Hôm nay,  

Bên Ni

02/09/201200:00:00(Xem: 203107)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả là cư dân châu Âu, làm việc trong một văn phòng thiết kế công chánh tại nước Pháp. Tuy sống bên kia Đại Tây Dương, những bài viết của cô thường thường rất bén nhậy với chuyện của người Việt tại Mỹ. Họp mặt Viết Về Nước Mỹ 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là Giải Á Hậu.

Ngày Việt Báo phát giải thưởng Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12, tôi đang nghỉ hè tận miền nam nước Pháp. Tuy không sang dự như năm ngoái, nhưng tôi vẫn theo dõi sinh hoạt bên nớ trên trang VVNM và qua “meo” của nhóm Việt Bút.

Trước khi ban giám khảo thông báo danh sách sơ khởi, tôi đã “chấm giải” từ mấy tháng trước. Có thể vì chấm sớm quá, kết quả vòng chung kết, tôi “chấm lệch hạng” với ban giám khảo “hai mạng”. Chuyện bình thường, vì tôi chấm với hai con mắt mơ huyền đan xen tình cảm quá ư là cá nhân, làm sao sánh nổi với mười cặp mắt nhọn hoắt hình bút tre.

Phải công nhận năm nay Việt Báo được mùa, trai tài gái sắc, bài viết phong phú cả chữ lẫn tình, những cây viết đáng mặt văn sĩ.

Đọc tường thuật của những người dự tiệc, tôi tiếc ngẫn ngơ, nghĩ giá mình là cư dân bên nớ, ở sát nách toà soạn, không phải đu xe đò Hoàng, hoặc trèo máy bay hay đi xe ké như trường hợp mấy vị trong nhóm Việt Bút đến từ miền bắc Cali hay xa hơn.

Ôi ước mơ vẫn là mơ ước, nghe tôi than, chàng trêu, già mà ham.

Tôi phân trần, già không ham mới lạ, ai biết khi nào Chúa thương gọi về với Người, còn được ít bữa ở dưới này gom thêm chữ nghĩa, và tâm tình bạn văn... tội gì làm lơ.

Mà muốn lơ cũng không được, tôi nghiện chữ như dân xì ke, ngày nào không đọc một bài viết của ai đó tôi thấy khó ở. Hôm nào ôm đòm chuyện văn phòng, chiều về mặt lờ đờ vì thiếu cử « đọc chữ », chàng thông cảm, tự động đề nghị ăn mì gói, sáng kiến đáng được khen thưởng.

Chị bạn thân cười mỉm, tưởng ổng nấu một bữa thịnh soạn phục vụ em, chứ ăn mì gói có gì hay mà phải khen.

Giời ạ, chàng của tôi chỉ ga lăng đúng điệu kiểu này thôi, ngoài trứng chiên chàng có vào bếp bao giờ đâu mà đòi hỏi món này món nọ.

Ở với Tây gần một phần tư thế kỷ, nhưng chàng thề không thèm bắt chước Tây, cái kiểu nịnh đờn bà làm mất sĩ diện đờn ông. Dù Tây hay Mỹ có xếp đàn ông xuống hàng thứ mấy thì mặc kệ họ, dân Ta phải giữ đúng phong tục ông bà để lại.

Nghe chàng phán lòng tôi rối bời, nhưng cũng đành chịu, mình đã trôi nỗi theo chàng hơn ba mươi năm rồi, ráng theo cho hết kiếp, rồi về méc với ông bà xin họ đổi cái mớ phong tục này cho con cháu nó nhờ.

Trở lại với Việt Báo, bên cạnh năm thứ 12 VVNM được mùa, và kỷ niệm 20 năm Việt Báo ra đời, sự ra đi của nhà báo lão thành Nguyễn Viết Khánh làm nhiều người rơi lệ.

Năm nay đặc biệt hơn năm ngoái là có nhiều bài viết về buổi lễ trao giải thưởng, mỗi cây viết trải lòng theo bút pháp riêng của mình, chung cuộc vẫn là « Ngày vui qua mau » và hẹn nhau năm sau, như bài viết của chị Thịnh Hương. Chị Hương ơi, chị em mình không có duyên nên năm ngoái chị kẹt đi công tác xa, năm nay em kẹt đi xuống miền nam, thôi thì, hẹn khi chị lãnh giải mới em sẽ qua.

Bên Ni tôi “coi cọp” lễ phát giải theo từng bài viết, và nhớ đến buổi gặp đầu tiên với chị Bảo Xuân, ngồi sát bên chị mà không biết nói gì, đến lúc về nhà rồi mới thấy mình già ngắt mà còn nhát. Đành hẹn chị và chị Ngọc Anh lần sau chị em mình sẽ đi uống cà phê nhe.

Với những cây viết khác, tôi cũng chỉ dám nhe răng cười giao hữu khi trao đổi chữ ký với các vị, đành mang tiếng cù lần thứ thiệt.

Chắc biết tôi chết nhát nên năm ngoái chị Hạ Vũ đã bắt chuyện trước, rồi Tê Hát Y Cờ Rét làm tôi phát rét khi hắn gọi tôi là “sư mẫu”. Tôi ngớ ra không hiểu sao chú em biết mình, thì ra cái bảng tên đeo sờ sờ trên ngực chính xác là đích thực rồi.

Ai đã một lần đến dự lễ phát giải VVNM chắc khó cưỡng lại ý định trở lại một lần nữa, hoặc hàng năm cứ đến để ngắm dung nhan, Hoa Hậu, Á Hậu … cho thoả sự tò mò hoặc sự ngưỡng mộ những “nhân vật chính”.

Tôi cũng ái mộ Nam Vương, Á Hậu năm nay, và đành ngắm người trên online. Xin chúc mừng Việt Báo ngày càng quy tụ được nhiều nhân tài mới. Hy vọng sang năm sẽ có thêm những cây viết thế hệ thứ hai, thứ ba chọn mục VVNM làm sân chơi để phát huy tiếng mẹ đẻ trên xứ người.

Đoàn Thị

Ý kiến bạn đọc
08/09/201217:37:48
Khách
Cảm ơn chị Thịnh Hương, Bảo Xuân và Ngọc Anh đã "hồi âm".
Hy vọng sẽ gặp các chị vào năm tới.
06/09/201220:17:16
Khách
Bên ni gọi cho bên nớ nè :-)
Cái hẹn cafe ngon ngon ngon chờ năm tới nhe, bạn Ba rì ơi. Chắc sẽ còn dịp ngồi chung một bàn và hết ...mắc cở .
04/09/201218:09:34
Khách
Rất nhớ lần đầu gặp nhau, cùng giống nhau ở điểm, gõ thì gõ ra chữ mà khi mặt đối mặt lại mắc cỡ. Chức Nữ bên nớ xốn xang Ngưu Lang bên ni cũng bức rức.
Mong gặp bạn năm tới, ta cùng nhau đi uống cà phê nha.
Viết nữa đi bạn, đọc thấy vui lắm.
tnbx
04/09/201217:58:50
Khách
Đoàn Thị ơi, tôi với bạn sao cứ ...trượt tua hoài. Hy vọng sang năm mình sẽ có dịp tương phùng mà kể cho nhau nghe chuyện Đồng Nai, chuyện Parí lãng mạn , và chuyện San Francisco sương mù.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,942,781
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2011. Tên chàng là Nguyễn Thy, ông xã của tác giả Nguyễn Trần Phương Dung, giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2011. Hai mươi năm, bộ sách lịch sử ngàn người viết đưa tới nhiều thân tình giữa các tác giả. Bút hiệu 'Tê Hát I Cờ Rét' được chọn theo cách Cụ bà Trùng Quang gọi tên chàng theo lối đánh vần kiểu Bắc kỳ cũ. Bài viết mới nhất của THY đăng 2 kỳ.Tiếp theo và hết.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2011. Tên chàng là Nguyễn Thy, ông xã của tác giả Nguyễn Trần Phương Dung, giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2011. Hai mươi năm, bộ sách lịch sử ngàn người viết đưa tới nhiều thân tình giữa các tác giả. Bút hiệu 'Tê Hát I Cờ Rét' được chọn theo cách Cụ bà Trùng Quang gọi tên chàng theo lối đánh vần kiểu Bắc kỳ cũ. Bài viết mới nhất của THY được ghi “Hè 2019, kỷ niệm 30 năm tìm được “cái xương sườn cụt của tôi”. Bài đăng 2 kỳ.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2019 khi gần 90 tuổi. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh. Trước 1975, là giáo sư đệ nhị cấp tại Trung học Nguyễn Trãi. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết thứ sáu của bà kể về mùa lễ Chiến Sĩ Trận Vong 2019 tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn.
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2018, Bà tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali và còn đi làm. Bài viết thứ 7 của bà được viết trong ngày lễ Phật Đản.
Tác giả là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển tới Philippine năm 1989. Định cư tại Mỹ từ 1990, ông hiện là cư dân Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Lần đầu góp bài dự Viết Về Nước Mỹ, ông đã liên tiếp nhận các Giải Biệt VVNM 2017; giải Danh Dự VVNM 2018. Sang năm 2019, ông góp thêm 7 bài viết mới. Hai bài tiêu biểu: "Đời Phi Công...Không Người Lái," và bài mới nhất, "Philippinnes, Ngày Trở Lại": người thuyền nhân trại Pallawan 30 năm trước, nay là một công dân Mỹ trở lại giúp mảnh đất ơn nghĩa năm xưa chống khủng bố.
Chào mừng tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết là nhà giáo về hưu, sống tại Canada từ năm 1981. Mong bà tiếp tục viết.
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014. và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Bai mới đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết. (Ấn bản chủ nhật có sự sai sót. Xin đăng lại phần đúng và trân trọng cáo lỗi.)
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014. và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả tên thật Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, khoá 19 Võ Bị. Mậu Thân 1968, ông là một Đại Đội Trưởng Thuỷ Quân Lục Chiến tại trận địa Phú Lâm, Chợ Lớn. Tháng Tư 1975, ở với đồng đội ven đô cho tới giờ phút cuối, sau đó là 10 năm tù công sản. Định cư tại Hoa Kỳ theo diện HO1, dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải á khôi năm 2014. Tác phẩm đang trình làng: Nửa Đường. Kính mời tham dự buổi ra mắt trưa Chủ Nhật 2-6-19. Tác giả tên thật Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, khoá 19 Võ Bị, 50 năm lính với Chiến Thương Bội Tinh. Mậu Thân 1968, ông là một Đại Đội Trưởng Thuỷ Quân Lục Chiến tại trận địa Phú Lâm, Chợ Lớn. Tháng Tư 1975, ở với đồng đội ven đô cho tới giờ phút cuối, sau đó là 10 năm tù công sản. Định cư tại Hoa Kỳ theo diện HO1, dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải á khôi năm 2014. Tác phẩm đang trình làng: Nửa Đường. Kính mời tham dự buổi ra mắt trưa Chủ Nhật 2-6-19.