Hôm nay,  

Bill và Alice

09/09/201200:00:00(Xem: 216507)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông. 

Hôm nay khi dọn dẹp cái bàn viết tình tờ tôi thấy tấm hình chụp đen trắng của Bill và Alice.

Xin được nói rõ cùng các bạn Bill và Alice đây là ông bà cụ mà tôi được ở chung gần hai năm trời hồi năm hai ngàn. Theo phong tục người Mỹ thì con cái trong nhà gọi cha mẹ bằng tên cách thân mật chứ không bằng cách cung kính như người Việt mình. Tôi vẫn xưng hô với hai cụ bằng Bill và Alice.

Tấm hình chụp phía sau căn nhà mà tôi được cho ở chung hình như đang còn xây dang dở chưa hoàn tất. Cụ Bill mặc aó thung lót ngắn tay màu trắng bỏ vào quần mang giày da loại để làm việc. Lúc ấy cụ cao phải hơn thước bảy, thật vạm vở, đẹp trai và trông khoẻ mạnh. Tay mặt cầm điếu thuốc, tay trái quàng qua vai của cụ Alice. Cụ Alice thì miệng tươi cười, mặc áo ngắn và quần jeans cắt ngắn, mang bata, tay trái cũng cầm đíếu thuốc. Cụ Bill đứng cao hơn cụ Alice cả một cái đầu.

Theo như lời cụ Bill kề lại thì hai người có một căn nhà ở Seattle nhưng muốn thu gọn lại cuộc sống nên dời về thành phố nhỏ Lacey yên tỉnh này để hương nhàn và dưỡng già. Hai cụ có được một trai tên là Chuck và một gái tên là Lorraine. Năm tôi về ở thì Lorraine lúc đó cở trên dưới ba mươi, chưa có gia đình và Chuck cũng vậy. Chuck ở xa ít khi về còn Lorraine thì ở trên mé Seattle nên tuần nào cũng về thăm và chăm sóc cho mẹ. Ông bà rất thương Lorriane vì cô là một đứa con rất hiếu thảo.

Cụ Alice khi trẻ chắc phải đẹp người và vui tính.Giờ đến tuổi bảy mươi cụ vẫn như vậ.Đặc biệt là cũng như cụ ông bà ghiền thuốc lá.Trên tay hai người không lúc nào thiếu đíê thuốc và thường hay hút thuốc trong nhà.Có lẽ vì vậy mà cjhân của cụ sưng vù làm cụ đi đứng thật là khó khăn.Tôi không hề thấy cụ đi ra khỏi nhà cứ phải xê dịch loanh quanh bàn ăn ở nhà bếp trừ lần cụ và cả nhà đi ra nhà hàng ăn mừng ngày tôi tốt nghiệp bốn năm.Tôi còn nhớ rõ hôm đó cụ mặc chiếc áo màu đỏ thật đẹp, chân đi giày mới dù bị sưng rồi khi Lorraine xuống dìu bà ra xe rồi, cả nhà đi nhà hàng.

Thêm một điều lạ là cả nhà cụ không dùng thuốc tây mà chỉ đi bổ thuốc của một ông thầy lang Tàu ở gần Seattle.Cụ nói là dùng thuốc tàu tốt hơn, cả Lorraine cũng vậy. Có lần cụ nói Lorraine chở tôi lên tiệm thuốc bắc đó để khám bịnh và lấy thuốc.

Cụ Alice rất mê nhạc, nhứt là nhạc thời tập niên năm mươi và sáu mươi.Tôi được may mắn được cụ cho về ở chung cũng nhà tôi có chút tài đàn ghi-ta và biết được một số nhạc thời đó. Cụ Alice vẫn thường nói đùa với tôi là:

- Cậu về đây ở chỉ cần đờn cho ta nghe khi ta buồn là đủ rồi!

Mà thật vậy, mỗi khi tôi thấy cụ ngồi buồn tôi đem cây đàn ra đánh liên tiếp nhiều bản mà bà thích là mặt bà tươi rói hẵn lên.Lúc đó chân bà thì đưa tới đưa lui như đang nhảy,tay bà thì đánh nhịp, miệng khen không tiếc lời.Mỗi khi nghe xong một bài quen thuộc cụ khen to một cách thích thú:

- Thats my boy!How do you know all of those songs?! ( Đúng là con của lảo đó! Sao mày lại biết hết những bản đó vậy!?)

Cụ Alice rất thương tôi. Môi lần sinh nhật hay Noel cụ đều mua quà tặng tôi.Đôi khi cụ còn dúi vào tay tôi ít tiền vì biết tôi đang đi học không kiếm ra tiền.

Lúc tôi gần dời ra thì bịnh của Alice càng nặng,sức khoẻ suy yếu thấy rõ.Nhiều lúc cụ gần như mê sảng. Có khi khi nữa đêm cụ bốc phone gọi Lorraine.Rồi một hôm cụ Bill phát giác thấy cụ chết cứng đơ trong phòng.

Cụ Bill lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề.Áo sơ mi dài tay, bỏ trong quần, mang giày da từ sáng đén tối dù không đi ra ngoài cũng vậy.Răng của cụ còn tốt, không phải mang răng gỉa.Cụ thường mua thức ăn đóng hộp rồi về tự nấu cho mình, còn cụ Alice thì ăn thức ăn mềm được chế biến sẵn.Cụ có hai chiếc xe.Một chiếc xe truck có mui cũ để chở đồ nặng và chiếc xe bốn cửa trong việc đi lại bình thường.Hai chiếc xe đều cũ và do Mỹ chế tạo. Tuy đã cao tuổi nhưng cụ lái xe vẫn còn vững.Điều đặc biệt tôi nhận thấy ở cụ là cụ rất thương và chìu bà Alice.Tính bà Alice hay mua sắm bốc đồng và mỗi lần như vậy là cụ Bill lại phải lái xe đi mua và rồi lại phải đổi vì cụ Alice không vừa ý.Dĩ nhiên là cụ Bill bực mình cằn nhằn nhưng không khi nào cụ từ chối cái khổ dịch đó. Cụ ở phòng đối diện với cụ Alice và cứ có chuyện gì cần thì tôi lại nghe tiếng kêu to:

- Bill!

Tức thì có tiếng trả lời ngay :

- Yes! Whatd you need!?(Có đây! Bà cần gì?)Hay nếu cụ Bill bực mình qúa thì: “Jesus!What the hell you need?( Chúa ơi! Bà cần cái quái gì đó?)

Khi tôi gần dời đi thì có lần cụ Bill bị té qụy. Đêm đó tôi dang ngủ thì nghe tiếng huỵch thật lớn. Sau đó tôi nghe tiếng Alice gọi hỏi thăm Bill một cách hốt hoảng. Tôi chạy vào phòng Bill thì thấy cụ đang nằm dưới sàn nhà. Cụ Alice gọi 911 và xe cứu thương đến chở cụ Bill vào bịnh viện. May sao vài ngày sau cụ khoẻ lại và Lorraine chở cụ về. Từ đó cho đến ngày cụ Alice mất cụ vẫn được bình thường.

Sau khi tôi dời ra, Lorraine đưa cụ về ở chung với mình một ít lâu sau thì cụ mất.Cụ Bill là người trải đời và thương vợ nên dù tính của cụ Alice trở nên khó khăn nhưng cụ đều chấp nhận và chìu theo ý bà.Ít có người đàn ông nào được như cụ.

Tôi may mắn được hai cụ cho về ở không phải trả tiền phòng tiền gần hai năm trời, chỉ phụ giúp lặt vặt trong nhà. Tôi chắc nhờ phước đức của ba má tôi để lại nên mới được diễm phúc như vậy.

Bill và Ailce kính mến,

Con không biết bây giờ hai cụ ở đâu trên đó nhưng xin hai cụ biết cho lòng kính mến và tri ơn của đứa nghĩa tử này. Hai cụ đã mở lòng từ tâm cho một đứa con từ phương xa đến tá túc để cùng vui buồn trong một quảng đường đời.Dù hai cụ không có công sinh nhưng đã có công dưỡng trong những tháng năm con khốn khó ở quê người. Nếu như công “sinh dưỡng đạo đồng” thì hai cụ đã có công lớn như chính cha mẹ đẻ của con, tạo cho con một dịp may thực hiện được ước mơ của mình. Ước mơ của một kẻ phải từ bỏ xứ xở ra đi để có được một cuộc sống Tự Do và có được điều kiện theo đưổi ước mơ của bản thân con và của gia đình mà nếu như còn bị ở lại thì con không bao giờ thực hiện được.

Công ơn của hai cụ con nguyện ghi khắc suốt đời và con cũng xin thay mặt cho ba má con kính dâng gỡi lên hai cụ lòng thành kính tri ơn những người đã tạo được một phước lớn trong thuở sinh thời. Kính mong hưong hồn của hai cụ luôn được an vui nơi Miền Cực Lạc./.

Ý kiến bạn đọc
10/09/201221:41:18
Khách
Hello Ba Tê,
Hôm nay rảnh rỗi, muốn tìm ý viết một bài dang dở, vào đọc bài của anh bạn đây. Thế hoá ra anh bạn cũng được đất Mỹ ưu đãi khá tốt phải không? Ít nhất là qua hai nhân vật này. Dù tôi không có hân hạnh được ở đó, song tôi nghĩ người Mỹ nói chung rất có tình người; nếu mình đối xử đàng hoàng theo đúng đạo lý tất nhiên sẽ được họ đối đãi tương tự. Qua hai nhân vật này, chúng ta thấy được ở thế hệ người Mỹ trước đây còn có những cặp vợ chồng rất chung thuỷ keo sơn. Tiếc rằng những thế hệ sau này không được như vậy, có lẽ bởi vì họ để tâm quá nhiều tới vật chất và sự hưởng thụ tức thời, không còn thì giờ để ý đến mặt tinh thần tình cảm. Tôi mong rằng vợ chồng anh bạn cũng học được gương của cặp tình nhân này và có cuộc đời chung sống hạnh phúc mãi mãi.
Cám ơn anh bạn về bài viết chân tình đầy ý nghĩa.
Thân chào,
Cả Ngố họ Trịnh, Montreal
10/09/201221:36:35
Khách
Cám ơn tác giả
09/09/201221:46:31
Khách
Câu chuyện rất cảm động. Xin cám ơn tác giả thật nhiều
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,722,093
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014 và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả hiện là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất, tác giả viết cho mùa Vu Lan.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài mới của ông.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả tên thật là Trương Nguyên Thuận, tuổi 60', cựu sĩ quan không quân VNCH, di tản sang Mỹ từ 1975, kỹ sư điện toán, từng làm việc với Hewlett Packard/ Houston... rồi mở lò dạy võ tại Houston. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2004. Sau nhiều năm ngưng viết, ông vừa trở lại với sức viết mạnh mẽ. Bài mới là chuyện mừng đón cháu ngoại sinh đúng ngày bão lụt ở Houaton, Texas.
Tác giả là một nhà giáo, nhà báo, nhà hoạt động xã hội quen biết tại Little Saigon. Tới Mỹ theo diện Hát Ô Một từ 1990. Suốt 27 năm qua, ông là nhà hoạt động văn hóa cộng đồng, là thầy dạy võ, và không ngừng viết văn viết báo tiếng Việt, tiếng Anh. Với sức viết mạnh mẽ, vừa có thêm tới 7 cuốn sách mới đang ra mắt khắp nơi. Góp sức với Viết Về Nước Mỹ, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ những năm đầu, và vẫn tiếp tục góp bài mới. Sau đây, là bài mới viết cho mùa lễ Vu Lan.
Tác giả định cư tại Pháp, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Bài mới của tác giả cho mùa Vu Lan 2017 giống như bông hồng đỏ dành cho một bà mẹ vẫn tiếp tục sống vui sau cuộc bể dâu thời hậu chiến bi thảm.
Tác giả quê quán ở Bến Tre, đi du học Mỹ năm 1973 và ở luôn cho tới ngày nay. TG gia nhập chương trình VVNM do Việt Báo tổ chức từ năm 2015. Năm đầu tiên, nhận được giải danh dự (2016) và năm thứ hai được giải “Á khôi” Vinh Danh Tác Giả (2017). Hiện ông đã về hưu và đang định cư ở Orange County.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bài được chuyển đến bằng điện thư. Mong Lanh Nguyễn tiếp tục viết và vui lòng bổ túc phần sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2014. Cô sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Cô đến Mỹ tháng 4 năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, trong một thành phố ít người Việt cư trú. Sau đây là bài viết mới của tác giả.
Nhạc sĩ Cung Tiến