Một Thoáng Halloween
Tác giả: Phan Thuỷ
Bài số 3027-28327-vb4102710
Chủ Nhật 31-10 sắp tới sẽ là Halloween. Sau đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Phan Thủy kể về đề tài này. Tại Việt Nam trước đây, cô là giáo viên Văn ở Sài Gòn, sang Mỹ hiện làm giáo viên pre-school ở thành phố Costa Mesa. Thư tác giả viết “Từ năm đầu tiên, tôi đã theo dõi thích thú cuộc thi viết về nước Mỹ này liên tiếp 10 năm nay không ngừng nghỉ. Những năm đầu tôi cũng muốn gửi bài cho báo, nhưng bận rộn học hành, làm việc rồi quên đi. Và càng nhiều năm trôi qua càng thấy ngại ngùng trong việc gửi bài. Lần này thấy Halloween đang đến mà trong nhà tôi lại có chuyện xảy ra khá ly kỳ, đầy ma quái nên tôi viết ra trong 2 ngày để mong kể cảm xúc thật của tôi cho độc giả nghe. Và cũng mau gửi đến quí báo làm thời sự trong ngày Halloween. Mong được lên báo kịp lúc.”
Sau đây là bài viết. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
***
Mùa Halloween năm nay cũng như bao Halloween trước, vừa đầu tháng 10 thì các cửa hàng đã bày bán hàng Halloween và quả bí to nhỏ màu cam đã xuất hiện khắp nơi. Đâu đó lác đác vài nhà đã bắt đầu trang trí những hình ảnh ma quái hoặc trưng bày những quả bí ở trước nhà.
Vì nhà chỉ có mình tôi nên những năm trước tôi không trưng bày trang trí nhiều, chỉ để 1 quả bí gắn đèn màu cam ở patio và mua 1 túi kẹo để cho con nít hàng xóm. Tuy nhiên tính tôi thích xem trang trí ở mỗi ngày lễ, cho nên lễ nào tôi cũng cùng người yêu đi xem đèn Christmas ở những nơi nổi tiếng và Halloween thì đi ngắm những khu nhà có nhiều trang trí đặc sắc ,lạ lùng. Dân Mỹ không tiếc tiền xài vào những dịp này. Nhiều khu vực đua nhau cùng trang hoàng đẹp đẽ cầu kỳ, quyến rũ nhiều khách dạo chơi ngắm nhìn và trầm trồ.
Tôi rất yêu các tục lệ trưng bày trang trí ở đất nước này và nguyện năm nào đó mình cũng sẽ cố gắng trang hoàng nhà mình, góp phần làm đẹp và giữ gìn truyền thống tốt đẹp này.
Năm nay vì tôi có Hải Lý, cô cháu gái rất trẻ trung vui tính, đến ở chung nên tôi và Lý nảy ý định trang trí Halloween cho vui.
Đầu tiên hai dì cháu đi shopping ở tiệm Party City. Thôi thì Lý vì dạy học ở Pre- school nên rất rành rẽ mua các đồ trang hoàng. Lý mua sắm đủ cả và còn rinh hai bộ costume cho hai dì cháu. Tôi một bộ áo đen phù thủy, còn Lý bộ áo trắng toát rách tơi tả lỏa xỏa và bộ tóc giả cũng trắng xóa lòa xòa dài thòong.
Hôm đầu tiên mua về, Lý và tôi bỏ cả một buổi trưa cuối tuần để treo ,mắc,kéo, giật, sơn ,phết tới mỏi cả tay... Đến tối patio nhà tôi đã biến thành một cái am mờ ảo đầy màng nhện, hình ma quái và mồ mã thấy sợ.
Tôi bị Lý bắt ép mặc thử costume. Hai dì cháu đứa đen thui, đứa trắng toát dị hết sức. Tôi thì còn thấy đẹp đẹp vì bộ đồ phù thủy rất thời trang và cái nón chóp cao có cả mái tóc hai bên màu tím coi cũng ngộ.
Và khi tôi ngó tới Lý thì trông kìa , ôi trời ơi Lý đã biến thành con ma trắng xóa, cánh tay và váy lỏa xỏa cánh bay rách lả tả trông rùng mình vì giống y như ma hiện hình.
Tôi hét lên một tiếng và bắt Lý cởi áo ra ngay. Lý cười khanh khách dang tay rộng ra và le lưỡi nhát tôi. Thế rồi hai dì cháu ôm lấy nhau mà cười.
Vì nhà tôi trang trí sớm nhất xóm nên ai đi qua lại cũng dừng lại nhìn khiến dì cháu tôi khoái lắm. Những ngày sau đó nay tôi mua về thêm cái này, Lý mang thêm cái khác để trưng bày thêm cho đặc sắc.
Trưa thứ bảy tuần sau đó, hai dì cháu tôi trên đường đi shopping về có thấy một nhà bán garage sale có rất nhiều đồ Halloween. Lý dừng xe lại và bảo tôi vào xem rồi xăm xăm đi vào ngắm nhìn. Ở đây có rất nhiều lọ bình, quả bí, tượng, tranh ảnh Halloween thật, nhưng tất cả hầu như chúng tôi đều đã có.
Chúng tôi định quay về thì Lý bỗng kêu một tiếng: Ồ, thật giống.
Lý nhấc lên cho tôi xem một hình nộm to, bằng vải trắng hơi cũ. Tôi chợt rùng mình vì trông mặt con ma đáng sợ quá và hình dáng áo quần con ma này sao lòa xòa giống như hình ảnh Lý mặc costume mới mua tuần rồi quá.
Tôi chần chừ bảo Lý: Thôi đi Lý, bỏ xuống, mình đi về thôi.
Nhưng Lý cứ nhìn mãi con ma một cách luyến tiếc rồi hỏi người chủ nhà :
- I would like to buy this. How much do I have to pay "
Bà Mỹ già nhìn chúng tôi ngần ngừ :
- Are you sure you want it" It is not for sale .
Lý là một cô gái bướng bỉnh không chịu thua dễ dàng. Cô nàng năn nỉ bà Mỹ lấy một cây chổi phù thủy giá 3 dollars rồi đưa cả 10 dollars cho bà già để cầm luôn con búp bê ma.
Tôi nhớ lúc ấy gương mặt bà già rất u ám buồn bã. Bà trả lại 7 dollars cho Lý và bảo là: She is yours .
Lý cám ơn rối rít rồi cầm cây chổi và ôm con búp bê hí hửng ra xe. Tôi đi theo Lý và bất chợt quay nhìn bà già tốt bụng thì vừa kịp thấy bà đưa tay làm dấu thánh giá. Tôi kể cho Lý nghe sự việc tôi thấy và băn khoăn ngần ngừ bảo:
- Hay mình trả lại cho bà ta đi Lý. Thấy dường như bà ấy không được vui đó.
Lý cười trong trẻo:
- A ha, dì sao cứ hay suy nghĩ . Bà ấy đã cho thì buồn gì nữa mà buồn.
Lý vừa nói dứt câu thì bỗng la oái lên một tiếng vì giày vấp vào lề đường suýt ngã. Tôi vội đỡ thân mình Lý để cây chổi và con ma rớt xuống đường. Tôi xuýt xoa nhặt lên phủi bụi bám vào xiêm áo trắng lia lịa và nói :
- Tại nhà ngươi đấy nhá, làm cô nương đây suýt té quê thấy mồ!
Đột nhiên tôi thấy ánh mắt con búp bê dường như quắc lên dữ tợn và thân mình nó hơi run rẩy trong tay tôi. Tôi vội đưa trả cho Lý, dành cầm cây chổi và buột miệng: Khiếp quá!
Lý ôm nó một tay, một tay mở cửa xe và mở máy. Xe không nổ. Lý lấy chìa ra nhìn và mở máy lại. Chỉ lẹt rẹt vài tiếng rồi tắt. Lý thử lần nữa cũng vẫn vài tiếng rèn rẹt rồi tắt.
Chúng tôi ngạc nhiên vì xe còn rất mới mà, chưa bị tình trạng như thế bao giờ. Lý đưa tôi cầm con búp bê rồi cúi xuống quan sát ổ khóa. Tôi đỡ lấy rồi vội vàng đưa ả ra băng sau không dám nhìn.
Lý càu nhàu: kỳ cục quá! Cô nàng mở tắt vài lần nữa, cuối cùng xe chạy được.
Tới nhà trời mới chiều nhưng tối rất nhanh, lại bắt đầu mưa lâm râm.
Lý bật đèn patio đứng ngắm nghía phần trang trí, ý chừng cô nàng muốn tìm chỗ để treo cây chổi và con búp bê mới mua.
Treo được cây chổi thì trời mưa nặng hạt hơn. Gớm, lâu quá Cali mới thấy có mưa đây. Tôi nói với Lý:
- Coi chừng ướt hết đồ trang hoàng, xem cái gì dễ thấm nước đem vào nhà đi.
Lý ôm con búp bê vào:
- Con treo đỡ bên cạnh tủ sách nha dì. Mai hết mưa con sẽ đem ra treo bên ngoài cửa để nhát người ta sợ chơi!
Tôi lầu bầu:
- Còn bây giờ để đây nhát dì chắc"
Lý cười hăng hắc:
- Xời, dì sợ thật hay lại đùa đó" Ấy thôi tối nay con để trong phòng của con vậy.
Tôi gạt đi:
- Thôi đừng, thứ đó là đồ cũ ở nhà người ta biết dơ đến chừng nào mà lôi vào phòng.
Cứ treo ở cạnh kệ sách được rồi.
Nhà có 2 phòng. Phòng của tôi kế phòng khách, rồi mới tới phòng của Lý bên trong. Tối đó khi tắt TV để vào phòng ngủ, tôi bảo Lý đang ngồi check mail ở computer phòng khách:
- Lý xài xong nhớ shut down computer vì tối nay trời mưa, dì thấy có sấm chớp đó, mở computer không tốt.
Trời mưa lạnh làm tôi chìm vào giấc ngủ thật nhanh. Tôi thức giấc vì thấy có ánh chớp tắt chớp tắt bên ngoài. Nhìn đồng hồ thấy gần 1 giờ sáng, tôi gọi vọng ra :
- Lý, sao thức khuya vậy. Đi ngủ ngay đi.
Tôi nghe có tiếng ghế xê dịch khẽ. Yên chí Lý đi về phòng, tôi lăn qua bên kia dỗ giấc ngủ tiếp.
Một lúc sau thấy vẫn còn đèn chớp tắt, tôi lại gọi to hơn:
- Lý, Lý, có đi ngủ chưa"
Không có tiếng trả lời. Tôi ngồi dậy đi ra phòng khách bật đèn lên .
Computer còn mở chưa tắt. Tôi lầm bầm :
- Con khỉ này, đã dặn tắt computer rồi mà không chịu nhớ.
Tôi cúi xuống chạm nút để tắt, bất chợt giật mình như có người đang nhìn. Tôi ngó qua bên trái chỗ kệ sách thì bỗng dưng tôi giật thót người vì thấy một bóng trắng nhỏ áo quần phất phơ bay. Tim tôi như ngừng đập, chân muốn khuỵu xuống vì sợ hãi. Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra, à, con búp bê tôi và Lý mua lúc trưa đang treo ở đấy . Khiếp! Làm mất hồn.
Tắt computer xong tôi xuống bếp mở tủ lạnh lấy nước uống. Không muốn mà mắt tôi vẫn đưa về phía góc kệ sách, nơi áo quần trắng xóa của con búp bê đang bay lất phất vì gió bên ngoài cửa sổ. Tôi đi đóng cửa sổ lại, thế mà quần áo của nó vẫn còn bay. Gớm quá! Tôi tự trách:
Khi không đi rước của nợ này về để rồi thấy sờ sợ ơn ớn thế nào ấy!
Khi trở vào phòng ngủ một lát vẫn chưa ngủ được, tôi lại nghe một tiếng động như tiếng kéo ghế, rồi đèn lại chớp tắt, chớp tắt. Tôi lắng nghe rồi giật mình. Không lẽ Lý lại ra dùng computer nữa. Tôi gọi vọng ra:
- Lý, con ở ngoài đó à.
Không có tiếng trả lời và cũng không có đèn bên ngoài, vậy thì đâu phải Lý"
Tôi ngồi dậy bần thần: Có cái gì không ổn đây" Hay là có con mèo con chuột nào vào. Lại có tiếng động như tiếng bước chân đi nhẹ nhàng.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi thảng thốt gọi: Lý ơi, Lý .