Chuyện Chúng Mình
Tác giả: Ấu Chi
Bài số 2904-28204-vb6052810
Tác giả từ sơ lược về mình: "Tôi là một trong những thuyền nhân may mắn, định cư ở Mỹ từ năm cuối của thập niên bảy mươi. Ra trường cử nhân điện tử - hiện đang làm việc cho một công ty ở quận Cam. Viết văn là một niềm vui mới tìm thấy." Ba bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Ấu Chi là "Phở", "Cõi Mây Của Ngoại", "Xuân Muộn." Bài mới, từø một chuyện tình thành chuyện nhà...
***
Đèn còn mờ mờ sáng ở phòng ngoài, có tiếng gõ máy lách tách, anh gọi khẻ:
- Em ơi, hơn mười một giờ rồi, viết lách gì khuya vậy.
- Em kể chuyện mình anh ơi, đang hứng nửa chừng, anh ngủ trước đi nha.
- Chuyện phải có dang dở chia ly, phải đầm đìa nước mắt, mới sôi nổi. Chuyện mình kể ai thèm đọc em.
Vẫn tiếng gõ máy lách tách...Tìm cách bàn ra mà không được vợ hưởng ứng, anh đành buồn hiu vớ cái gối ôm kế bên, than thầm:
- Hứng gì bất tử nửa đêm nửa hôm. Còn cái hứng của tui bậu tính sao đây.
Ấm ức lắm nhưng anh phải ngậm bổ hòn làm thinh, vì đã lỡ dại giới thiệu Việt Báo đến với nàng. Trước đây, nàng rất thờ ơ với sách báo Việt Nam. Bận bịu chí chóe với việc làm con cái, họa hoằn lắm được đôi phút rảnh rổi, nàng mới lên mạng giải khuây với những tạp chí Mỹ thời trang. Anh thì mê mục Phố Rùm của Việt Báo, ngày ngày vào ra tải lên tải xuống. Có khó khăn gì về điện toán, bất kỳ phần cứng phần mềm, câu hỏi nào cũng được giải đáp ổn thỏa. Nghe anh hí hửng ca tụng, nàng cũng tò mò vào xem thử, rồi lang thang qua mục Viết Về Nước Mỹ. Và mê mẩn. Thế là đôi ta cùng lên mạng. Anh Phố Rùm, nàng đọc truyện. Đầm ấm. Cho đến một ngày bổng dưng nàng nổi hứng viết văn. Mới sinh cảnh phòng không lẻ bóng như đêm nay. Trăm sự tại mình, biết than thở với ai đây, anh tự nhủ. Hy vọng đây chỉ là một giai đoạn ngắn, như những đam mê đột xuất bất kỳ, muôn màu muôn vẻ trước đây của nàng.
Anh nhớ có dạo nàng mê đan len, tuần nào cũng na về đầy nhà đủ loại len màu, thoăn thoắt tay đan suốt mấy tháng liền. Đan là một cách để thư giản tinh thần rất hửu hiệu anh ạ. Ừ, cũng tốt thôi. Mỗi người trong nhà thêm được một chiếc áo ấm mùa hè năm đó. Đan chán, nàng chuyển hướng sang làm bánh, khệ nệ khiêng về nào bột nào đường, và một cái máy làm bánh mì to tổ chảng. Mỗi tuần một kiểu bánh khác nhau, cha con tha hồ sáng bánh chiều bánh, ròng rả suốt hai tháng trời. Cơn mê tình ái với mấy công thức bánh mì bỗng đột ngột chấm dứt sau khi nàng khám phá ra mình lên năm kí lô. Nàng tuyên bố đi bộ là phương pháp giảm cân hiệu quả nhất. Và cứ thế nàng đi, gót giầy rảo mòn các lối thương xá lớn nhỏ trong vùng. Và cứ thế bills về, dồn dập tới tấp. Anh tối tăm mặt mũi ký trả mệt muốn đứt hơi.
Bây giờ lại là cơn sốt văn chương. Sau bao hôm trắng đêm chong đèn, nàng sản xuất được mấy truyện ngắn. Hớn hở khoe chồng khoe con lúc bài đầu tiên được đăng. Thằng con trai, được chỉ bài mẹ viết, reo lên:
- Con thích phở tái.
Cậu út này thuộc lòng được hai món tủ là phở tái và chè Thái. Lâu lâu cậu quên bài, vô nhà hàng gọi lộn thành phở Thái và chè tái, làm anh bồi ngẩn ngơ gải tai, lạ, chắc món mới chưa lên thực đơn. Hai cô con gái hì hục đánh vần, hí hoáy tra tự điển, mãi hai tiếng đồng hồ sau mới đọc xong bài viết của mẹ. So với cái hứng đi bộ, thú vui mới của nàng suy ngẩm lại hợp lý hơn nhiều. Vừa sách động được tinh thần yêu tiếng Việt của tụi nhỏ, vừa đở hao tốn ngân quỷ gia đình!
Cả hai xuất thân từ miền Trung khô cằn nắng cháy. Anh đầu miền Trung, nàng cuối miền Trung. Lúc anh tất tả luyện thi vào trung học, nàng mới vừa giáp thôi nôi. Việc học anh bị gián đoạn sau năm 75, trong thời gian thương hồ kiếm sống, anh đã nhiều dịp đáp xe đò xuyên qua vùng biển mặn của nàng. Lúc gần tới là phải bôi dầu gió xanh gấp gấp. Vì mùi nước mắm bất hủ. Có ngờ đâu cái vùng cá khô muối mặn lại để dành sẳn cho anh một cô nhỏ trắng da dài tóc thơm tho. Mùa biển động cuối năm miền duyên hải, lại là mùa vượt biên đông đảo, tàu nàng ghe anh ra đi cách nhau trước sau một tháng. Không hẹn mà cùng cặp bến Hương Cảng. Dấn thân vào cuộc sống mới với hai bàn tay trắng, không một chử Tàu lận lưng, vậy mà cũng bay nhảy hãng này hãng khác, kiếm tiền bỏ túi trong thời gian tạm dừng ở đất Khách. Lúc đó trại tị nạn Sham Shui Po chưa phải là trại cấm, không khổ ải như những lớp vượt biên sau này. Âu cũng là một điều may. Cái may khác trong cuộc đời anh là ngày đi Mỹ. Tên anh được sắp trong danh sách đi cùng ngày với nàng. Cái duyên với nước Mỹ và duyên nợ ba sinh của anh khởi nguồn từ đó.
Gặp nhau tại phi trường Kai Tak, ngày đó nàng còn tóc thề, mấy nhánh loe hoe, gầy gò thẳng băng, với cặp kính cận dày cui. Trông lạnh lùng còn hơn băng giá mùa Đông. Lại hiên ngang tự xưng mình cầm tinh con cọp. Vậy mà anh vẫn can đảm lủi vào chấp nhận thương đau. Anh trị cọp giỏi, hay cọp giỏi trị anh, đó là chuyện tế nhị xin miễn bàn. Chuyến bay định mệnh với hai chiếc vé có số ghế gần nhau. Duyên số đưa đẩy, hay tình cờ ngẩu nhiên. Đêm hè tháng bảy, phi trường LAX là trạm dừng chân đầu tiên ở nội địa nước Mỹ. Anh phải ngủ qua đêm ở một khách sạn gần đó, chờ máy bay chuyển tiếp về chổ định cư. Sáng hôm sau, lúc anh đến cơ quan di trú lấy vé máy bay, thật lý thú, nàng cũng đang ngồi chờ lấy vé. Tình cờ ngẫu nhiên, hay cơ duyên run rủi. Anh bay về quê hương của John Steinbeck, nàng trực chỉ thung lũng hoa vàng. Tháng bảy ở đây không có mưa ngâu, mà sao nghe sụt sùi trong dạ.
Cũng may, nơi nàng ở cách chổ anh không xa mấy, chỉ tròm trèm khoảng 60 dặm, anh trì trú đi theo sau đó không lâu. Lần này không phải vô tình nữa, mà hửu ý ràng ràng. Nhưng buồn thay, lúc đó nàng phải xuôi Nam đáo quận Cam. Tình đến thật tình cờ, rồi tình có như không. Lúc đó, Compaq và Dell còn đang trong thời kỳ phôi thai, sinh viên còn dùi mài với BASIC, FORTRAN, COBOL, và máy điện toán IBM còn xử dụng MS-DOS. So sánh với hiện đại thời nay, này e-mail, Facebook, web cam, online chat, thật quá gian nan để nâng niu cái mối tình viễn liên lúc đó. Thưở ấy, anh chỉ biết trông cậy vào điện thoại và thư rùa bưu điện. Văn chương chữ nghĩa anh, khổ nổi, thuộc hàng cao thủ võ lâm kiểu Quách Tĩnh. Ngô nghê, trung thực. Viết thẳng viết ngay không hay rào đón. Mỗi lá thư là một cam go thử thách. Vừa học vừa viết, nhớ đâu viết đó. Từ đầu tuần tới cuối tuần mới sáng tác được một lá. Anh ngượng ngập hồi tưởng lá thư tình đầu tiên chỉ vỏn vẹn có đôi dòng. Không biết sao lại lung lay được trái tim đa cảm của nàng. Mãi đến lúc anh chuyển trường về học đại với nàng thì hương tình mới bắt đầu nở rộ. Lời xưa ông bà dạy, có lẽ phải sửa lại rằng, mưu sự tại thiên thành sự tại nhân, để thích nghi cảnh tình hai đứa.
Anh nhớ lại thời mới qua, lúc tổng thống Carter còn đương nhiệm, đúng là ngáo ộp, đâu biết hiện tình kinh tế nước Mỹ lúc đó đang điêu đứng, với nạn phá giá trầm trọng và tỷ lệ thất nghiệp cao. Chỉ biết chính sách giúp đỡ dân nghèo thật hậu hỉ, gồm cả chương trình trợ cấp giáo dục. Sinh viên nghèo như anh, càng nghèo, càng hiếu học. Anh nào cũng đánh đúng 12 tín chỉ mỗi học kỳ để ôm trọn học bỗng. Lúc chọn nghành học, không sao tiên lường được cái bạc bẻo của nghề điện tử, nên chi buồn vui nghề nghiệp, cả hai đều nếm đủ mùi mặn đắng chua cay. Trong thời gian đi săn việc, có khi cạn tiền túi phải chia nhau gặm chung một ổ bánh mì. Vui nhất là lúc cùng được nhận vào làm chung một hảng điện tử ở La Mirada, việc toàn thời gian đầu tiên, $5.50 một giờ có cả bảo hiểm y tế nhân thọ. Lúc đó thấy thật ngon ơ, so với những việc tạp nhạp bán thời gian trong trường, với mức lương giờ tối thiểu $3.35.
Có tiếng súng bắn ầm ầm từ máy truyền hình, đã gần mười hai giờ khuya, chắc anh lại ngủ quên không tắt máy. Tướng tá thư sinh trói gà không chặt, mà truyện thì cứ Kim Dung luyện hết pho này qua pho khác, phim thì cứ cao bồi bắn súng đoành đoành. Nàng khẻ bước vào phòng, nhẹ kéo tấm chăn đắp cho chồng. Lúc nào ngủ một mình, anh cũng nằm thẳng lưng, hai bàn tay chắp lên bụng. Chỉ khi có vợ kế bên, anh mới chuyển hướng nằm nghiêng. Thời gian qua nhanh như chong chóng, đã hai mươi hai năm rồi, cả hai song đôi như bóng với hình. Bao nhiêu sóng gió trong cuộc đời, ngoãnh mặt lại đều có anh bên cạnh. Bấy nhiêu đổi thay trong cuộc sống, quay đầu lại bên cạnh vẫn là anh.
Ba mươi năm mặn nồng với đất nước Hoa Kỳ, hai mươi hai năm tình nghĩa với anh. Trong cuộc chung sống với nước Mỹ và anh, nàng cảm thấy mình thật may mắn. Dẫu nước Mỹ không là thiên đường, và cuộc đời thường xuôi ngược với những điều vô lường khó đoán, nhưng một điều chắc chắn, nước Mỹ không phụ bạc những ai trì chí kiên tâm. Phải hoạch định rõ ràng cái đích muốn tới. Có sức khỏe, vững tinh thần. Chịu làm chịu khó. Sẽ đạt được mục tiêu. Hôn nhân thì không đơn thuần với những dấu ái của tuần đầu trăng mật. Có mặn có ngọt mới có quân bình trong cuộc sống. Yêu nhau là cùng nhau nhìn về một hướng. Lời ai đó nói, ngẩm ra thật chí lý, nàng vẫn dùng làm phương châm cho chính mình. Anh và nàng vẫn chưa trật đường rày, chuyến xe lửa hai người vẫn cùng chung một điểm đến, nay lại cồng kềnh thêm ba cái rờ mọt đáng yêu. Hai cô chiêu và một cậu ấm. Hành lý vỏn vẹn chỉ bao nhiêu đó thôi cho một chuyến viễn du dài hạn. Đã được hơn hai mươi hai năm rồi. Vẫn còn nhiều nữa những sân ga đang chờ, đánh dấu bằng móc ngoặt thời gian sắp tới. Ba mươi ba, bốn mươi bốn, năm mươi lăm, hay sáu mươi sáu năm nữa...ai biết đâu chừng. Chỉ biết sống trọn vẹn, thật ý nghĩa, cho ngày hôm nay. Và cùng nhìn về một hướng.
Anh nói cũng đúng, chuyện chúng mình thiếu vắng những tình tiết éo le của một câu chuyện hấp dẫn. Đây chỉ là một chuyện đời thường của ngàn ngàn những cuộc đời chung quanh.
Khẽ khàng nằm xuống bên anh, nàng nghe một vòng tay ôm ấm áp. Đêm tràn lan ánh trăng, thoang thoảng mùi hoa nhài thơm dịu...
Hạnh phúc.
Giản đơn chỉ vậy thôi.
Ấu Chi