trong cộng đồng người Việt sống xa quê hương thì chuyện yêu đương, chọn lựa bạn trăm năm là quyền tự do của con cái, cha mẹ dẫu ưng hay không cũng đành chép miệng cho xong. Quan niệm về hôn nhân ở tuổi trẻ đã thay đổi thì cũng nên thay đổi, cần cởi mở hơn khi hai người già độc thân cần đến với nhau.

Chú dì Tâm tôi có 10 người con, ông bà đã đem được toàn bộ gia đình ra hải ngoại, khi các con khôn lớn, thành tài và lập gia đình thì họ đi ở riêng hết, cái tổ ấm chỉ còn lại 2 ông bà già bên nhau. Sống với nhau đã có 10 mặt con nên chú dì tôi yêu thương nhau lắm, luôn bên nhau, nhưng mỗi người có thú tiêu khiển riêng, không ai cằn nhằn ai. Ông quẩn quanh quét dọn, đọc báo nghe radio, viết lách, bà thì săn sóc mảnh vườn, bụi xả, cây ớt, một nắm mồng tơi, quả mướp là có tô canh rau ông chan bà húp. Xong bữa, ông đưa bà cái tăm, bà cười:

- Răng đâu mà xỉa?

Ông bảo:

- Thì ngậm tăm cho nhớ là chúng mình đã ăn cơm để còn uống thuốc.

Thế rồi ông đi lấy thuốc áp huyết, thuốc cao máu, thuốc tiểu đường v.v.. với ly nước:

- Thuốc đây, bà uống đi, nhớ uống từ từ thôi kẻo bị sặc.

Hạnh phúc như thế đấy, nên khi dì tôi đi rồi thì chú Tâm buồn lắm. Radio, sách báo ích gì cho buổi ấy, ông không tha thiết gì nữa mà thẫn thờ ngồi nhìn mảnh vườn tàn dần theo người vợ quá cố và mỗi cuối tuần lại lần mò ra thăm mộ dì tôi ở vườn Vĩnh Cửu, góc Bolsa và Hoover, kế bên Peek Family. Một bữa sang chơi, tôi thấy chú Tâm hái một nắm lá mồng tơi, vài quả ớt, một quả mướp đắng... gói cẩn thận vào một miếng giấy rồi cho vào bịch nylon, tôi hỏi đùa:

- Chú hái rau của dì con đem cho bà nào vậy?

- Bà nào đâu, đêm qua chú nằm mơ thấy dì nói thèm canh rau mồng tơi nên sáng nay chú gom một mớ đem cho bà ấy, cháu có rảnh đưa chú đi thăm dì được không?

- Đem hoa viếng mộ chứ ai đem rau bao giờ, người ta thấy... cười chết.

- Dì cháu đẹp hơn, thơm hơn các loại hoa, bả không cần hoa, rau ớt này bả săn sóc vun trồng, “đi rồi” mà vẫn còn vương vấn với... vườn rau.

- Và vương vấn với chú Tâm nữa.

Nghe tôi nói thế ông mỉm cười hạnh phúc như khi dì tôi còn sống. Nhưng đó chỉ là phút chốc thoáng qua, nếu không thay đổi lối sống, sớm muộn gì chú Tâm cũng bị bệnh “trầm cảm”, một cụ già khen vợ quá cố đẹp hơn các loài hoa nên không đem hoa viếng mộ mà lại là một mớ rau mồng tơi thì có vẻ như một dấu hiệu không bình thường nên tôi nói chuyện với các con của ông để tìm cách giải quyết, tuổi già sống đơn côi thì không tiện.

Tuy là con bá con dì nhưng các con chú dì Tâm coi tôi như anh trong gia đình, họ thường hỏi ý kiến tôi về chú Tâm và nhờ tôi giúp đỡ, vì tôi ở gần và cũng hưu rồi. Tôi đề nghị giải pháp đưa ông vào trại dưỡng lão thì ông bảo:

- Cả đời tao sống với trại lính rồi trại tù, đừng bao giờ nhắc đến chữ “trại” với tao”.

Tôi lại đề nghị các con đóng góp thêm để một trong 10 đứa đưa bố về sống chung hay thay phiên nhau mỗi đứa “nuôi” bố 1 tháng, thì một năm mới tới phiên một lần. Chúng đồng ý nhưng cái phiền là mỗi khi đề cập đến chuyện này là chú Tâm lắc đầu:

- Bố không muốn phiền đến các con.

Bố già khó tính nên các con cũng “khó tính” theo, tính sao cho vẹn chữ hiếu. Tuy ông trả lời vắn tắt nhưng với thái độ cương quyết, vì ông không muốn rời xa căn nhà đầy hình ảnh và dấu vết của dì tôi, dù bà đã đi xa hơn 3 năm rồi., thỉnh thoảng ông lại dở hơi, “dở chồng kỷ niệm cũ để tìm hơi”. Tôi hiểu và thông cảm với tình dễ dãi nhưng lại rất “khó tính” của mấy ông già, ngại ngùng về ở chung với các con vì “đồ cổ lai hy” hay luộm thuộm trong vấn đề vệ sinh, không phù hợp với nhà cao cửa rộng của các con. Con đã vậy, còn dâu rể thì sao? Chỉ một cử chỉ thở dài của các con, dù vô tình cũng khiến bố gìa áy náy phiền muộn nên các ông muốn có một thế giới riêng. Có lần tôi nửa đùa nửa thật:

- Hay là chú cứ ở đây, nhưng các em mướn một bà vú săn sóc chú 24/24.

Đám con trai, con rể thì cười hô-hố, còn mấy cô con gái thì phản đối: “để gãi lưng à?”.

Thế rồi chuyện ông Vũ Như Cẩn vẫn như cũ, chú tôi lủi thủi ra vào một mình. Tôi áy náy khi thấy ông buồn nên rủ ông đến sinh hoạt với hội cao niên Westminster ở góc đừơng số 13 và Hoover, nơi có rất nhiều điều thú vị và bổ ích mà tôi đã sinh hoạt từ lâu.

Trước lạ sau quen, chú gặp một vài ông cựu quân nhân thế là chuyện đơn vị cũ chiến trường xưa nổ như pháo, một vài đối thủ bên bản cớ tướng “gặp nước pháo nổ đùng ra chiếu” v.v.. từ đó chú Tâm có vẻ linh hoạt hắn lên, nhất là lúc sau này tôi thường thấy chú hay rù-rì với cô Tâm, cũng lại tên Tâm.

Cô Tâm là một nữ lưu ở độ tuổi “cổ lai hy”, nhưng rất linh hoạt, lịch thiệp và đẹp lão, tứ thời khăn “voan” mỏng quấn cổ, hững hờ che chuỗi hạt trai màu lá chuối non, áo lụa Hà Đông màu mỡ gà, bên ngoài khoác áo nhung màu huyết dụ, trông dáng thật sang trọng, nhưng tôi “mê” nhất là khi cô luyến láy dân ca quan họ Bắc Ninh, những ca khúc “Bèo Dạt Mây Trôi”, “Người Ở Đừng Về”, “Tìm Trong Chiều Hội Lim”:


“Bâng khuâng, bâng khuâng trong gió chiều Hội Lim.
Em ở đâu, ở đâu để anh mãi đi tìm... là em ở đâu?”

Cho dù ai sắt đá đến đâu cũng phải ngẩn ngơ khi nghe cô Tâm ngân nga:

“Bèo dạt mây trôi, chốn xa xôi,
Anh ơi, em vẫn đợi bèo dạt
Mây trôi, chim ca, tang tính tình,
Cá lội
Ngậm một tin trông...
Hai tin đợi...ba, bốn tin chờ...
Sao chẳng thấy anh!
Một mảnh trăng treo suốt năm canh..
....
Đêm sắp tàn, trăng tàn, em vẫn chờ sao chẳng thấy đâu?
.........
Người đi xa, có nhớ, là nhớ ai ngồi trông cánh chim trời
Sao chẳng thấy anh!”

Nhớ lại lúc cô Tâm ngân nga, tôi ngồi chờ trà, gõ nhịp mấy ngón tay lên mặt bàn, thả hồn theo “bèo dạt mây trôi”, nhớ về những buổi chiều trên đồi Cô-Rốc, động Ông Đô ở địa đầu giới tuyến Quảng Trị, nhìn nắng quái hoàng hôn khuất dần sau dẫy Trường Sơn, tai lắng nghe tiếng depart pháo địch, khi nghe ục-ục thì nhẩy nhanh xuống hố. Vậy mà cũng có người vẫn không kịp và rồi ở “chốn xa xôi, em vẫn đợi, sao chẳng thấy anh!”....

Chú Tâm mang bình trà và hai cái chén hột mít đặt lên bàn, chú hỏi:

- Nghĩ gì mà ngồi thừ ra vậy?

- Nhớ về đồi Cô-Rốc Quảng Trị, nghĩ đến cô “bèo dạt mây trôi”.

Chú im lặng, tráng chén rồi rót nước, màu xanh vàng óng ánh, mùi thơm đậm, tôi cũng im lặng, bẻ chiếc bánh bía ra làm hai... Đôi khi những người đàn ông ngồi bên nhau cùng nhâm nhi ly trà mà lại lặng thinh, nhưng bữa nay tôi linh cảm hình như chú muốn tâm sự điều gì nên tôi đưa nửa miếng bánh ngọt cho chú Tâm rồi gợi chuyện:

Cháu quen rất thân với cô Tâm từ lâu rồi nên thấy nhiều lão mê “bèo dạt hoa khôi” này lắm đấy, nhưng vẫn phải “kính nhi viễn chi”, vậy mà chú là kẻ đến sau lại khiến con tim cô Tâm rung ngay thì tài thật, hồi nãy cháu bấm chuông “kính coong” cũng là đề phòng trường hợp bèo dạt hoa khôi trôi về đây đấy. Chuyện giữa chú và cô Tâm thì tụi con chú và cháu biết rồi, nhưng hôm nay cháu muốn tìm hiểu thêm về cách thu phục “nhân tâm” của chú hay do tiếng sét ái tình.

- Thu phục nhân tâm gì đâu, cũng vì trùng tên Tâm mà ra, để chú kể qua cho Phi nghe. Chắc Phi còn nhớ bữa bà Tâm hát cho chú cháu mình nghe bài “người ơi người ở đừng về”, thấy bà ấy “hay hay” và cũng dễ thương nên chú nói đùa :

“Tâm bảo Tâm đừng về thì Tâm đừng về”.

Bà ấy cười rồi dần dà nên quen, sau đó chú bạo phổi hỏi thêm đôi điều, bà ấy tâm sự:

- Tôi là gái làng Vạn, tỉnh Bắc Ninh nên yêu dân ca quan họ, nhưng bố tôi dạy học ở trường trung học Ngô Quyền và Trí Tri Hải Phòng nên gia đình dọn về đây...

Nghe nhắc đến Hải Phòng là chú vội cướp lời:

- Tôi cũng là dân Hải Phòng, học trường Ngô Quyền với thầy Hưng, sau đó thì tôi bỏ ngang và vào học trường Bảo Chính Đoàn (BCĐ) bên Bính Động

- Thầy Hưng là bố tôi, còn trường sĩ quan BCĐ thì ở bên Thủy Nguyên chứ không phải Bính Động, phải đi qua đò Bính mới tới đựơc.

Nghe bà Tâm nói thế, chú cảm thấy hồi hộp nhưng cố làm tỉnh để hỏi thêm:

- Sao bà biết rành đường đi nước bước về trường BCĐ quá vậy, có quen ai không?

- Mẹ tôi có cửa hàng xén ở Chợ Sắt, sau giờ học, tôi ra bán thay bà cụ, có mấy ông BCĐ mang alfa trên cầu vai học ở bên ấy, cuối tuần thường hay la cà đến cửa hàng nhà tôi để mua kim chỉ, bảo là đem về vá quần áo vì chưa có vợ...

Nhớ về dĩ vãng, chú đưa đẩy một câu lả lơi với chủ ý thăm dò:

- Bà tên Tâm, tôi cũng Tâm, gốc Hải Phòng, chung một cha (thầy) có khi là “anh em”.

- Tâm là tên chồng tôi, ông ấy mất lâu rồi, còn tên tôi là Phượng, Hồng-Phượng.

Phượng thì có nhiều, nhưng Hồng-Phượng bán hàng xén ở chợ Sắt Hải Phòng thì chỉ có một. Đích thị là em rồi, chú muốn la to lên nhưng cố hỏi thêm một câu như để tự giới thiệu mình:

- Có phải Phượng ở số nhà 28, ngõ Hải Dương, phía sau nhà thờ Phố Dinh không?

Bà Tâm nhìn chú trân trân, rồi như không gượng được, buột miệng:

- Sao ông biết?

- Anh là SVSQ Bảo Chính Đoàn ngày ấy đây, mỗi cuối tuần đựơc cô Hồng-Phượng mời về nhà cho ăn canh bánh đa riêu cua với rau rút mà...

Chuyện gì xảy ra sau đó thì Phi đã biết rồi, chú chỉ tóm tắt như thế thôi, không phải tiếng sét ái tình mà là mối tình rỉ sét gần 60 năm rồi. Lúc đó chú và Phượng yêu nhau và hứa hẹn trăm năm, nhưng xảy ra di cư 1954, chú theo trường vào Nam và biệt tin Phượng từ đó, không biết cô ấy có di cư hay không, nay bất ngờ gặp lại, cả hai cùng cô đơn, không bị ràng buộc chuyện gia đình nên mối tình đầu trở thành tình cuối, hai người kín đáo nối lại duyên xưa.

- Tình cũ không rủ cũng đến, bây giờ chú tính sao?

- Chú dọ ý thì mấy thằng con trai, con rể thì chúng không có ý kiến, nhưng mấy đứa con gái thì không bằng lòng chú nối lại với bà Tâm! Kể ra cũng buồn, nhưng thôi, đã hy sinh cho con cháu tới giờ này thì hy sinh cho trót, cho tụi nhỏ nó vui, vả lại mình cũng già rồi.

Biết ý ông, tôi đọc bản tin đám cưới của 2 cụ Vinh-Tươi 91 tuổi cho ông nghe rồi nói:

- Chú à, tình yêu không có tuổi, nhỏ yêu cha mẹ, lớn yêu ngừơi tình, già yêu con cháu và sau cùng là yêu “đất” nước. Vả lại xã hội Mỹ không được phép kỳ thị tuổi già, biết bao người trên thế giới muốn đến Mỹ, trong khi mình đang sống trên đất Mỹ thì cứ từ chối tuổi trẻ, luôn miệng kêu “già rồi” là sao? Chú không rượu, không gái, không cờ bạc, bỏ hút, hưu rồi vẫn cày để lo cho gia đình, chú chung tình với dì, chú là người cha hiếm có với con, nay dì đã đi xa, tụi nó ra ở riêng, chú còn gì để hy sinh cho họ nữa? Cháu sẽ thuyết phục mấy “bà chằng” cho.

- Thôi đừng... không khéo tụi nó lại tưởng chú ham ...rồi nhờ cậy cháu nói dùm..

- Chú đừng lo, cháu biết phải làm gì.

Tuy hứa với chú Tâm như thế, nhưng thực tế tôi chưa biết “phải làm gì” là “làm gì” trong hoàn cảnh có nhiều điều tế nhị khó nói. Tuổi trẻ hiện nay khi lập gia đình đều muốn ra riêng, không ở chung với bố mẹ, vì sợ người già khó tính, nói nhiều, bắt theo các phép tắc. Trong khi đó thì ngừơi già là một bệnh viện nhận đủ thứ bệnh, việc săn sóc ngừơi già không phải dễ mà thực tế sinh kế của tuổi trẻ là điều quan trọng hơn cả. Rắc rối đa, nhưng từ từ rồi tính.

Bữa sau, tôi mang 2 tô hủ tíu Mỹ Tho T.X đến, loại hủ tíu dai, khô (nhưng có nước), mà ông thích ăn, tôi trông thấy ông ngồi coi TV nhưng trên trán dán miếng “bandage”.

- Trán chú làm sao vậy?

- Hôm qua chú lập cập đập trán vào cánh cửa tủ mở ra lấy trà mà quên đóng vào.

Mở cửa tủ ra lấy cái gì đó rồi quên đóng lại là cái tật “dễ thương” của ngừơi cao niên, nhưng vết thương trên trán của chú Tâm làm tôi nhớ đến một chuyện. Tôi nhớ lại nhạc gia tôi đi tè rồi bị té u đầu trong lúc con cháu vắng nhà, vì không được cấp cứu kịp thời nên cụ hôn mê, sau 3 tháng là cụ đi luôn! Trong trường hợp này nếu có người bên cạnh, gọi 911 đúng lúc thì bớt nguy hiểm, (hoặc có một dụng cụ y khoa đeo vào cổ tay, mà tôi thấy quảng cáo trên TV, khi ngừời già ở nhà một mình mà bị té thì chỉ việc bấm một cái là nơi cấp cứu họ biết ngay).

Khi thấy ông bà, bố mẹ già bị té thì các con cháu nóng ruột thường gắt:

- “Đã bảo mà...”

- “Đã nói bao nhiêu lần rồi là bố (mẹ) phải đi đứng cho cẩn thận, cứ hấp tấp”..

Đã té đau, lại bị con cháu rầy la, dù la kiểu “thương cho roi cho vọt” thì thân già đành nuốt nước mắt tự trách thầm: “lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng”! Nhưng chính các cụ và con cháu không hiểu nguyên nhân tuổi gìa hay bị té là do đâu, nhất là những cụ bị cao máu. BS Phạm Vũ Bằng giải thích rằng, người già thì mạch máu đóng mỡ, bị giòn, dễ bể, dễ gẫy. Bỗng dưng thấy ở bắp vế, cánh tay hay bẹn có một vết bầm, dù không đụng chạm đâu cả thì là do mạch máu chỗ đó bị bể, máu lan ra làm thâm tím xung quanh, chỉ vài bữa là nó tiêu đi, nhưng nếu đó là mạch máu trong não, dù li-ti cũng làm người ta mất thăng bằng và té, cấp cứu kịp thời thì không sao nhưng chậm trễ là nguy hiểm. Từ ý nghĩ này, tôi nghĩ ngay đến trường hợp chú Tâm, tìm cách gỡ rối tơ lòng, tôi nói nhỏ với ông..., “ chú cứ thế, cứ thế, mọi chuyện khác cháu lo”.

Tôi gọi điện thoại cho các con chú, ai ở xa thì tôi báo tin, ai ở gần thì phải đến thăm ông ngay. Khi họ đến đầy đủ thì ông nằm thiêm thiếp ngủ trong phòng, các con nhìn trán ông dán băng tỏ vẻ lo lắng, tôi ra dấu cho họ để ông ngủ và ra ngoài tôi bàn chuyện. Sau khi giải thích cho họ vì sao ngừơi gia hay bị té và nguy hiểm khi không cấp cứu kỉp thời, tôi nói tiếp:

- Các cô chú thấy đó, ông nhạc anh vì té rồi hôn mê mà đi, nếu hôm nay chú cũng hôn mê như đang nằm kia thì các cô chú tính sao? Đưa chú vào bệnh viện rồi chờ nhận tin không vui, nếu tai qua nạn khỏi thì đưa chú trại dưỡng lão? Đưa chú về ở chung? Hay thay nhau đến đây để canh chừng, trực 24/24?

- ???

- Ngày xưa, để con người có gia đình, sinh con đẻ cái thì Chúa phán:

- “Người nam không được ở một mình, mà phải kết hợp với ngừơi nữ”.

Nay sống trên đất Mỹ thì người nam cao niên độc thân không nên ở một mình, mà nên kết hợp với ngừơi nữ, nếu thấy hợp tính hợp nết, để săn sóc nhau, để gọi 911. “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, thấy bố già nằm thiêm thiếp mới sáng mắt ra, mới sụt-sà sụt-sịt, nước mắt ngắn dài. Tại sao có người tình nguyện săn sóc chú thì các em ngắn cản?

Tất cả im lặng.

Thế rồi khoảng tháng sau, các con tổ chức một bữa cơm đại gia đình với lời chúc:

“Một túp mô-bô-hôm, song Tâm hạnh phúc”.

Thông thường chúng ta thấy một cặp vợ chồng già chung đường thì người nam luôn đi trước còn người nữ lẽo đẽo theo sau, nhưng nếu đọc giả nào thấy 2 ông bà thủ thỉ cầm tay, sánh bứớc bên nhau đến nhà thờ Westminster, mỗi sáng đi bộ quanh khu tượng đài Việt Mỹ thì đó chinh là ông bà Tâm, cả hai đều có tấm lòng như nhau và hai quả tim “yêu trở lại”.

Giới cao niên Việt Nam sống trên đất Mỹ có nhiều cái thừa, thừa ăn, thừa mặc, thừa thuốc men, thừa ..mứa, nhưng có hai cái thiếu thường khiến ngừơi già mau già thêm, mau đi thêm, đó là thiếu vận động và thiếu bạn.

Ông cái computer hay 52 lá, bà thì cái DVD, CD, TV, xem, nghe tải tử Hàn quốc “Choi Xong Jong” khóc, các ông nằm nhiều hơn ngồi, ngồi nhiều hơn đứng, đứng nhiều hơn đi. Theo nguyên tắc “use it or lose it”, cái gì ít dùng thì teo. Vậy thì xin quý lão nên đi bộ hằng ngày, đi đều đặn, khi nào không đi bộ thì thấy nhớ ...ấy là lúc sức khỏe điều hòa.

Cái thiếu thứ hai khá buồn hơn, đó là thiếu bạn. Bè thì nhiều nhưng bạn tâm giao thì hiếm. Những buổi tiệc nho nhỏ “hấp hôn” kỷ niệm 30 năm, 40, 50 năm và 60 năm, quả thật là món quà hạnh phúc trời cho, xin hãy nâng niu và giữ gìn. Nếu nửa đường gẫy gánh một lão niên nào đó đang cô đơn mà tìm được người bạn ý hợp tâm đầu thì tại sao lại khắt khe khi họ mong ước tìm đến nhau? Họ chỉ mong góp gạo thổi cơm chung, chung mái nhà, chung phòng thì có sao đâu? Chung giường ư? Đó là hạnh phúc trời cho, ít ra cũng có bàn tay biết gãi lưng đúng chỗ ngứa thay cho cái bàn tay bằng tre bằng gỗ. Nhưng một khi “ý tuy còn mong tiến bước, nhưng sức không kham nổi đoạn trường” thì khác giường càng dễ ngủ.

Con nuôi cha không bằng bà nuôi ông,
Con cháu đông không bằng ông nuôi bà ..
Là điều hạnh phúc./.

PhilaTo

Ý kiến bạn đọc
11/10/201207:58:04
Khách
Vô cùng thực tế ! Thẳng thắn và thực tế nhìn vào vấn đề y như ...Mỹ.

Bây giờ là thế kỷ 21 rồi,ai mà còn để những quan niệm cổ xưa ràng buộc như sợ miệng thế chê cười,sợ người ta dị nghị...thì ...nhà quê quá đi.

Mình sống cuộc đời của mình,có ai chia xẻ,gánh vác,giúp đỡ mình đâu ! Con cháu thì chúng nó phải sống cuộc đời của chúng nó mà cuộc đời của chúng nó ở xứ này cũng toàn chạy ào ào đua với cái đồng hồ không thôi...

Những khi hoạn nạn ai đâu mà đỡ đần;còn nói gì đến săn sóc,an ủi,viếng thăm !

Xin đồng ý với ông Phila về việc để cho cụ ông,cụ bà đi bước nữa nhưng hỏi thế này có cắc cớ lắm không : một mai người bạn đời mới của cụ ông hay cụ bà qui tiên,hoặc chính cụ ông/cụ bà cỡi hạc thì người còn lại dễ gì tìm được người khác để điền vào chỗ trống cho hợp nghĩa !?Hoặc giả có may mắn tìm được người thì liệu cái đám hậu sinh (con cháu và bàng quang thiên hạ)có mồm cắp nắp đậy hay không hay laq2 lại l72i ong tiếng ve nhặng xị...

Hỏi cho vui thế thôi chứ cởi mở để nhận thức rằng ai cũng cần có đời sống quần tụ ,muông thú còn sống có bầy đàn ...Để người thân của mình ,nhất là ông /bà của mình sống cô độc,đơn chiếc sao đành phải không ?
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,322,366
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo