Hôm nay,  

Memorial Day 2011: Đóa Hồng Bạch

30/05/201100:00:00(Xem: 156883)

Memorial Day 2011: Đóa Hồng Bạch

Tác giả: Nhất Chi Mai
Bài số 3190-12-28490vb2300511

Bút hiệu của tác giả và danh tính nhân vật đều mang tên loài hoa. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của Nhất Chi Mai cũng là bó hoa tinh thần tưởng niệm một nữ sĩ quan gốc Việt. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết .

***
Máy bay của Nữ Trung uý Sen bị trúng đạn, bốc cháy ở Iraq. Tôi chưa từng gặp cô, nhưng khi nào tìm đến được mộ cô ở Nghĩa trang Quốc Gia tôi sẽ đem theo bó hoa hồng trắng để đặt lên mộ bia khắc tên cô, còn anh sẽ thắp nhang cho Sen. Từ ngày quen và yêu nhau tôi và anh đã nói với nhau về điều ấy. khi anh kể cho tôi nghe những chuyện tình của anh và anh đã kể mãi về cô.
Ngày ấy anh là một sĩ quan sửa máy bay. Anh làm trong Quân đội - Department of Defence. Sen là một Trung úy Sĩ quan. Cô mang tên một loài hoa thơm đẹp không vướng bùn dù mọc lên từ bùn.
-Cô ấy là trẻ mồ côi , sao cô ấy lại chọn theo nghiệp lính hả anh"
Những khi nghĩ giải lao sau những giờ huấn luyện cho lính, cô ấy lại gặp anh ở chỗ anh đang kiểm tra, sửa chữa máy móc của máy bay. Hai người hút thuốc và trò chuyện, anh là một trong rất ít người Việt nam làm ở đó.
Khi nghe Sen gọi: Tâm ơi xuống đây hút thuốc với em nè, anh lại leo từ trên cao xuống. Nhiều khi phải leo lên những chiếc cần cẩu cao để gỡ các đinh ốc lớn của máy bay. Có khi chui xuống nằm dưới máy bay để thay nhớt. Đó là nghề gian nan, học cực mà ra làm cũng cực. Phi trường trời nắng chói chang, lóa cả mắt,nóng hầm hập vì đường bay rộng lớn không có nhà hay bóng cây mà. Phi cơ dù là cho Chiến đấu hay Dân Dụng khi đáp xuống đều cần kiểm tra máy móc , tiếp thêm nhiên liệu.
Những khi ấy những người thợ máy hay Aircraft Technicians phải đến khẩn trương làm việc kiểm tra cho kịp giờ máy bay cất cánh chuyến khác. Có khi sửa xong trời mùa hè nóng quá người ta phải dội cả một thùng nước từ đầu xuống mình. Làm cho Quân đội khi có lệnh gọi tới một căn cứ nào người thợ máy bay phải lái xe đem theo một thùng đồ nghề to tướng đủ dụng cụ mà sửa. Các căn cứ ở rừng xa ,nơi vắng vẻ, khi chưa đến căn cứ phải nghỉ giữa đường phải ngủ trong xe ,thắp đèn cầy lên cho đỡ thêm cảm giác ấm áp đêm mùa Đông lạnh đó em.
-Nghề vất vả sao anh chọn"
-Vì anh mê máy bay từ nhỏ. Người học nghề Kỹ thuật viên máy bay cũng học lái để hiểu biết cách vận hành của các bộ phận máy móc trong khoang lái , và chỉ có lái chạy trên phi đạo chứ không cất cánh bay lên.
-Chà em nhìn vào cái buồng lái , eo ơi đủ thứ đồng hồ phức tạp thật. Anh hay thiệt đó.

Cô Sen là một sĩ quan rất nghiêm khắc. Cô bắt lính tập dượt rất căng, luyện tập rất dữ dội, phạt nặng nếu lính không đạt được hay bị lỗi gì.
Cô ấy và anh thương nhau. Có lúc anh bảo Sen
- Em đừng quá khó khăn, quá siết lính coi chừng ra trận người ta thù em ạ. Không hiểu sao anh lại khuyên Sen như thế...
Hai người có lúc đã tìm đến nhau ở ngoài khu Sĩ quan Quân đội. Nhưng cô ấy vẫn rất trong sáng. Lúc biết cô sắp sang Iraq anh đã đề nghị cô hãy yêu nhau, có bầu, cô sẽ được ở lại đây không đi chiến trường. Anh sợ mất cô!
-Em là người chỉ huy không thể bỏ lính của mình mà ở nhà. Sen muốn có đám cưới rồi mới yêu đương ân ái... Nhưng điều kiện chưa thể cưới ngay. Anh đợi Sen ở chiến trường về nhen.
Anh yêu cô nhưng không thể làm gì khác được, anh tôn trọng ý muốn của cô.
Cuộc đời đôi khi thật éo le, tôi nghĩ, một bên là Danh dự Nghĩa vụ với Đất nước, một bên là tình yêu cá nhân. Và cô ấy đã chọn Tổ quốc- Danh dự. Anh đã nói gở, anh đã linh cảm mà không dám làm gì để giữ được người yêu..."
Rồi họ chia ly, cô ấy phải bay đi chiến trường Irắc… Và rồi máy bay của Trung úy Sen bị trúng đạn bốc cháy!
Tin dữ bay về anh như chết ngất! Anh là người yêu nồng nàn, rất tình cảm mà không giữ được người anh yêu. Kể lại cho tôi nghe anh khóc, lần nào cũng vậy. Mấy năm sau anh vẫn còn nhắc nhớ tới chuyện đó, rất đau khổ và dằn vặt chính mình. Sao lúc ấy anh không yêu - chiếm đoạt Sen rồi mình ra sao thì ra, nếu anh bị đuổi khỏi chỗ làm bị kỷ luật Quân đội, nếu cô ấy bị kỷ luật, cũng được nhưng còn có nhau và cô ấy vẫn còn sống...
Một bên là những gì to tát danh dự, còn một bên là hạnh phúc tình yêu có chút ích kỷ tính toán của con người. Anh bảo tôi, anh và cô ấy quyết định ra sao, đúng hay sai, em nói đi"
- Thật là khó nói anh à, tôi chép miệng thở dài; đành an ủi anh theo quan niệm nhà Phật, thôi không duyên nợ với nhau, số phận cuộc đời đã ngắn ngủi ...
Nếu một ngày nào đó đến trước mộ cô tôi sẽ đặt lên đó những đóa hoa hồng bạch đẹp nhất. Tình yêu của họ như đóa hồng trinh bạch ngát hương , trong trắng và tuyệt đẹp!
Cuộc đời cô ấy đã sống như tên của cô mang. Những khi nhìn hình ảnh bông hoa sen hay một đầm sen ở Việt nam tôi lại hình dung nhớ về cô -một người con gái Việt nam: một Sĩ quan đã hi sinh cho nước Mỹ. Những cánh hoa xinh đẹp sáng rực trong nắng lung linh trong tâm trí tôi. Hương thơm sen thanh khiết, ngọt ngào tỏa đọng mãi trong lòng anh, trong lòng tôi và những người thương mến cô.
Nhất Chi Mai

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,169,190
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Theo bài viết, Minh Thúy là cư dân miền Bắc California. Trong mùa lễ Tạ Ơn mới đây, bà đã cùng hội Huế địa phương, tổ chức mời ăn và tặng quà những người vô gia cư. Nhân đây cũng xin nhắc lại, là từ 16 năm trước, có tác giả Minh Thùy, một thuyền nhân Việt định cư tại thành phố Mainz, Germany đã nhận giải danh dự năm 2004. Hai bút hiệu Minh Thúy (2018, dấu sắc) và Minh Thùy (2004, dấu huyền) vốn dễ gây nhầm lẫn. Mong tác giả Minh Thúy tiếp tục viết và vui lòng bổ túc sơ lược tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới của ông.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả trở lại với Viết về nước Mỹ từ 2016. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Sau đây, là bài mới của tác giả nhân mùa lễ Tạ Ơn.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết: Tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Tựa đề bài viết được đặt lại theo nội dung.
Đón Lễ Tạ Ơn, mời đọc chuyện về gia đình một thuyền nhân Việt từ Paradise, thị trấn vừa bị thiêu rụi vì nạn cháy rừng. Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College.
Thứ Năm 22-11 sắp tới là Ngày Lễ Tạ Ơn, mời đọc bài viết của Chu Kim Longh. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ đầu năm 2018. Ông tên thật là Chu Văn Huy, hiện là cư dân San Jose, cựu tù, vượt biển, đã nghỉ hưu sau 37 năm làm việc cho các hãng điện tử tại Silicon Valley - Thung lũng Hoa Vàng, California.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018, ông đã nhận giải đặc biệt về Huế Tết Mậu Thân với bài viết về một gia đình bên cầu Bạch HổHuế, có người cha toàn thân bị cộng sản chôn sống. Bài viết mới nhất của ông viết về tình nghĩa gia tộc, họ hàng nam bắc thời hậu chiến sau 1975, và trong ngoài nước hiện nay.
Tác giả là một nhà giáo tại Việt Nam. Sang Mỹ, bà có 10 năm làm việc trong ngành du lịch, hiện là cư dân Little Saigon. Với sức viết mạnh mẽ, Phùng Annie Kim đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2016. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến