Hôm nay,  

Kiêng Cử

26/03/201100:00:00(Xem: 189635)

Kiêng Cử

Tác giả: Nguyễn Đức Thắng

Bài số 3146-28446 vb4032311

Tác giả là một nhà giáo và huynh trưởng hướng đạo, hiện là hiệu trưởng trường trung học St Ignatius College Prep tại Fort Worth, Texas. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là "Người Vợ Bắc Kỳ". Chuyện các bà vợ đã là đề tài lớn. Chuyện các bà mẹ -gồm cả mẹ vợ, mẹ chồng- lại càng là đề tài lớn hơn. Chuyện mới của Nguyễn Đức Thắng lần này là chuyện một bà vợ hai ba mẹ.

***

Mẹ tôi là một người theo lề lối cổ xưa và giữ gìn truyền thống cha ông. Điều này là điều tốt lành, tôi biết. Nhưng khi qua bên Mỹ này thì nhiều khi không còn thích hợp. Lũ con cháu trong gia đình đã nhiều lần lao xao về những phép tắc hay luật lệ bất thành văn của Ngườị Chuyện này thì nhiều lắm. Thí dụ như một hôm mẹ tôi nằng nặc đòi chúng tôi phải đóng lại cái bậc tam cấp đi lên nhà kho chứa đồ. Làm lại thì cũng dễ thôi, nhưng cám cảnh là lý do mà Mẹ tôi nêu ra chả hợp lý tí nào. Bà muốn bậc tam cấp phải là ba bậc hoặc năm bậc chứ không được phép 4 bậc.

Đứa em trai cau mặt:

“ Thưa mẹ, đóng ba bậc thì phải bước chân cao quá, mà năm bậc thì lại thấp lè tè, sợ hụt chân. Bốn bậc là vừa nhất.”

Mẹ tôi lắc đầu quầy quậy:

“Cứ phải đóng năm bậc mới được.”

Đứa em nhíu mày thắc mắc:

- “Tại sao lại cứ phải năm"”

Mẹ tôi lặng thinh không đáp. Đứa em tưởng vậy là qua chuyện, có ngờ đâu chiều đến, bà tần mần lấy gạch kê lên thêm cho đủ 5 bậc, trông mất thẩm mỹ vô cùng. Sợ mẹ buồn, chúng tôi chả ai dám lấy ra. Cho đến bây giờ, con cháu trong gia đình vẫn còn thắc mắc. (Khi tôi viết đến đây, thì có một người kiến thức rộng, có giải thích rằng: Sở dĩ người Á Đông kỵ các bậc có cấp số nhân của bốn là vì căn cứ theo chu kỳ “Sanh-Lão-Mệnh-Tử rồi lại đếm tiếp Sinh-Lão-Mệnh-Tử.. “. Hóa ra Mẹ tôi sợ bậc số bốn rơi vào bậc chết nên kiêng chăng" ) Sở dĩ tôi mang câu chuyện trên ra đây, là để dẫn đường cho việc còn kinh khủng hơn nhiều. Trước ngày nhà tôi sanh nở, má vợ tôi đến ở với vợ chồng chúng tôi ba tháng để giúp đỡ nhà tôi trong lúc chửa đẻ. (Hình như đây là phong tục người Việt mình thì phải) Má vợ và Mẹ tôi, chưa bao giờ hai bà lại hợp gu với nhau về vấn đề kiêng cữ như thế này. Hình như về việc này thì mẹ vợ tôi còn kỹ lưỡng hơn nữa. Đã hai tuần nay, bà cấm tuyệt vợ tôi đụng nước và đồng thời không cho phép chúng tôi gần gũi nhau. Nhà tôi vốn sạch sẽ. Bát đĩa và quần áo lúc nào cũng phải cáu cạnh. Vải có thể mục vì thuốc tẩy, nhưng không thể có một vết nhơ trên đó. Nay bị cấm tắm đã mấy tuần, nàng đau khổ mang chuyện ra hỏi tôi. Tôi trấn an:

“Em chả cần sợ anh đòi gần gũi, vài hôm nữa thôi nhà sẽ đầy chuột và em sẽ nặng thêm ít nhất vài ký”

Nàng không hiểu nên mắt ngơ ngác:

“Anh nói sao" Em không hiểu.”

Tôi trêu già:

“Dễ hiểu thôi, vì người em sẽ hôi rình và chuột tưởng là họ hàng nhà chúng nên kéo đến thăm. Còn người tăng vài ký vì ghét bám trên người.”

Nàng lừ mắt:

- “Vui lắm đấy mà làm trò. Tối nay em sẽ tắm chứ không thì chết mất.”

Tôi phá đám gọi to lên:

“Má ơi, nhà con nó đòi mó nước nè.”

Nhà tôi tức tối mặt phụng phịu chực khóc. Má tôi ở ngoài nói chuyện với Mẹ tôi nhưng nói rõ to. Hai bà nói chuyện với nhau, mà tình thật là cố ý để cho chúng tôi nghe. Đại để thì câu chuyện đại loại như thế này:

Má vợ:

- “Ôi dào, ngày xưa khi có mang thằng cả, phải ra chòi lá sau vườn chứ có được ở nệm êm chăn ấm như thế này đâu. Khốn nạn, cứ giời bắt đầu mưa là bà cụ bắt phải chùm chăn cho kín.”

Mẹ tôi:

“Thật là kiêng cho chúng nó mà chúng nó có biết cho đâu. Không khéo mà bị hậu sản thì khốn đốn cả đời.”

Hai bà cứ người tung kẻ hứng vào lúc cơm chiều và hai vợ chồng tôi nháy mắt mỉm cười với nhau thông cảm. Nhưng chuyện làm thinh này không thể kéo dài khi hai bà cùng quyết định cho nhà tôi uống nước tiểu. Đây là chuyện ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi. Lúc đầu, tôi tưởng họ chỉ nói đùa cho vui nên tôi lém lỉnh pha trò:

“Phải đấy, nước tiểu có khả năng làm cho cây cối xanh tươi, thì nó cũng có thể làm cho bào thai khoẻ mạnh. Em có cần thì anh sẵn lòng bĩnh cho mấy vại. “

Má tôi tưởng thật lắc đầu quầy quậy.

“Không được, phải dùng nước tiểu con nít.”

Cái khó khăn là con nít thì nhiều vãi ra, tụi nhãi ranh nô như quỷ nhưng lại là mỹ con. Chả lẽ bưng bô đến gõ cửa nhà người ta xin nước đái" Khoảng mấy năm trở lại, kể từ khi câu chuyện xách nhiễu tình dục của Clarence Thomas (nhân vật mà cựu Tổng Thống Bush đề cử vào chức vụ tối cao pháp viện) được báo chí xúm vào hài tội, thì vấn đề lạm dụng tình dục trẻ em cũng được mổ xẻ một cách kỹ lưỡng. Tôi buông thõng một câu :

“Thôi nhé mẹ, đừng xi con người ta tiểu mà vãi tội ra đấy. Tù chứ chẳng chơi.”

Nhà tôi hí hửng chêm vào:

“Vâng, thời gian này mà đụng vào con nít thì chỉ có chết. Thôi, để con uống thêm vi-ta-min cũng được.”

Nàng nhìn tôi với ánh mắt van lơn, ý chừng muốn tôi nói thêm vào. Tôi mau mắn kiếm điểm:

“Kiếm đâu ra con nít Việt Nam trong vùng này" Thôi mai em nói bác sĩ kê toa mua thuốc bổ mà uống.”

Sau khi đã chắc mẩm việc uống nước đái đã giải quyết xong, tôi nghịch ngợm nói thêm câu lấy lòng:

“Má với Mẹ dầu gì cũng đã can qua những lần vượt cạn nên kinh nghiệm đầy mình. Em nên nghe lời chỉ dạy thì tốt cho cái thai trong bụng.”

Nhà tôi nguýt:

“Gớm, anh có mang bầu đâu mà nói hay cái miệng.”

Má tôi chỉ đợi có thế nên chêm vào:

“Ơ hay, con này nói hay nhỉ. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành chớ. Lỡ mai rày bị hậu sản thì khổ chồng khổ con. Tao bảo trước cho mà biết.”

Thật tình thì cho đến bây giờ chúng tôi cũng không biết bị hậu sản là bị cái chi. Hở một điều là hai bà mẹ lại mang ra dọa. Nhưng đây không phải là vấn đề. Điểm khốn khó khôn lường là không ngờ là chính câu nói ba phải, mua lòng trên kia của tôi gây ra hậu quả tai hại.

Ở bên Mỹ này, ai cũng có thư hết, kể cả đứa bé mới sanh. (Phần đông là thư quảng cáo thương mại hoặc các tem khuyến mãi). Một tuần sau ngày câu chuyện, buổi chiều khi tôi đi làm về thì thấy có một hộp to để trên bàn ăn. Dấu bưu điện xanh đỏ chứng tỏ từ xa gởi đến. Một chiếc hộp trái mùa, vì bây giờ không phải là ngày lễ. Kiện hàng thì họa hoằn mới có một lần, thường thì quà giáng sinh do người thân gởi đến. Cứ tưởng bở như mọi lần, nhà tôi háo hức đợi tôi đi làm về mới cùng nhau mở ra xem. Thùng to, có rất nhiều giấy báo bao bọc chung quanh. Hai đứa tôi đua nhau đoán vụng đoán trộm xem chị Ba gởi cho mình cái gì.

Nhà tôi hớn hở:

“Chắc là quần áo cho em bé mới chứ gì" Hay lại là mực khô cho anh nhậu đấỵ”

Tôi lần bóc từng lớp, lòng vui lây với niềm vui nho nhỏ của nàng. Chiếc hộp to, nhưng nhân hộp chắc là bé vì sau vài lần giở mấy lần giấy, vẫn còn thấy giấy bọc, và mỗi lần bao bì đều cuốn băng keo khá kỹ.

Nhà tôi sốt ruột:

“Lấy cái kéo anh nhá.”

Tôi lấy con dao cá nhân dọc một đường dài.

Nhà tôi nhấp nhổm:

“Khéo anh, coi chừng cắt trúng.”

Tôi lôi ra từ trong ruột của bọc giấy một lọ to như lọ Thuốc Cam Hàng Bạc. Mầu vàng của chất nước bên trong sóng sánh.

Nhà tôi hơi ngẩn nguời:

“Ôi dào, chắc mật ong đấy anh à.”

“Không chắc, vì có vẻ lỏng chứ không đặc quánh.”

-. .. .

-. .. .

“Hay là... ”

Không hẹn mà gặp, bốn con mắt chúng tôi nhìn nhau. Thế rồi hốt nhiên nhà tôi oà lên khóc.

Như một con diều đang căng gió bị đứt dây, khuôn mặt chao đảo của nàng trong tình trạng háo hức hy vọng, cấp thời biến thành não nề làm da mặt không kịp thay đổi. Cái môi mếu rõ ràng còn vẩn vơ nét cười trước đây trông lạ lùng và ngộ nghĩnh hết sức. Tôi an ủi:

“Không uống thì thôi chứ chi mà khóc.”

Nàng không nói, đầu gục xuống tấm tức. Tôi táy máy cầm chiếc lọ mở nắp. Một mùi khai nồng nặc xông ra. Tôi quên nín thở nên mùi chạy thẳng vô ruột. Mùi đậm quá nên khi lỡ hít vào, miệng tôi tức thì chấp chấp mấy cái. Rõ ràng tôi cảm thấy mùi vị ám trong khí quản và như đóng thành lớp trên thực quản của mình. Lợm giọng, tôi ụa lên một tiếng thực lớn. Nhà tôi bên cạnh cũng không khá hơn. Nàng bụm miệng chạy thật nhanh ra bồn bếp. Cơn ói trước hối thúc cơn ói sau làm nàng ụa mửa ra mật xanh lẫn mật vàng. Khi không còn chất để tống ra nữa, nàng lại ói khan. Tôi biết cái ói khan kiểu này rất mệt. Tôi đỡ và kê đầu nàng vào thành bồn. Trên khuôn mặt tái xanh, nước dãi và nước mắt trộn lẫn nhoè nhọet. Thương hại quá, tôi lầm nhầm thành tiếng:

“Không, không được rồi. Quá sức đi mất !”

Ngay lúc đó thì có tiếng gõ cửa, hai đứa tôi giật bắn người. Nhà tôi quên cả mình đang mệt lả. Nàng tức tốc nhanh tay thu dọn mấy tờ giấy gói quà. Khi tôi ra mở cửa và quay lại thì mặt bàn đã gọn như chùị Má tôi bước vào và mắt dáo dác tìm kiếm. “Còn ai trồng khoai đất này”, ắt hẳn Bà là người đầu têu ra món quà quái ác này. Tôi vờ vịt:

“Có gì vui không má"”

“Có gì lạ đâu, quái! Rõ ràng là sáng nay tao thấy thùng hàng con Ba nó gởi mà đâu mất rồi ”

Tôi mau miệng:

“Vâng. Nhà con cất trong buồng, hàng gởi cho Má hả Má"”

“Gởi gì cho tao, cho vợ anh đấy thôi.”

“Vâng, sao chị Ba lại khách sáo khổ sở thế cơ. Một năm hai lần quà đã đủ rồi, cứ quà cáp thế này thì chúng con trả nghĩa làm sao.“

“Tao bảo nó gởi cho vợ mày chút nước tiểu của đứa con trai nó. Mới gọi cách đây ba hôm mà nay đã tới rồi. Mau đấy chứ.”

Tôi thương vợ nên nói dò đường:

“Gớm, Má khổ công quá. Mà con cũng nói rồi. Nhà con dùng thuốc bổ cũng được, cần chi mấy thứ đó.”

Nhà tôi cũng chêm vào:

“Thôi đi, uống chi mà lại uống nước đái. Con không chịu nổi ba thứ quái quỷ ấy đâu.

Má tôi nghiêm ngay sắc mặt:

“Này, chị lấy chồng thật đấy, nhưng chị vẫn là con tôi. Tôi đẻ ra con lành con lặn. Tôi không muốn chị bị hậu sản mà khổ suốt đời. Đấy các anh các chị cứ việc mà theo tây. Tôi chỉ nói có bấy nhiêu đấy thôi. Nghe thì ấm vào thân vào xác.”

Nói rồi Bà dợm bước lên nhà trên.

Tôi hốt hoảng nói với theo:

“Không, Má. Ấy là con nói thế thôi chứ chị Ba đã gởi đến chả lẽ không uống. Cám ơn má, để con mang ra cho nhà con uống bây giờ.”

Bà quay lại dịu giọng:

“Thôi, để mai nó uống cũng được, bây giờ nó đang mệt.”

Bà vừa bước ra khỏi cửa, kinh nghiệm trong quá khứ dạy, tôi bèn nham nhở ngồi xổm xuống tại chỗ, nhắm mắt và bịt tai:

Nhà tôi nói giọng hờn giận:

“Quay lại đây!”

-...

“Quay lại đây!”

Trong tư thế ngồi xổm, tôi dậm dậm chân từ từ quay lạị

“Mở mắt ra!”

Tôi lắc đầu.

“Mở mắt ra!”

Tôi nham nhở lắc đầu và còn nhắm tịt hai mắt.

Nhà tôi mở giọng trước :

“Giỏi nhỉ, nói giỏi nhỉ: “Chị Ba gởi đến chả lẽ không uống.” Chính anh nói thì anh phải uống.

Em nhất định không uống đâu.”

Tôi làm lành:

“Thôi thì hai đứa cùng uống vậy.”

Nàng phì ra cười, nụ cười con nít trên khuôn mặt còn nhoè nước mắt.

Tôi dụ khị:

“Khó khăn gì, em ráng nín thở chơi ực một tiếng là xong chứ gì.”

Nhà tôi thách:

“Anh cứ nhấm một nhấm trước đi rồi em sẽ uống. “

Tôi bạo gan cầm cái lọ trời đánh lên quan sát. Trên mặt nước vàng, một màng mỏng như bánh tráng ướt bềnh bồng. Lấy đũa chọc thử. Cái màng vỡ dòn rồi trôi ra hai bên chứ không mềm mại như tôi dự đoán. Đáy lọ, những điểm chấm trắng kết thành dây và vẩn đục lợn cợn. Hình như chúng có tỉ trọng gần bằng với nước nên nửa nổi nửa chìm trôi lờ đờ.

Tôi chắt miệng:

“Chém cha thì cái thằng con nít này bị tiểu dắt. Đây phải là hợp thể của nhiều lần tiểu tiện.”

“Anh nói gì em không hiểụ.”

“Ý anh nói là nhiều lần mót tiểu rồi đi vào. Bằng chứng là những thứ cặn bã không thể nhiều đến thế được. “

Nhà tôi góp ý:

“Vậy làm sao bây giờ “

Tôi châm chọc:

“Chắc anh phải lọc đi rồi mới cho em uống được.”

Nhà tôi lừ mắt :

“Đừng ham, em không uống đâu.“

Tôi vờ nói to lên:

“Sao" Em không muốn uống ngay à"”

Nhà tôi vội bịt miệng tôi lại vì sợ Má tôi nghe tiếng. Ánh mắt van nài. Tôi tội nghiệp nên buông vội một câu:

“Thôi để mai tính.”

Qua một cái cuối tuần dài, cái lọ đựng nước tiểu quái ác để đầu tủ làm chúng tôi kém vui và ít nói chuyện với nhau nhiều. Đáng lẽ ra từ sáng đến giờ thì hai bà mẹ đã đi lên đi xuống dưới phòng chúng tôi chục lần, nhưng khi có chuyện sáng hôm kia thì không thấy ai nữa. Thật là phiền phức. Tôi biết tính khí của Má tôi. Người vui đấy nhưng buồn cũng rất nhanh. Cám cảnh là Người chỉ muốn an lành cho chúng tôi. Chuyến đi cả hàng ngàn cây số đến thăm nuôi giúp đỡ Nhà tôi là một nghĩa cử lớn. Hai đứa tôi không thể nào để bà ra đi trong sự bực mình. Hai đứa tôi thở dài liên tục. Tôi lên nhà trên dò ý. Hai bà đang ngồi nhặt rau húng quế mới cấu ngoài vườn. Tôi mở lời trước:

“Lọ nước tiểu sao đục thế Má”

“Ừ thì nó thế nào thì thế ấy chứ tôi có biết chọn trong đục làm sao.”

Mắt tôi nháy nhó Mẹ tôi cầu cứu. Mẹ tôi hiểu ý, nhưng cũng sợ bà thông gia phật lòng. Vả lại trong tâm trí mẹ tôi, Người cũng tin lọ nước tiểu là linh dược thần hiệu. Tôi dấu mình sau lưng Má vợ và đưa hai tay lạy lạy. Khuôn mặt tôi khó đăm đăm. Người thương hại vớt hộ một câu:

“Chỗ bà thế nào chứ, chỗ chúng tôi thì sau khi sanh mới phải uống nước tiểu cơ mà.”

Tôi nhìn má tôi với ánh mắt biết ơn. Người liếc vội, rồi ra vẻ làm dấu, ý nói sức Người chỉ làm được đến thế thôi. Má tôi tiếp lời :

“Thật ra là chỗ tôi cũng thế, nhưng con bé này khi còn bé nó bị “cam”. Lần này sanh nở tôi lo lắm. Thôi thì thừa còn hơn thiếu. Cái nào vững bụng thì hơn. ”

Nhà tôi đã lên nhà trên và đứng cạnh tôi từ lúc nào. Chắc là Nàng đã mục kích ánh măt phù hộ của Mẹ tôi nên vững bụng cướp lời:

“Con có bị cái gì là “cam” bao giờ đâu Má. Con khoẻ từ xưa tới giờ mà.”

Má tôi chịp miệng một cái rồi lặng im. Cả bốn người nhìn nhau không ai nói với ai thêm câu gì. Không khí đột nhiên nặng trĩu. Tôi lấy ngón chân bấm nhà tôi và giả lả:

“Má nói chắc là khi em mới sanh chớ gì. Thôi xin phép Má và Mẹ chúng con xuống nhà dưới.”

Nhà tôi vừa đi vừa lầm bầm:

“Bị cam là sao" Có bao giờ em bị cam đâu. Mà bị “cam” là bị gì hở anh"”

Thú thực đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe đến từ này. Với giọng vừa tỏ ra thông thái vừa diễu cợt, tôi đáp lời:

“Bị “cam” là bị “Orange” đó em. Chắc là da em bị biến thành mầu cam hay mầu vàng chớ gì" Có thể lắm đó! Hồi đó Mỹ rải chất độc Agent Orange trong rừng già Việt Nam mà.”

Nhà tôi cãi bướng:

“Hồi đó em sanh ở bên Lào mà, có ở Việt Nam đâụ”

Tôi nói vớt vát nhưng yếu xìu :

“Thì Vạn Tượng cũng gần Việt Nam đó thôị”

“Vậy thì sao bây giờ hả anh"”

Tôi tránh ánh mắt Nàng và ngó lơ:

“Thì uống … chớ biết làm sao bây giờ .”

Nhà tôi thở dài. Tiếng thở dài nghe não ruột làm sao. Cũng kể từ lúc đó trở đi, hai đứa tôi không ai nói với ai lời nào cho đến tối. Tôi vào nhà, lấy lọ đựng nước tiểu đi ra sau vườn. Nhà tôi nhìn thấy, và hình như có ý muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Tôi cầm chiếc lọ trong tay và dù đã có kinh nghiệm lần trước vì mùi vị khốn khổ kia. Một tay cầm, một tay mở. Tuột tay vặn quá đà, chất nước vàng hôm trước mà nay đã chuyển sang mầu đậm khẽ sánh một chút ra kẽ ngón. Tôi theo vô thức đưa lên mũi ngửi và tức thời chảy nước mắt và suýt tí nữa nôn oẹ. Tôi than thành tiếng:

“Trời đất quỷ thần!”

Tôi tự hứa với lòng là không thể để cho Nhà tôi phải uống thứ nước thuốc quái đản này được. Ma quỷ còn kinh sợ nữa, huống chi người. Tôi định bụng như vậy, an tâm dấu cái lọ vào góc nhà và rửa tay bằng một lon bia lạnh.

Chiều hôm sau lúc tôi đi làm về, Má và Mẹ tôi đã có mặt trong bàn ăn. Hai bà quanh quẩn ở đây đã lâu. Tất cả chúng tôi đều biết và ai cũng ngại nói trước ra, vì chắc mẩm liên quan đến lọ nước tiểu. Tôi nói với Nhà tôi:

“Thôi, chiều Má cho đẹp dạ.”

Nhà tôi cúi đầu:

“Vâng, anh.”

Tôi ra sau vườn và bưng vào nhà một ly nước mầu vàng đậm và một phần còn lại của lọ nước tiểu.

Má tôi hớn hở:

“Chịu khó đi, chả mấy chốc mà mẹ tròn con vuông bây giờ.”

Nhà tôi nhẫn nại đón lấy ly nước vàng đậm. Mẹ tôi thì kéo tôi quay ra cửa để hai Má con tự do. Má tôi trong khi đó thì lăng xăng cầm cái khăn có tẩm mùi dầu cù là đưa lên mũi con gái. Miệng trấn an:

“Con cứ ào một cái là xong.”

Nhà tôi đưa mắt nhìn tôi. Ánh mắt bày tỏ nỗi niềm cam tâm của một tử tội trên pháp trường. Một tay bịt mũi, một tay bưng ly nước trút nhanh vào miệng. Mọi người chờ xem phản ứng, cũng như động tĩnh gì của Nàng nhưng không thấy gì cả. Nàng nhắm mắt một lúc cho chắc chắn rồi mở mắt ra thở phàọ

Má tôi và Mẹ tôi cười sung sướng:

“Mẹ cha tụi bây, có thế mà cũng làm như chết đến nơi.”

Tôi không dám hỗn với các Ngài, nhưng chính vì muốn vinh danh sự vâng lời tuyệt đối của Nhà tôi với các đấng sinh thành. Tôi đánh tráo, giả vờ đưa chiếc lọ đã vơi đi nửa cho hai bà và vờ vịt hỏi:

“Phần này có phải uống hết không hả Má"”

Vừa nói tôi vừa đưa chiếc lọ mở nắp đến gần hai ngườị. Mùi nồng nặc xông lên. Hai người không kịp nín thở và chắc là đã hít trọn mùi kinh khủng đó. Chiếc lọ vẫn ở trên tay tôi và tôi giữ ở đó khá lâu. Khuôn mặt hai người từ mầu hồng đã chuyển sang mầu đỏ. Chắc chắn hai người đang nín thở và vì sĩ diện nên không ai nói ra. Cuối cùng thì Mẹ tôi chịu thua và giơ tay đẩy tay tôi ra xa:

“Thôi! vứt nó ra ngoài kia.”

Tôi mỉm cười đắc thắng và mau mắn đổ ngay phần còn của chiếc lọ xuống bồn cầu trước khi Má tôi có cơ hội đổi ý. Mẹ tôi than với một câu :

“Ma quỷ xạ!”

Mẹ tôi hay than câu này lắm, mỗi khi có gì ghê ghê lợm lợm. Tôi quay lại nâng cằm Nhà tôi lên và ghé tai hỏi một câu đằm thắm :

“Có sao không em”

Nhà tôi dụi đầu vào lòng bàn tay tôi và nói giọng kể lể:

“Không đến nỗi gì đâu anh. Em cứ tưởng phải ghê gớm lắm nhưng chỉ thấy hơi chan chát mằn mặn thôi”.

Tôi quét vội đôi mắt ra sau và thấy Má và Mẹ tôi đang trò chuyện riêng tư. Tôi thì thào:

“Nói khẽ chứ, bộ muốn uống nữa à"”

Nhà tôi phân bua:

“Thiệt mà, em cứ tưởng là lại ói mửa nữa đấy, nhưng thấy cũng không đến nỗi sợ hãi như mình tưởng.”

Nghe giọng nói ngây ngô thỏ thẻ của Nàng, tôi yêu dấu đặt lên trán Nàng một nụ hôn lén. Trong vô thức, tôi lại tự hứa để phạm thêm một tội nữa là sẽ không bao giờ kể cho Nàng nghe câu chuyện đánh tráo! Than ôi, tội chồng tội!

Nguyễn Đức Thắng

Ý kiến bạn đọc
12/04/201103:32:43
Khách
Lời văn rất vui, dí dỏm nhưng vụ uống nước tiểu ghê quá.
03/08/201114:59:37
Khách
VIẾT THÊM MỘT CHÚT ..... MAY RA HẾT HIỂU LẦM CHĂNG ?

Tôi mỉm cười đắc thắng và mau mắn đổ ngay phần còn của chiếc lọ xuống bồn cầu trước khi Má tôi có cơ hội đổi ý. Mẹ tôi than với một câu :

- “Ma quỷ xạ !”

Mẹ tôi hay than câu này lắm, mỗi khi có gì ghê ghê lợm lợm. Tôi quay lại nâng cằm Nhà tôi lên và ghé tai hỏi một câu đằm thắm :

- “ Có sao không em”

Nhà tôi dụi đầu vào lòng bàn tay tôi và nói giọng kể lể:

- “ Không đến nỗi gì đâu anh. Em cứ tưởng phải ghê gớm lắm nhưng chỉ thấy hơi chan chát mằn mặn thôi”.

Tôi quét vội đôi mắt ra sau và thấy Má và Mẹ tôi đang trò chuyện riêng tư. Tôi thì thào:

- “ Nói khẽ chứ, bộ muốn uống nữa à?”

Nhà tôi phân bua:

- “ Thiệt mà, em cứ tưởng là lại ói mửa nữa đấy, nhưng thấy cũng không đến nỗi sợ hãi như mình tưởng.”

Nghe giọng nói ngây ngô thỏn thẻn của Nàng, tôi yêu dấu đặt lên trán Nàng một nụ hôn lén. Nàng sung sướng ịn mặt vào người tôi hồi lâụ Nàng có biết đâu, chính hành động phó thác này dấy lên lòng tôi niềm hối hận sâu xạ Tối nay, chắc chắn tôi sẽ phải ra ngoài trời nhìn lên trăng sao mà thú tội với Thượng Đế tội lừa vợ và dối mẹ. Nàng có biết đâu thứ nước mà Nàng uống chính là trà Lipton pha muốị Tối hôm qua, tôi đã lén bào chế một ly cho hợp với màu lọ nước tiểu và đánh tráo lúc ra sân bưng vàọ Tôi có đọc ở đâu đó, hình như trong Tôn Ngô Binh Pháp thì phải: “Cách nói dối hay nhất là nói thật.” Chính vì yên trí là phải uống ly nước tiểu, Nàng đã vô tình cộng tác một cách chân thật trong hành độngï dối trá của tôị Cái đáng trách hơn nữa là dùng lọ nước tiểu thừa, cố tình day day trước mặt các bậc trưởng thượng để che mắt các Ngườị Tôi đã đóng trọn vẹn vở kịch lừa dối của mình. Thế nhưng tôi chẳng tự hào chút nào mà hình như cảm thấy lương tâm ray rứt. Quả vậy, tôi không thể nào chạy trốn lương tâm mình.

Tôi tự trấn an và vô tình phạm thêm tội lừa dối chính mình:

“ Thôi, cứu cánh biện minh cho phương tiện. Tôi đã chả tự hứa không để Nàng phải uống thứ nước chết tiệt đó sao ! “

Mắt nàng vẫn ngước lên nhìn tôị Tôi yêu đôi mắt trong và sâu như đáy giếng của Nàng. Trong vô thức, tôi lại tự hứa để phạm thêm một tội nữa là sẽ không bao giờ kể cho Nàng nghe câu chuyện đánh tráo ! Than ôi, tội chồng tội !
26/03/201121:54:38
Khách
Tác giả nều viết truyện tưởng tượng để đọc cho vui thì được. Chứ nếu là chuyện thật thì 2 bà mẹ trong truyện có thể bị bắt hoặc bị phạt vì tội bạo hành (abuse) ở Mỹ. Ngay như ở Việt Nam bây giờ cũng không có chuyện đó. Ngày xưa, tôi nhớ có nghe kể là có chuyện này, nhưng không phải là phổ biến mà bà mẹ Việt Nam nào cũng làm như vậy. Chưa kể, theo như tôi biết thì nếu có uống nước tiểu thì phải là nước "mới", chứ không phải để nhiều ngày trở thành khai ròm và dơ bẩn như trong truyện. Ngay cả tác giả cũng có lỗi: tại sao không đưa cho hai bà mẹ ngửi ngay từ đầu (khi tác giả vừa ngửi qua và bị ói), mà đợi đến cuối cùng mới đưa ra để nhìn hai bà bị đỏ mặt. Nếu thật sự người vợ trong truyện uống thứ nước tiểu dơ bẩn mà bị bệnh, hai bà mẹ và má trong truyện sẽ ân hận suốt đời.
26/03/201118:53:58
Khách
Có thờ có thiêng, có kiêng có lành :-)
28/03/201101:00:29
Khách
Xin gởi lời cảm thông sâu xa đến tác giả. Mở nhà hàng nấu ăn, viết văn cho người đọc là làm dâu trăm họ. Lời phê bình rất cần thiết để nhà bếp nấu ngon hơn và nhà văn viết hay hơn. Tuy nhiên khi phê bình xin các bạn nên dùng lời xây dựng nhẹ nhàng , đừng dùng lời quá nặng nề làm buồn người viết.
Tôi xác nhận là có vụ uống nước tiểu của bé trai cho các bà mẹ nhưng là sau khi sanh xong chớ chẳng phải lúc đang mang thai. Các bà già xưa tin rằng sau khi sanh xong, sản phụ uống nước tiểu thì tử cung sẽ trở về vị trí củ mau hơn, mẹ bớt đau bụng hơn và sau nầy khi về già không bị són nước tiểu, ít khi bị cảm lạnh v.v..
28/03/201103:19:00
Khách
Niệu Liệu Pháp : Uống nước tiểu của chính mình:

Cách sử dụng niệu liệu pháp tăng gấp 3 lần so với phương pháp chữa ung thư. Bệnh nhân buổi sáng thức dậy, đi tiểu lần đầu tiên. Phần đầu bỏ, lấy nước tiểu ở quãng giữa chừng, đổ đúng 180cc, chia làm 3 phần. Uống 3 lần: sáng, trưa, chiều kết hợp với canh dưỡng sinh...”.
27/03/201116:51:09
Khách
Bài viết của tác giả làm tui phải take time cho comment.

Theo tui biết thì trong nước tiểu có những thành phần chính như sau:
1. nước
2. chất dư (ví dụ nếu cơ thể tiếp vào nhiều chất vitamin như B và C chẳng hạn, thì số dư sẽ tống ra ngoài)
3. chất waste (chất phế thải...ví dụ như trong quá trình breakdown proteins (chất đạm), thì deamination là quá trình tách gốc amine biến thành urea or uric acids. Đây là by-product của protein breakdown, là chất waste, nên cơ thể 0 muốn giử lại, phải tống cho nó ra ngoài.
4. chất dơ (nôm na là ký sinh trùng như E. coli và vô số chủng loài ký sinh trùng khác. Chưa kể nếu 1 người bị bịnh về urinary sytem, nhiễm trùng thận hay bọng đái...bất người lớn hay con nít). Ngoài ra nuớc tiểu của nguoi lon doi khi co nguoi còn chua vi trùng STD nua khong chung.

Tui co con ban lam nghe thí nghiem nuoc tieu. Hoi nó mang bầu moi lần thu toi nuoc tieu de lau là nó ói (xem coi luong ky sinh trùng tang truong bao nhieu trong dó sau overnight chang han, sau 24 hoac 48 tieng chang han thì luong ky sinh trung tang len nen nuoc tieu moi co mui va doi mau).

Thi nghiem nuoc tieu mà nó con ói toi mat xanh, noi chi là uống. Have no idea tai sao lai uong đồ phế thải ồ dơ vay. Nguoi dan ba dang mang thai co the can chat bo duong chu khong nen dem chat dơ vào lam anh huong den em bé.

Danh rang ong ba cha me có good intention, nhung thieu kien thuc doi khi hai con hai cháu chu 0 giup duoc gi.




27/03/201112:31:32
Khách
They're sick!!!
thu
27/03/201123:10:30
Khách
Thế kỹ thứ mấy rồi mà còn vụ này nữa trời!!! đọc xong thấy muốn ói :( :(
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,336,502
Tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2019. Là con của một sĩ quan tù cải tạo, ông đã góp 3 bài viết xúc động, kể lại việc một mình ra miền Bắc, đạp xe đi tìm cha tại trại tù Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2019 và đã nhận giải Việt Bút Trùng Quang, dành cho bài viết góp phần phát triển văn hóa Việt tại hải ngoại.
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012.
Tác giả lần đầu tham dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải VVNM 2019. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79
Tác giả lần đầu tham dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải VVNM 2019. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”, tháng 12, “Mùa kỷ niệm” và “Chị em trung học Nữ Thành Nội.”
Tác giả là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa, đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011, với loạt bài tự sự của một phụ nữ Việt thời chiến, kết hôn với một chàng hải quân Hoa Kỳ
Tác giả tên thật là Đặng Thống Nhất, một nhà giáo hồi hưu. Sau nhiều năm dạy Song Ngữ và ESL tại Khu Học Chính Minneapolis và Việt Ngữ tại Đại Học Minnesota.
Tác giả tên thật là Đặng Thống Nhất, một nhà giáo hồi hưu. Sau nhiều năm dạy Song Ngữ và ESL tại Khu Học Chính Minneapolis và Việt Ngữ tại Đại Học Minnesota.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas.