Hôm nay,  

Một Người Cha

14/06/201100:00:00(Xem: 150529)

Một Người Cha

Tác giả: Mai Hồng Thu

Bài số 3202-12-28502vb3061411

Tác giả là cư dân San Jose, đã có nhiều bài viết về nước Mỹ được phổ biến, như "Chồng Tếch Vợ Ly"; "Cái Bát Mạ Vàng", "Kết Hôn Để Qua Mỹ". Các bài viết của cô luôn cho thấy sự thẳng thắn, đôi khi ngang tàng nhưng tử tế vui vẻ. Sau đây là một bài viết mới của cô nhân s8áp đền ngày Father's Day.

***

Ở trại tị nạn Ba ta An nước Phi, Nga là người bạn mà tôi quý mến nhất. Vì sống côi cút bên trại nên thấy gia đình ai ấm cúng như gia đình Nga thì tôi hay la cà chơi chung. Nga đẹp gái, dịu dàng và giỏi dang nhiều mặt. Dù mất liên lạc lâu rồi, tôi vẫn còn thương mến mãi người bạn này.

Là chị lớn một đám em gái, Nga luôn luôn vui vẻ hòa thuận thương yêu các em; Kể cả đứa em trai duy nhất, lai Mỹ, giáp út, không rỏ là con nuôi hay con ruột. Điều này hơi lạ nhưng nhìn riết rồi cũng thấy quen vì ngoài cái màu da của dân Mỹ trắng, em trai ấy cũng vui vẻ, quấn quýt bên cha mẹ, chị, em như đám con gái trong nhà. Mẹ Nga đẹp dáng đẹp người, nụ cười luôn làm ấm lòng người đối diện. Ba Nga thì ốm yếu, hơi đen, ít nói, hiền lành. Ngoại hình bác trai nhìn không xứng mấy với người vợ đẹp người đẹp nết. Đời sống ở trại bình thản quá nên tôi cũng không có dịp xem thử ông có tháo vác hay có bản lảnh gì không. Tôi nghĩ chắc ông cũng có một thời cơ cực, gian nan trước khi được xuất cảnh. Có lẻ lòng bao dung và tánh tình hiền lành, chăm chỉ là điều đáng quý trong hình ảnh người cha khả ái của gia đình này. Mấy chị em Nga ai cũng giỏi giang, nữ công gia chánh, ngôn hạnh đàng hoàng. Tôi còn dám đưa tiền cho bác gái giữ dùm vì sợ mình cầm tiền thì không để dành được. Với tôi, họ là một mẫu gia đình ấm úng, cha mẹ mẫu mực, anh em hòa thuận; Ai nhìn mà không thích.

Chuyện bình thường ở huyện này tưởng chừng như không có gì đáng nhắc đến. Hơn nữa, sau khi qua Mỹ thì ai ai cũng bận rộn đời sống riêng, lo an gia lập nghiệp. Ở Mỹ vài năm, còn giữ liên lạc gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe nhau thì tạm coi như là quý hóa lắm rồi.

Hơn mười năm sau thì tôi dọn qua Cali sinh sống. Biết được gia đình Nga cũng ở chung thành phố San Jose nên tôi đã ghé thăm. Mấy chị em Nga, ai cũng thành nhân và gần thành tài hết rồi. Không khí gia đình vui vẻ và ấm cúng hơn xưa. Nga đã lập gia đình với anh bạn trai quen bên trại và có một đứa con trai trắng trẻo, khỏe khắn, ngoan hiền. Hai vợ chồng họ đang làm chủ một tiệm furniture ở Sacramento, làm ăn khấm khá và phát đạt. Cô em gái kế thì cũng nên duyên với người yêu cũng quen bên trại. Chồng cô làm chủ tiệm bán Pizza ở khu Santa Clara. Cô thì cũng có chức vụ ổn định trong một hảng lớn. Mấy đứa em nhỏ giờ đã cao lớn, học giỏi và vẫn ngoan, vẫn còn nhớ tôi là ai. Tôi nhớ hồi xưa bác gái đã dạy con rằng : "có đức mặc sức mà ăn ". Có lẻ vì thế mà con gái bác dù đẹp như hoa, công dung ngôn hạnh vẹn toàn, ăn học đầy đủ; nhưng họ không đòi hỏi, kén chọn phải sánh đôi với con nhà giàu, bác sỉ, kỷ sư. Bức tranh gia đình hoàn mỹ đó đúng y chang sự mong đợi của mọi người. Trái ngọt đậu trên đất lành nước Mỹ là đây. Những đứa con ngoan ngoãn thành nhân là niềm vui và sự hãnh diện của cha mẹ.

Nhưng bức tranh gia đình hạnh phúc này hình như thiếu một cái gì đó, khó nói, khó hỏi. Nhiều lần ghé thăm vẫn không thấy bóng bác trai, tôi tò mò lắm nhưng vẫn không biết chuyện gì đã xãy ra. Đến ngày giổ của bác trai thì tôi mới tỏ tường được niềm đau của họ. Thì ra bác bị tai nạn xe cộ, đột ngột qua đời không lời trăn trối, con cái chưa kịp báo hiếu. Những năm đầu mới đến Mỹ, cha mẹ hy sinh cho con cái lo học hành, thành gia thất và gầy dựng sự nghiệp. Con cái đã đến lúc có cơ hội tỏ lòng hiếu thì cha đã bỏ đi mất rồi. Ngày lể, ngày Tết, ngày giỗ và những ngày vui, nụ cười của họ không còn trọn vẹn mỗi khi thiếu bóng người cha chung hưởng thành tựu mà họ đã gian nan chung tay gầy dựng nên. Cha nay đã không còn đó để chúc mừng con cái ra trường, lấy vợ, gả chồng, ổn định sự nghiệp. Nỗi xót xa khôn tả khi họ thấp những nén nhang cầu hương hồn cha có linh thiêng về vui chung cùng con cái, gia đình. Niềm đau và sự tiếc nuối của họ làm tôi nhớ đến hoàn cảnh của riêng mình. Những ngày còn vụng dại, hồn nhiên tôi đã không biết quý từng giây từng phút bên cạnh người thân. Đi Mỹ đối với tôi tưởng là sanh ly, nhưng cũng nhanh chóng thành tử biệt ngay khi còn ở bên trại tỵ nạn. Những lần tôi chịu tang là những lần chuẩn bị trưởng thành và có khả năng học hỏi chữ hiếu thuận của kiếp làm người một cách muộn màng. Người cha kia đã lên thiên đàng, mấy chị em Nga còn có cơ hội dồn hết tình thương và sự hiếu thảo với người mẹ. Và mẹ Nga là người mẹ đáng nhận được niềm vui và sự tưởng thưởng này. Bác trai có linh thiêng, chắc đã không còn mong mõi gì hơn. Người ở lại xin thôi đừng áy náy, buồn lòng.

Có biết bao nhiêu người cha Việt đả bỏ mạng vì chiến tranh, lao khổ tù đày, gian nan vì mất kế sinh nhai. Có biết bao nhiêu người cha, người chồng đã bỏ mạng trên biển Đông đi tìm tự do và quyền được sống. Còn những người con thành đạt đang quây quần bên cha mẹ. Bạn có bận rộn mà lơ là lòng hiếu thảo không"

Hỡi các bạn thân thương, hãy biết quý mến những giây phút bên người thân. Có những người cha, người mẹ đã mất; nhưng họ vẫn còn sống mãi trong lòng những đứa con. Dù rằng ngày lể Father Day có đến hàng năm, con không còn dịp để tỏ lòng hiếu thuận với đấng sinh thành. Nhưng con sẻ sống theo lời cha dạy, hẳn cha cũng sẻ mĩm cười nơi chín suối.

Happy Father day đến với những người cha, và cả với tất cả những người con có phước được quây quần bên cha, mẹ mình. Hãy trân quý những giây phút bên gia đình và chúc các anh, các chú, các bác được nhiều hạnh phúc trong ngày lể Cha đầy ý nghĩa này.

With Love and Best wish,

Donna Nguyen

Ý kiến bạn đọc
14/06/201116:58:53
Khách
Chị Donna mến, Tôi đọc bài viết này mà rất cảm động. Bài viết này đầy ý nghĩa mà nhắc đến chủ đề này là rất xứng hợp. Nhất là trong mùa này. Chính ba tôi mất bất ngờ lúc tôi 13 tuổi trong lúc ông ấy còn tuổi trẽ. Lời khuyên bảo của chị này, "Hỡi các bạn thân thương, hãy biết quý mến những giây phút bên người thân." là điều chúng ta không nên quên. Cảm ơn chị viết bài này mà gởi đến.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,754,039
Tác giả là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Ba truyện kể về “Nhân Duyên” sau đây là bài trích từ báo xuân Việt Báo năm Kỷ Hợi 2015.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey. Sau đây là bài viết đầu năm mới Kỷ Hợi của bà.
Chương trình America's Got Talent (AGT) trên truyền hình NBC, ra mắt từ tháng Sáu 2006, tới nay đã trụ được 13 mùa, tiếp tục làm mê mẩn 12 triệu khán giả hàng tuần. Simon Cowell, nhà sản xuất của AGT, vào danh sách báo Time bình chọn 100 nhân vật thế giới tạo nhiều ảnh hưởng nhất. Sang năm 2019. Simon 60 tuổi. Show chung kết AGT The Champions mùa thứ 13, gồm những màn trình diễn hấp dẫn của các tài năng đã thắng giải từ khắp thế giới, được sắp xếp thành 7 chương trình TV, trình chiếu đúng dịp Tết Kỷ Hợi. Riêng chương trình cuối, công bố kết quả AGT 2019, sẽ chiếu ngày Thứ Hai 18/02/19. Sau đây là bài viết của Tố Nguyễn, tác giả lần đầu viết về nước Mỹ và đã nhận giải đặc biệt 2018.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ khi tuổi ngoài bát tuần. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết đầu tiên là thư kể về mùa đông băng giá khác thường tại vùng Thủ Đô Hoa Kỳ.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây là bài viết đầu năm của tác giả.
Thứ Năm tuần này là Ngày Tình Yêu / Velentine Day 2019, đánh dấu đúng 750 năm ngày 14 tháng Hai năm 269, khi Giám mục Valentine bị hoàng đế La Mã Claudius Đệ Nhị cho lệnh chặt đầu, vì làm phép kết hợp các đôi lứa theo nghi thức nhà thờ. Nhân ngày đặc biệt này, mời đọc bài viết thứ ba của Pha Lê. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, cựu nữ sinh Trưng Vương, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân Lafayette, Louisiana. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la!
Iris Đinh là tác giả đã nhận giải Chung Kết 2017, với hai bài "Chuyện Góc Bếp," và “Con Bé Nổi Loạn,” hai tự sự về mẹ và con gái trong một gia đình đổ vỡ. Sau 13 năm trở lại trường học và thực tập, mẹ trở thành một thạc sĩ về y tế tâm thần. Cô con gái từng nổi loạn thì trở thành Tiến sĩ Anne Q. Phan tại đại học UC Irvine và UC San Diego, người xác định được gene gây đột biến giúp sinh vật mọc thêm tay chân, mà báo O.C. Register đã đăng tin ngày 5 tháng Tư 2013. Sau đây là bài mới của tác giả, trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới về Tết sau đây được trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi.
Tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và thêm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt từ năm 2000 cho tới nay. Bài viết mới sau đây kể về lớp dạy văn chương Việt tại UC Irvine.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tuy ngắn nhưng tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài ông viết đầu năm mới Kỷ Hợi.
Nhạc sĩ Cung Tiến