Vào Thiên Đàng
Tác giả: Lưu Thái Dzo
Bài số 2788-1628859- vb6112009
Tác giả tên thật Hoàng Huy Năng, sinh năm 1934, cựu sĩ quan VNCH và cựu tù chính trị, diện HO 5, định cư tại Houston từ 1992, hiện là Uỷ Viên Xã Hội Đoàn Liên Minh Thánh Tâm Giáo Xứ Đức Kitô Ngôi Lời Tập Thể ở Houston. Trước 1975, tại Việt Nam, ông đã cộng tác với nhiều báo quân đội và cho tới nay đã xuất bản 5 tập thơ và một tập truyện tại Hoa Kỳ. Với bài viết “Tổ Ấm Đa Chủng” tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2009.
***
Gia đình tôi đến định cư tại Hoa Kỳ từ ngày 21-03-1991 (HO 5). Tính đến nay đã trên 18 năm. Tôi còn nhớ trước ngày lên máy bay vài ngày, linh mục Th. (đã qua đời), một người thân quen của gia đình, đến tận nhà, nói với tôi, nửa đùa nửa thật rằng: "Khi nào vào Thiên Đàng, xin nhớ đến tôi cùng!" Lúc bấy giờ, cả nhà phá lên cười. Tôi nói: làm sao quên được" Tuy nhiên không biết Nước Mỹ có phải là thiên đàng không "
Câu nói trên đây là lời cầu xin của Người Trộm Lành đề cập trong Thánh Kinh Tân Ước. Chúa Giêsu bị dân Do Thái kết án, đóng đinh cùng với hai tên trộm cướp trên Đồi Golgotha. Trong cơn hấp hối, tên trộm bên phải Chúa Giêsu (được gọi là "Người Trộm Lành"), sau khi mắng trách tên trộm bên trái (vì tên này trách Chúa Giêsu không cứu hắn), đã thốt lời thống hối tội lỗi mình, đồng thời kêu xin với Chúa rằng: khi nào về Nước Ngài (Thiên Đàng), xin Ngài nhớ đến tôi!
Mười tám năm trôi qua. Tôi nhớ đến câu nói trích trong Thánh Kinh Tân Ước mà cố linh mục Th. đã xử dụng để nhắn với gia đình tôi năm nào khi chúng tôi sắp sửa lên đường đi định cư tại Mỹ. Có lẽ cố linh mục Th. cũng như những ai chưa đến Mỹ đều cho rằng Mỹ Quốc là thiên đàng với ý nghĩ thông thường và đơn giản là: một nơi chốn có đầy đủ mọi thứ làm cho cuộc sống vật chất lẩn tinh thần tại đó tốt đẹp, thần tiên"
Theo Niềm Tin của người Tín Hữu Công Giáo như tôi, thì Thiên Đàng (Heaven) là nơi dành để tưởng thưởng người lành, và ngược lại, Địa Ngục (Hell) là chốn để trừng phạt kẻ dữ sau khi con người giã từ trần thế.
Tôi không biết ai và từ bao giờ đã nêu lên vấn đề (dường như có tính cách khẳng định): "Nước Mỹ là Thiên Đàng". Có lẽ từ lâu lắm, những di dân đến Hoa Kỳ từ một số Quốc Gia quá đói nghèo, hoặc do bọn Cộng Sản cầm quyền, đã so sánh hai cuộc sống: một, cơ cực đã qua,với một,sung túc hiện tại,để cho rằng nước Mỹ là Thiên Đàng"
Ngày 21-03-1991, khi chiếc máy bay chở gia đình tôi đi định cư tại Mỹ, rời phi trường Tân Sơn Nhất, nhưng chưa vào không phận quốc tế, tôi vẫn còn hồi hộp, lo âu, nghĩ khôn nghĩ dại... rằng: mặc dù đang trên đường "Vào Thiên Đàng", nhưng biết đâu vì một lý do nào đó, bọn Việt Cộng bắt máy bay quay về Tân Sơn Nhất, bỏ cả gia đình hoặc một mình tôi xuống... Nếu thế thì chúng tôi lại tiếp tục ở "Địa Ngục Trần Gian". May mắn thay, điều bất hạnh đã không xảy ra. Máy bay đáp xuống Thái Lan (lúc bấy giờ anh em HO chưa được đi thẳng qua Mỹ). Cuộc sống mới của gia đình chúng tôi bắt đầu từ đó.
Chúng tôi đến định cư tại thành phố Houston thuộc Tiểu Bang Texas.
Thời gian đầu, tất nhiên gặp những khó khăn, trở ngại, như về ngôn ngữ, khí hậu, việc làm v.v... Nhưng,không bao lâu sau, cuộc sống ổn định, rồi dần dà thăng hoa, phần nhờ sự giúp đỡ của Chính Quyền Sở Tại, phần được đồng hương đi trước, nhiệt tình tiếp tay, hướng dẩn. Về phương diện vật chất, ngoài cái ăn, cái mặc được nâng từ "Ăn no, mặc ấm" lên đỉnh cao "Ăn ngon, mặc đẹp", chúng tôi có đầy đủ tiện nghi về nhà ở, chuyển dịch, vui chơi giải trí. Nói về tiện nghi nhà ở và phương tiện di chuyển (xe cộ và hệ thống giao thông) tôi thấy không Quốc Gia nào sánh bằng Hoa Kỳ.
Năm 2005, tôi đi hành hương ở Do Thái (Đất Thánh), Lộ Đức và Rôma. Tại một số nơi tôi đến, phần nhiều nhà ở cũ kỹ, kiến trúc theo lối xưa, tiệm ăn chật hẹp, không dồi dào tiện nghi. Đặc biệt về hệ thống giao thông và xe cộ, tôi thấy ngay ở thành phố Rôma, chỗ đậu xe hẹp đến nỗi các xe hơi tuy nhỏ, nhưng phải đậu sít nhau, khi xuất phát, tài xế rất vất vả, khó nhọc.
Những khó khăn trở ngại ban đầu không thể không ảnh hưởng đến đời sống tinh thần và tâm linh. Sự lạc lõng giữa xứ người xa lạ tăng thêm nỗi buồn nhớ Quê Hương. Phương tiện chuyển dịch cũ kỹ, hạn chế, làm giảm bớt không ít thời lượng sống Đạo, học Đạo và hành Đạo đối với Thiên Chúa và tha nhân v.v... Chúng tôi cố gắng nâng cao đời sống tinh thần vì nghĩ rằng đây mới là điểm chính và quan trọng khi nói: nước Mỹ là Thiên Đàng. Chúng tôi lấy "Tự Do" và "Tình Người" làm nền tảng xây dựng và phát triển đời sống tinh thần.
Chúng tôi cũng như bao nhiêu đồng hương khác đến Hoa Kỳ theo diện tỵ nạn Cộng Sản. Nói khác đi, chúng tôi đi tìm tự do là một bảo vật "Bất ly thân" mà chúng tôi không thể thiếu, nếu muốn sống xứng đáng với phẩm giá con người. Chúng tôi đã đến bến bờ tự do. Trong hơn 18 năm, chúng tôi được hưởng đời sống tinh thần tốt đẹp là nhờ hai chữ tự do, bởi lẽ nước Mỹ có tự do thực sự trong mọi lãnh vực, từ tôn giáo, chính trị, xã hội đến văn hóa,thương mại v.v...
Thực vậy, tôi xin đưa ra vài trường hợp điển hình để minh chứng. Ngày 12-09-2009, một cuộc xuống đường quy mô tại Thủ Đô Washington Hoa Ky trước Tòa Bạch Ốc, con số lên hơn một triệu người theo tinWND.com. Công dân đóng thuế biểu tình kỳ nầy nói lên những điều họ không bằng lòng đối với chính sách của Chính Phủ Obama: tiêu xài tiền quá lố, bành trướng hệ thống Chính Phủ v.v...
Những người xuống đường thuộc các thành phần, trong đó có nhiều thành viên của TEA Party, Tax Enough Already. Có những biểu ngữ trên tay như: Our Constitution has termites! (Hiến Pháp chúng ta có mối!),Stop the march of socialism, (Hãy ngưng ngay con đường dẫn tới chủ nghĩa xã hội), Obamacare makes me sick (chương trình y tế của Obama làm tôi phát bệnh)...
Tin Tổng Thống Obama được trao giải Nobel Hòa Bình hôm thứ sáu 09-10-2009 đã kéo theo lời chỉ trích từ Chủ Tịch Đảng Cộng Hòa, sự chế diễu từ những trang web của người bảo thủ và ngay cả những móng vuốt của một số người phóng khoáng. Tất cả đều cho rằng Obama chưa làm được gì đủ để giải quyết các cuộc chiến ở Iraq và Afghanistan (Nhận định của Tờ Báo El Universal ở Mexicô). Giáo Sư Stephen Wayne tại Đại Học Georgetown nói rằng: Ông giật mình khi biết rằng Ông Obama đã được chính thức đề nghị trao giải thưởng Nobel Hòa Bình lúc Ông ta là Tổng Thống chưa đầy hai tuần lễ.
Ngoài hai chữ tự do, chúng tôi phải kể đến "Tình người bản xứ", đúng hơn là tình hàng xóm láng giềng phát triển không lâu sau khi gia đình chúng tôi "mu" đến Khu làng mang tên Pheasant Run.
Vào một buổi sáng khoảng tháng 7 / 2009, tôi có việc ra phố. Chiếc xe của tôi không nổ máy để rời khỏi garage. Cần sợi cable để câu bình điện, nhưng xe tôi không có. Tôi cuốc bộ đến gõ cữa 3,4 nhà hàng xóm hỏi, nhưng họ nhã nhặn đáp: Sorry, we don t have. Không chần chờ, tôi cuốc bộ tiếp, đến một tiệm sửa xe gần Khu làng khoảng 5 phút lái xe. Chủ tiệm cho một thợ máy người Mễ lấy xe chở tôi về nhà, mang theo đồ nghề cần thiết. Tôi vừa bước vào cữa garage thì thấy một ông Mỹ trắng to lớn đứng bên cạnh chiếc Toyota của tôi. Ông bảo tôi mở "Hood" rồi ngồi vào tay lái. Ông xử dụng "Quick Start" của ông mang theo và nhanh chóng làm việc...Trong lúc đó, chiếc xe của tiệm sửa xe do anh thợ máy người Mễ lái vẫn đậu trước cữa garage nhà tôi. Nhờ cái "Quick Start", xe tôi nổ máy. Tôi bắt chuyện với cả hai vị ân nhân (Ông Mỹ Trắng và Ông Mễ), và cám ơn họ trước khi chia tay. Ông Mỹ trắng tốt bụng cho tôi biết tên ông là Robert, ở cách nhà tôi 6 căn. Sở dĩ ông biết được "Case" của tôi là do mấy người láng giềng đưa tin: theo chương trình tập thể dục mỗi buổi sáng,ông đi bộ ngang qua nhà tôi, tình cờ nghe mấy người (cũng đi bộ) nói chuyện .Ông bèn hỏi địa chỉ nơi xảy ra vụ việc. Ông là một cựu chiến binh đã chiến đấu tại Việt Nam trước 1975. Ông có nhiều cảm tình với người Việt, do đó, mặc dù chưa gặp quen gia đình tôi, ông vẫn vội vã mang đồ nghề dến giúp đỡ.