Hôm nay,  

Cám Ơn Trời, Cám Ơn Người...

21/03/201100:00:00(Xem: 135393)
Cám Ơn Trời, Cám Ơn Người...
Life’s Thanksgiving

Tác giả: Tôn Nữ Thanh Huệ
Bài số 3144-28444 vb2032111

cam_on_troi-large-contentMothering Sunday 2011 tại Anh là ngày 3 Tháng Tư, Mother’s Day Mỹ là ngày 8 Tháng Năm, nhưng nhiều người đã nói “Ngày nào cũng là ngày lễ Mẹ.” Viết Về Nước Mỹ tuần trước có bài của tác giả Minh Triệu, người con bị bệnh teo cơ bắp từ nhỏ viết về Mẹ. Tuần này, là bài của người mẹ viết về tai nạn xe hơi của con trai, một cầu thủ trong đội banh Dublin Lancers,” nhiều lần lãnh giải MVP hàng năm, và từng là giải nhất của East Bay, dành cho lực sĩ trẻ chạy đường dài. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Tôn Nữ Thanh Huệ do người bạn là Cam Li chuyển dùm tới Việt Báo. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết và vui lòng bổ túc sơ lược tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc. Hình của báo Times: 1, Dai Doan mang số 32 trong một trận đấu. 2, Dai Doan mang số 37 trong một trận đấu khác.


***

Một sớm mai như mọi ngày tôi pha cho mình một ly trà xanh, mở cửa bước ra mảnh vườn nhỏ bé thân yêu của tôi để nhìn ngắm những cây cỏ hoa lá còn ướt đẫm sương đêm. Có tiếng chim hót chuyền cành. Một ngày bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động như một bài thơ. “Cám ơn Trời một sớm mai thức dậy, tôi có thêm ngày nữa để yêu thương”. Có tiếng chìa khóa mở lách cách. Tôi biết đó là ai rồi! Tôi nghe quen luôn cả tiếng chìa khóa mở cửa và cả những bước chân. Không ngoảnh lại thì cũng đã nghe nụ cười và giọng nói với sự cố gắng hết sức vui.
“Good morning. Where’s Super Cat"” Đại Dương đặt tên cho con Tiffany của tôi bằng nick mame “Super Cat”. Tôi không hiểu xuất xứ và nguyên nhân từ đâu mà nghe cũng thấy vui tai với chữ “super”. Dương tươi cười với một bó hoa cúc trên tay. “For you, Mom”. Tôi đón nhận bó hoa, nói “Thank you” và sửa soạn cắm hoa.
Đại Dương là đứa con thứ hai của tôi trong số ba anh em. Cháu thường than phiền là những người con ở giữa rất kém may mắn vì con đầu được đón nhận nồng nàn hơn và con út tha hồ nhõng nhẽo vòi vĩnh hơn. Con Tiff mừng rỡ chạy tới liếm mặt mũi Đại Dương và sẵn sàng đi bộ. Tôi nhìn Dương móc sợi dây vào mình Tiff và nói “Have a good walk”. Dương cười và bước ra khỏi cửa. Đó là việc đầu tiên của mỗi ngày mà Dương rất thích.
*
Những ngày cuối cùng của tháng tư bảy mươi lăm với khói lửa ngút trời… Tiếng bom đạn pháo kích chém vết thương đau trên quê hương ta. Tôi người góa phụ phi công hai mươi sáu tuổi đời, với ba đứa con dại, đứa đầu bốn tuổi, đứa út mới được mười một tháng. Tôi may mắn được các bạn bè phi công còn lại với lời thề “Không bỏ anh em không bỏ bạn bè” bảo bọc cưu mang trong chuyến bay định mệnh cuối cùng rời phi trường Tân Sơn Nhất ngày hai mươi chín tháng tư. Trong bom đạn ngút trời, sự sống chết như đường tơ kẻ tóc. Chuyến bay đã vượt qua gian nguy đem mẹ con cnúng tôi đến bến bờ tự do. Cám ơn Thượng đế, cám ơn tình bạn và cám ơn nước Mỹ với tấm lòng nhân đạo đã cưu mang cho gia đình tôi sống trên dải đất bốn mùa tràn đầy ơn phước. Và đã mấy chục năm qua…
Tháng năm ngày ba mươi mốt năm một ngàn chín trăm chín mươi hai… Tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi. Tôi nhướng mắt nhìn đồng hồ: một giờ sáng. Ai gọi giờ này" Tôi nhắc máy trả lời với giọng còn ngái ngủ: “Hello"” Ở đầy dây bên kia có tiếng người Mỹ rất nhẹ nhàng mơ hồ như sương khói: “Hello, Mrs. Doan"” Tôi ngập ngừng: “Yes”, vì đã lâu lắm rồi ít khi nghe ai gọi mình là Mrs. Doan. Tiếng nói như từ một cõi xa xăm nào khiến tôi rùng mình và linh cảm như có một điều gì không may đang xảy ra.
“This is the John Muir hospital calling. Your son, Nguyen Doan, was in an accident. It just happened.” Tôi nghe nhịp tim tôi đập liên hồi “What happened" Could you please tell me the name again.”
“Nguyen Doan.” Con trai đầu tiên của tôi vừa mới khăn gói đi làm lúc 12 giờ khuya. Cháu làm swing shift cho chợ Lucky. Giờ này đã ở sở làm rồi, làm sao mà có accident được" Chắc bà y tá kêu lầm tên rồi" “Nguyen Doan”. Nhưng tiếng nói như từ địa ngục đàng kia vẫn nhẹ nhàng trả lời: “This is the John Muir hospital in Walnut Creek. Your son was in a car accident”. Tôi run run hỏi: “How bad"” Đầu dây đàng kia im lặng một tích tắc. “Very bad. You need to have someone escort you to go to the hospital.” Tôi lịm người đi trong sự đau đớn sợ hãi vô cùng. Hai đầu gối tôi rũ xuống như bọt biển. Tôi buông điện thoại chạy qua phòng đứa con trai út của tôi. Cháu vừa được nghỉ phép mấy hôm về thăm nhà từ trung tâm huấn luyện Marines Corps San Diego.
“Nguyên Khai wake up! Something happened to Nguyên. Car accident. We need to go see him”.
Tôi nhìn qua giường không thấy Đại Dương. Hồi chiều anh chàng đi tập thể dục và hứa sẽ về ăn bún bò mẹ nấu. Tôi thầm trách cháu giờ này mà vẫn chưa về.
Nguyên Khai với thân hình vạm vỡ cùng với sự rèn luyện của lính Marines, lấy chìa khóa xe nắm tay tôi dìu ra cửa. Tôi nhỏ bé đi bên cạnh con tôi với cõi lòng tan nát. Kỷ niệm đau thương của những ngày khói lửa chiến chinh vẫn còn vang vọng đâu đây. Tiếng đạn pháo kích phi trường bỗng nhiên nghe náo động trong tiềm thức tôi. Những bất trắc vẫn không thể tránh khỏi trong đời người. Một lúc nào đó đau thương vẫn còn tiếp diễn như những đoạn phim. Tôi chợt nhớ câu trong truyện Kiều: “Bắt phong trần phải phong trần, cho thanh cao mới được phần thanh cao.”
Tôi quỳ xuống trên nền đất: “Father in Heaven! Please, please help my son Nguyen Doan. He was in a car accident now. Please Father save him. Take me. I will die for him. Take me Father.”
Bầu trời khuya im vắng như Thượng đế đã lắng nghe tôi. Con đường từ Dublin tới Walnut Creek sao mà xa quá, xe chạy hoài không thấy tới. Mỗi tấc đường là mỗi cây đinh đóng vào tim tôi. Không biết tai nạn xảy ra như thế nào. Cao Nguyên hiền lành của tôi!
Mỗi ngày Nguyên vừa đi học vừa đi làm. Sau tám tiếng làm việc, cả đêm chập chờn trong giấc ngủ được vài tiếng đồng hồ là vội vàng khăn gói vào lớp học. Cao Nguyên nghĩ tới mẹ yếu đuối với đồng lương thư ký chỉ đủ để trả tiền apartment và tiền ăn. Còn chuyện học thì mỗi đứa phải đi làm để phụ thêm cho mẹ. Nguyên lớn lên mồ côi cha nên luôn luôn đóng vai người anh cả, thay mẹ dạy dỗ dìu dắt các em. Mẫu người hiền lành và hiếu thảo như vậy mà sao Trời lại để tai nạn xảy ra" “Please Father, please save him….I will be there”.
Nguyên Khai vừa lái xe vừa đưa cánh tay rắn chắc níu vai mẹ. Nhưng tôi vẫn rũ xuống như cánh hoa héo. Nước mắt tôi chảy như mưa. Thêm một lần nữa đón nhận hung tin. Lảng vảng đâu đây ngày phi công Đoàn T. gãy cánh trên đường bay. Cánh Phượng Hoàng đã lìa bỏ gia đình và không gian đã ấp ủ hình hài. Đã toàn vẹn nhiệm vụ “Bảo quốc trấn không”.
Xe dừng lại ở bãi đậu. Tôi hớt hải chạy vào phòng cấp cứu. Chiếc xe ER đang đậu trước cửa. Hai người đang đứng dùng vòi nước để rửa xe. Tôi nhìn thấy màu đỏ của máu. Họ nhìn tôi với đôi mắt đau đớn. Trời ơi, đâu đến nỗi này! Mỗi đứa con từ lòng mẹ như một nắm ruột, tuy khôn lớn nhưng nắm ruột đó vẫn không chia lìa trong thể xác và trí óc của người mẹ. Thả con ra đời cũng như thả đi đôi tay đôi chân nắm ruột của mình vào cuộc đời mà không thể kiểm soát hay giữ gìn được. Những gì sẽ xảy ra cho các con trong cuộc đời, cha mẹ chỉ biết cười khóc theo định mệnh của từng đứa con mà thôi.
Trước phòng ER tôi thấy rất nhiều bạn bè của Đại Dương mà không thấy bạn bè của Cao Nguyên… Tôi ngạc nhiên hoảng hốt tự hỏi tai nạn của Cao Nguyên hay của Đại Dương. Tôi bỗng thấy Cao Nguyên chạy tới ôm chầm lấy tôi: “Mom, Duong’s in car accident.” Tôi quay lại để thấy mình vừa ngã quỵ trong tay con. Nước mắt tôi trào ra như suối nguồn. “What happened"” Nguyên giải thích cho tôi: “ Duong stole my driver’s licence from me and went out with his friends.” Đầu óc tôi càng quay cuồng như trong cơn lốc.
Chưa kịp mừng khi thấy Nguyên thì đã nghe tin dữ về Dương. Tôi lết theo cánh tay Cao Nguyên đến văn phòng của ER để biết đích xác là Dương vừa bị tai nạn một giờ trước. Trong xe có ba người. Chiếc xe đã đâm đầu vào một cây maple to lớn. Người lái xe chỉ xây xát đôi chút. Còn Đại Dương và người kia là Shawn Silver rất nguy kịch. Các bác sĩ đang làm việc. Không biết sẽ như thế nào. Chỉ biết Đại Dương vẫn còn thở sau mấy phút tìm kiếm. Chiếc xe mui trần của SCT va mạnh vào thân cây. Dương bị sức mạnh đẩy tới, văng ra khỏi xe khoảng năm yards. Còn Shawn Silver thì dập đầu vào kính trước. Tôi ngồi đó mà như bị chôn chặt xuống đất.
Chỉ còn lại sự trống vắng và hoang vu của kiếp người. Ai cũng nghĩ rằng những tai nạn chỉ xảy đến cho người khác mà chắc là không đến cho mình. Sóng gió mưa bão điên cuồng như thiêu đốt trong lòng tôi. Các bạn của Dương đến đầy nhà thương. Tôi chẳng nghe gì nữa mà chỉ thấy những đôi mắt buồn thương của họ như những đốm lửa xa vời.
Các bác sĩ đang làm việc để cứu sống Đại Dương và SS. Tôi im lặng cầu nguyện bên cạnh Nguyên và Khai. Bỗng nhiên Nguyên đau đớn nói: “Mom I don’t want to see another funeral. I already have to see my Father’s funeral. It’s to soon; to early.” Tiếng nói nghẹn ngào của con làm tôi sững sờ. Vì quá đau thương nên Nguyên mới thốt ra những lời như dao cắt vào lòng mẹ. Những điều xảy ra xung quanh tôi như một định mệnh và hình như giữa Thiên đàng và Địa ngục không có một cái gì ngăn cách" Chỉ một nháy mắt là mọi chuyện hướng qua một nẻo khác. Tôi chỉ biết nắm tay các con tôi như chuyền một chút nghị lực còn sót lại.
Căn phòng ER đầy ắp các bạn của Đại Dương. Họ đều làm việc tại Costco Danville. Tôi thấy có hai ông bà người Mỹ bước vào. Nhìn gương mặt hoảng hốt của họ tôi đoán chắc rằng họ là cha mẹ của SS. Họ cũng chạy tới khung cửa của ER nghe lời trấn tỉnh của các y tá. Hai người cũng đã có tuổi. Bà mẹ tóc vàng và người chồng có nét hao hao giống người Trung Đông. “Please God, please help my son.” Họ bước về phía tôi theo tay chỉ của cô y tá. “Are you Mrs Doan"” Tôi trả lời “Yes”. “Mrs Doan, our son Shawn Silver and Dai Duong were in a car accident.” Và bà nói tiếp: “They are in critical state now!” Tôi chỉ biết đứng lên, ôm vai người mẹ của Shawn và tha thiết bắt tay người cha. “Yes. We can only pray and wait.”
Hai ông bà dìu nhau tới góc phòng ngồi xuống. Đầu người vợ ngả lên vai người chồng như tìm một sức mạnh. Đám bạn bè của Đại Dương cũng chạy đến an ủi hỏi han họ. Chúng tôi đều hướng về cánh cửa phòng mổ. Thời gian chờ đợi như lửa thiêu cháy lòng người. Không hiểu sau cánh cửa đó chuyện gì đang xảy ra. Con tôi và Shawn Silver đã ra sao" Rối có tiếng gọi tên ba mẹ của Shawn . Người y tá mời họ vào căn phòng nhỏ kế bên. Tôi nhìn theo, cầu nguyện cho Shawn. Nhưng chỉ vài phút sau có tiếng kêu thảm thiết của người mẹ nghe xé lòng: “Oh, no God! No, no, no, no.” Trời ơi, tiếng la thảm thương của người mẹ lúc đó như một lưỡi dao giáng xuống. Tôi run rẩy nép vào cánh tay của con tôi. Chân tôi bủn rủn. Tôi bịt chặt tai lại. Và tôi biết tiếng khóc thảm thương của người mẹ đó sẽ theo đuổi tôi suốt đời. Nắm ruột yêu thương đã bị giằng ra khỏi thân thể của bà. Nỗi đau đớn điên cuồng đó có gì sánh bằng không"
Cánh cửa phòng mở ra. Hai vợ chồng bước ra, nép vào nhau như đi không vững. Rồi họ dìu nhau đi nhanh ra cửa trước những gương mặt đau đớn của bạn bè Shawn. Tôi không đủ can đảm để đứng lên chia buồn với họ. Vì con tôi Đại Dương là người thứ nhì… đang nằm sau cánh cửa phòng mổ kia. Đau thương khốn khổ nào sẽ đến với tôi và gia đình đây"
Khoảng nửa giờ sau, cô y tá đến bên tôi và mời tôi đến căn phòng đó. Tôi muốn các con tôi đi theo. Cô y tá đồng ý. Cô nói bác sĩ muốn nói chuyện với tôi. Ôi! Giờ phút định mệnh đã tới! Chuyện gì sẽ xảy ra cho gia đình tôi đây" Tôi nôn nóng muốn biết con tôi như thế nào.

Chúng tôi bước vào phòng. Một cái bàn giấy lạnh lẽo nằm bên cạnh mấy chiếc ghế. Tiếng khóc hãi hùng của bà mẹ Shawn Silver như đang diễn lại trong tim tôi. Tôi muốn bịt tai lại. Không phải chờ lâu, một bác sĩ bước ra bắt tay chào hỏi tôi. Tôi nắm chặt cánh tay của Cao Nguyên như muốn nhờ chút sức mạnh của con. Nét mặt của vị bác sĩ tỏ dấu mệt mỏi. Ông bắc ghế lại ngồi gần tôi. Tôi muốn nhắm mắt lại để không nhìn thấy gì cả.
“Your son is alive. He is in a critical state. We will do our best to save him.”
Chỉ nghe được câu “Your son is alive”, hai mắt tôi mở sáng rực.
“We are working on him right now. He’s still alive. We will let you know immediately of any changes.”
“Thank you. Thank you. Thank God.” Tôi nắm lấy tay vị bác sĩ, nghẹn ngào.
“Will see you later.” Bàn tay ông nhẹ nhàng đặt lên vai tôi như một lời hứa. Rồi ông mở cửa, biến đi như một giấc mơ. Một giấc mơ hãi hùng hay là một giấc mơ lạ lùng với sự cứu rỗi" Lời cầu nguyện của tôi đã thấu đến Thượng đế phải không" Chúng tôi dìu nhau ra khỏi căn phòng nhỏ đó.
Đám bạn bè vây quanh hỏi han. Cao Nguyên trả lời họ. Tôi đi giữa mọi người mà như mắt mù tai điếc, chỉ nghĩ đến nắm ruột của mình đang nằm trong phòng mổ. Sự sống chết đều do định mệnh của mỗi người. Có định mệnh nào nữa không để cho tôi cảm thấy hình như mình cứ tìm những chốn đoạn trường mà đi" Tôi gục đầu, nghe như mê như tỉnh.
Năm tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ lúc hai giờ sáng.
Lần này hai vị bác sĩ lại đứng bên tôi. Họ cho biết đã hoàn thành ca mổ. Đại Dương đang sống. “He is alive.” Và mọi biến chuyển của sự hồi phục thì sẽ “between God and Duong.” Lời nói của hai vị bác sĩ trong giây phút thập tử nhất sinh này là một tiếng chuông đánh lên trong đêm vắng. Ngay cả những vị bác sĩ tài năng đầy kinh nghiệm mà cuối cùng sau khi làm việc hết sức mình vẫn tin tưởng vào sự nhiệm mầu của Thượng đế. Con người dù có giàu sang danh vọng tiền tài rồi cũng không thoát khỏi kiếp người. Mà đã là kiếp người rồi thì ai cũng có ngày tin vào Thượng đế xa xăm nhưng gần gũi.
“He is in ER now. You should go home, rest and see him tomorrow.”
“No, can I see him please.”
Bác sĩ có vẻ muốn từ chối, nhưng vẫn nói thêm một câu: “I think you should not see him right now - maybe later.”
Không, nhất định tôi phải lên phòng ICU để nhìn thấy nắm ruột của tôi. Bác sĩ rất thông cảm với nỗi lòng của người mẹ và chắc chắn ông cũng đã chứng kiến cảnh này biết bao lần. “OK, if you really cannot wait.” Tôi cảm ơn vị bác sĩ và không quên tạ ơn Thượng đế.
Trước phòng ER các bạn của Đại Dương đông nghẹt. Tôi không nghĩ là Dương “popular” đến thế. Họ ôm choàng lấy tôi an ủi vỗ về khi tôi bước qua. Và cánh cửa của ER từ từ khép lại. Tôi không nhìn thấy gì ngoài một người nằm trên giường đầy dây nhợ chung quanh, được băng từ đầu tới cổ như một xác chết. Đầu và mặt mày của Dương sưng vù, những vết bầm tím loang lổ khắp nơi. Dương đang thở bằng máy. Một ống chuyền dưỡng khí được đưa vào cổ. Dưới bụng, một sợi dây dài gắn với bình dung dịch thay cho thức ăn. Và Dương sẽ thải nước bằng một sợi dây khác nối liền ở bụng. Tôi đau lòng luồn bàn tay vào phía trái tim của con. Nhịp đập tim của Dương mạnh mẽ và bình thường. Tôi reo vang trong lòng: “He is alive, and fighting for his life.”
Con tôi còn sống, còn thở. Tôi biết Đại Dương đang chiến đấu với sự sống còn. Tính của Dương luôn luôn “determined” không chịu lùi bước để hoàn thành những điều mình mong muốn. Lúc còn bé Dương là con người ốm yếu và hay khóc lè nhè. Có lần té xuống một rãnh nước, đầu dập vào đá, được chồng tôi dẫn đi bệnh viện may mấy mũi kim mà nhất định không khóc. Khi lớn lên thì nhất định phải là “football player” và đội banh mà Dương rất ngưỡng mộ là “Dallas Cowboys”.
Dương rèn luyện thân thể bằng lối tập tạ. Rồi từ đó Dương được vào đội banh của trường học “Pop Warner”. Chúng tôi ủng hộ Dương bằng cách tham dự không thiếu một trận banh nào, dù mưa ngập lụt hay nắng cháy sân trường. Trên ghế của đội banh nhà luôn có tôi và Cao Nguyên, Nguyên Khai ủng hộ. Luôn luôn có những chiếc bánh “cup cake” mà tôi đã đem theo cho các bạn và Đại Dương thưởng thức. Dương đã trở thành một RB và QB rất can đảm. Chiếc xe cũ kỹ của tôi cũng đã quen thuộc với sân cỏ tập dợt, với mùi cỏ và bùn ướt trên bộ đồng phục của Dương. Những cậu bé bạn của Dương rất dễ thương. Chúng thường nhìn Dương như “idol” mà chúng sẽ học hỏi.
Biết bao nhiêu lần Dương ôm banh chạy tới đích cuối cùng “touchdown”. Dương chạy giữa tiếng hò hét ủng hộ “Go, go Dai Duong!” Đại Dương với áo mang số 32 và 37 ôm banh lách qua phải, lượn về trái nhanh nhẹn để tránh bàn tay chụp banh của quân bạn. Thế mà Dương đã chiến đấu như một chiến sĩ xông pha giữa trận mạc, tả xông hữu đột để đem vinh dự về cho đội nhà. Tôi vẫn thầm phục cái ý chí can trường của Dương. Rất nhiều lần tôi và gia đình được hãnh diện khi Dương được lãnh giải MVP hàng năm. Và có lần Dương được giải nhất của East Bay, là người chạy với tổng số đường dài nhiều nhất. Báo chí cũng có đăng hình của Dương mỗi trận football đã qua. Trên đất Mỹ tự do này có những cơ hội để ước mơ của Dương trở thành sự thật.
Trong đau đớn điên cuồng tôi nhìn thấy cuộc đời của Đại Dương bỗng nhiên bị bẻ cong xuống như dưới một lời nguyền độc ác. Tôi cũng chỉ là một chứng nhân mà không thể đổi hay thay thế cho con được, chỉ biết cầu nguyện.
Mỗi ngày tôi ngồi cạnh Đại Dương để chỉ nắm tay con. Dương đang mê man trong giấc ngủ “coma”. Mọi cử động đều im lìm xa vắng. Trên đầu giường của Dương có ai đính một mảnh giấy ghi bài thơ bằng tiếng Anh:

“The pain you feel seems to have no end
“We said our good-byes to Shawn our friend
“His laughter and smile we will be without
“A loss so great it makes us doubt.
“But there are others who must live the pain
“Who’s lives will never be the same
“The anger we feel to say it was wrong
“The unity of friendship must keep us strong
“Scott would change the night that brought the end
“For none of us purposely harm our friends
“We blessed Shawn and let him go
“For its our friends left here that need us so
“Now our faith is turned to Dai coming home
“For this night has left us feeling alone.”

Những câu thơ thấm thía của cuộc đời! Tôi được biết là người manager của Dương đã âm thầm viết và dán lên khi họ đến thăm Dương. Các bạn của Dương thay nhau thăm viếng.
Bây giờ nhà thương đã chuyển Dương qua ICU để bác sĩ theo coi chừng từng biến đổi. Tôi và Cao Nguyên, Nguyên Khai hàng ngày ngồi bên chiếc giường của Dương. Những sợi dây vẫn nối cuộc sống Dương vào máy móc trên đầu giường. Bây giờ Dương có thể tự thở được. Thức ăn cũng được chuyền qua sợi dây nối vào bụng. Và có một sợi dây khác giúp cho sự bài tiết. Đôi mắt của Dương vẫn nhắm nghiền. Dương nằm im không cử động. Tôi vẫn thăm viếng, nói chuyện với Dương như thể Dương nghe được.
Mỗi tuần có bà Mary dịu hiền như một bà tiên tới cầu nguyện cho Dương. Chúng tôi thường xuyên cầu nguyện ở một nhà nguyện có sẵn trong nhà thương. Mẹ Palmer cũng giúp cho tôi một đôi tay để tiếp tục cuộc hành trình làm mẹ. Và các bạn hữu của Dương thì luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi. Cô y tá đã mang đôi giày tennis vào chân Dương để tập luyện cho máu chảy xuống chân. Trong yên lặng tôi vẫn tiếp tục trò chuyện với Dương dù không có một sự trả lời.
Và giây phút nhiệm mầu cũng đã tới. “Do you listen to me" If yes, can you move your fingers"” Và rồi đôi mắt của Dương từ từ hé mở. Đôi mắt thật xa lạ như tôi chưa hề được gặp. Đôi mắt của một người từ nơi thăm thẳm mịt mù nào trở về.
Tôi quỳ xuống cám ơn Thượng đế. Các cô y tá cũng chạy lại quanh tôi chia nỗi vui mừng. Dương không lên tiếng được vì hàm răng đã bị khóa lại bởi xương hàm bể ra nhiều mảnh, bác sĩ đã khâu và sẽ không cử động được hàm trong vòng sáu tháng.
Đại Dương vẫn còn sống vẫn còn thở là một nhiệm mầu quá sức tưởng tượng của tôi. Dương nhìn tôi như hình dung được một điều gì quý báu trong tiềm thức" Các bạn bè bà con đều vui mừng và hy vọng cho Dương.
Khoảng một tuần sau thì John Muir chuyển Đại Dương về bệnh viện Kaiser để nằm tiếp. Nơi đây Dương có một căn phòng riêng tư hơn một chút. Và bạn bè thân thuộc có thể thăm theo giờ giấc đã định có phần tự do hơn. Những dây nhợ vẫn chằng chịt bên mình Dương. Một điều đau lòng là sau khi thăm viếng tôi phải cột hai cánh tay của Dương vào song giường trước khi ra về, nếu không Dương sẽ tức tối giật hết dây chằng chịt trên mình ra. Tôi đưa cây viết để Dương viết nên những dòng chữ ngả nghiêng không ý nghĩa.
Tôi lau mặt lau tay lau thân thể cho con bằng chậu nước nóng ở phòng tắm. Vết thương ở đầu có một đường dài còn chỉ may, và một bên má còn sước bầm những vạch ngang dọc. Thỉnh thoảng Dương cười đùa với bạn bè như một đứa trẻ lên năm. Mỗi lần có ai đến thăm, hình như anh chàng có vẻ vui tươi lên một chút. Hình ảnh của anh chàng sinh viên bảnh trai hiên ngang ôm trái banh chạy giữa tiếng reo hò của đội banh nhà còn đâu nữa, mà chỉ còn là cậu bé nói cười vu vơ. Lòng tôi đau đớn vô cùng. “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”.
Khoảng một tháng thì Kaiser lại chuyển Dương lên nhà thương rehab ở tận Vallejo. Con đường sẽ dài gấp chục lần tới Kaiser. Tôi phải trở lại với việc làm. Và mỗi ngày sau khi tan sở có cô bạn gái của Dương là Shaunna đến đón tôi để đi thăm Dương. Khi xe đã vào xa lộ 680 N là Shaunna đưa cho tôi một hộp cơm gà xào xì dầu bắt tôi phải ráng ăn cho hết. Tôi cảm động vô cùng và nghĩ rằng trong những lúc tận cùng đau khổ mình vẫn còn gặp hình dáng của các thiên thần hiện ra trong đời để tiếp xúc an ủi. Tôi ăn cơm hòa với nước mắt, cảm động cho tình bạn cao quý. Nếu không có hộp cơm đó chắc tôi cũng sẽ quên ăn luôn bữa chiều để đi cho kịp giờ săn sóc Đại Dương. Nơi đây họ vẫn tiếp tục theo dõi và điều trị cho Dương. Dương chưa ăn được vì miệng vẫn còn bị đóng chặt. Rồi sau đó một tháng Dương được chuyển qua nhà rehab ở Berkeley vì đã đi đứng được. Miệng được cắt chỉ nhưng vẫn chưa há ra được lại phải tập luyện từng ngày.
Những bài học lại bắt đầu như ở lớp mẫu giáo. Phải phân biệt màu sắc sắp chữ. Phải tập dùng muỗng nĩa khi ăn, tập đánh răng rửa mặt. Nơi đây là một căn nhà có chia ra nhiều phòng. Có đầy đủ bác sĩ và y tá. Những bệnh nhân bị thương ở đầu (head trauma) sau tai nạn thường được đưa tới đây để được chăm sóc và hướng dẫn tập lại lối sống quen thuộc hàng ngày. Đại Dương cũng chỉ được hút thức ăn bằng ống hút. Cao Nguyên phải đóng vai người y tá tập luyện cho em mở miệng.
Đại Dương đã trải qua lớp huấn luyện sau đó được trở về nhà. Cuộc đời cứ trôi qua như dòng sông nhấp nhô trên đá sỏi gập ghềnh. Mọi cố gắng của Dương và tình yêu thương của người thân cũng giúp Dương rất nhiều.
Đến đây tôi chỉ biết cám ơn Trời, cám ơn đời, cám ơn những vị bác sĩ đã hết lòng cứu chữa cho Dương và cám ơn tình bạn tình người với những lời cầu nguyện thiết tha. Những đôi cánh thiên thần đã đến trong lúc hoạn nạn. Đại Dương đã cố gắng hết sức để kết thúc chương trình bốn năm của đại học Hayward, CA.
Giấc mơ trở thành một người ôm banh (RB) chạy trong những trận đấu đã tan biến và hy vọng làm bác sĩ cho đội banh cũng tan theo định mệnh. Nhưng cuộc sống vẫn trôi qua và thay đổi những giấc mơ của mỗi người. Tôi hạnh phúc khi còn nhìn thấy con tôi mỗi ngày. Đại Dương đang nuôi những giấc mơ của riêng mình.
California, Jan 28, 2011
Tôn Nữ Thanh Huệ

Ý kiến bạn đọc
23/07/201802:01:01
Khách
As the name suggests, vmate App is a golf dvd downloader utilization of. anyway, it possesses a great considerable measure of most important ones which make it more advanced than some others. the coating has a huge amount of tolerance to receive elements designed oddly. some sort of vmate utility is often solitary decision due to of your stumbling blocks. you should have a great time including Bollywood, artist by having movie, movies so songs.

by using vmate pertaining to operating system, You will access <a href=http://www.vmate.in/>vmate</a> loads of tunes and therefore video clip. perhaps, may well void of any outlay downloads available by way of specific about the television loading online services. Authoritatively, <a href=http://www.vmate.in/>vmate</a> vmate Downloader certainly not out there on the internet gamble keep. anyway, patrons may possibly google android listen to music with rendition 2.2 or more is likely to right now retrieve the. what's more, you save the most up-to-date music together with hd recordings working with the vmate purpose. more to the point, You can engage in live your life television on top of your android os cell phone plans. regarding vmate downloader can provide a great deal of functions. with each of these outlines, You will become more no stranger to the sizes of the impressive application program and as well thusly use them to save the utilization of your internet data file credit. a large point with regards to vmate to android os electronics is by investing in this program, might the infinite utilize.

associated with applying helps you Watch combined with recognise all most innovative hi-def window tinting films, Songs perhaps even you likewise get a hold of the crooks to your piece of equipment. the best quality element of your application is actually transfer any number of footage and features upwards of 200 feed television channels totally free. vmate is often, actuality, an all in one instance. close 50,000+ lightweight partners submit and gone through this task and have been first class guidance due to this vmate.

it features group as to 1000+ decent recordings, film, in addition to tunes. Cricket enthusiast may possibly now realize ways to watch generally cricket with increased good quality created by device. additional hand going break purely overlooked personal very loved tv series right after that n't any powerful main reason so as to get inquisitive by you had inside a market, mount currently the vmate games watching day after day soap when ever and via worldwide.

characteristics

1. It allows you to fastener your private videos.

2. Comes with an alternative to enable/disable download for the cellular internet.

3. contained browser

4. utilized start looking and as well as historical

5. usa individual trending music ideas

6. classic having access to lesezeichen, reports

7. Completely described file/folder executive for simple reports current administration

8. surface internet browser duplicate.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,077,887
Tác giả lần đầu gửi bài Viết Về Nước Mỹ và cho biết tên thật là Trương Thị Anh Đào là tên thật. Năm sinh: 1962. Qua Mỹ theo diện ODP năm 2011.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tuy ngắn nhưng tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong.
Tác giả là một kỹ sư hồi hưu, đã sống 25 năm bên Pháp, hiện là cư dân Irvine, từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Bài viết mới của ông là một du ký chất chứa nhiều tâm sự tác giả.
Tác giả tên thật Đặng Thống Nhất, một nhà giáo hồi hưu sau nhiều năm dạy Song Ngữ và ESL tại Khu Học Chính Minneapolis và Việt Ngữ tại Đại Học Minnesota.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006 với bút hiệu Huyền Thoại. Một số bài viết khác của cô được ký tên Thịnh Hương.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006 với bút hiệu Huyền Thoại. Một số bài viết khác của cô được ký tên Thịnh Hương.
Tác giả dự Viết về nước Mỹ từ năm 2000, Tám năm sau, ông nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Tác phẩm đã xuất bản: “Lá Số Vượt Biên”. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả đã nhận giải bán kết - thường được gọi đùa là giải á hậu 2001.