Cho Con Đi Hướng Đạo
Tác giả: Thanh Huyền
Bài số 2739-16208810- vb892709
Tác giả và gia đình định cư tại Pháp, là phụ huynh liên đoàn hướng đạo Văn Lang Antony, kể chuyện cho các con cháu từ Pháp bay qua California dự trại Hướng Đạo Thế Giới. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
***
Tôi sinh ra trong gia đình đông con ở VN, nên cách dễ dàng kiểm soát bầy con là ba má tôi không cho sinh hoạt bất cứ hội đoàn gì, ngoại trừ đi học. Học và sinh hoạt những gì nhà trường biểu là đủ rồi. Sang bên này, tôi đi làm ở văn phòng, ít con, nên những mơ ước sinh hoạt thuở nhỏ không thể thực hiện, tôi dồn hết vào con tôi. Bởi vậy hơn chục năm nay, tan giờ sở trong tuần, tôi chạy như xe ôm trên chiếc scooter 50cc để chầu chực đưa đón con đi sinh hoạt đủ mọi thứ hầm bà lằng, luôn cả ngày thứ bảy, chỉ được nghỉ ngơi ngày chủ nhật để dọn dẹp nhà cửa.
Từ vài năm nay, tôi muốn các con có chút ít sinh hoạt với VN nên ghi danh vào hướng đạo VN tại Antony. Từ đó tôi mất luôn quyền được ngủ nướng sáng chủ nhật và cứ mỗi hai chủ nhật, tui tôi phải dậy sớm vượt cả Paris gần 1h để tới chỗ họp. Trong khi con sinh hoạt khoảng 2h, vợ chồng tôi lang thang khu chợ trời. Chưa bao giờ ông chồng tôi lại thoải mái cho tôi cà dê kê ngỗng lượn hết hàng này sang hàng khác, ghé cửa hàng quần áo tha hồ thử mà mặt chàng vẫn tươi như hoa !
Sinh hoạt hướng đạo, con tôi cũng bắt đầu có bạn VN, bắt đầu đọc những truyện cổ tích VN như chú Cuội, chị Hằng... Tôi mừng và rất cảm động. Ngày trại đầu tiên vào tháng 11, trời bắt đầu lạnh, các cháu phải vào rừng, dựng lều ngủ vài ngày, phải tự nấu ăn, rửa chén ... tôi lo lắm. Đêm thứ nhì có lửa trại, vợ chồng tôi mò tới. Đậu xe hơi ngoài bìa rừng, hai vợ chồng lần theo đường mòn tiến vô rừng. Đoạn đầu còn có đèn điện, càng tiến sâu vào rừng, không còn ánh đèn nào. Trời tối thui, đường rừng nhầy nhụa vì có trận mưa đêm hôm trước, tôi tự hỏi, không biết tôi làm đúng hay đang đày đoạ thằng bé 9 tuổi" Tôi tự bảo, nếu cháu đòi về, tôi sẽ đem về liền.
Đang dò dẫm từng bước, bỗng tôi nghe tiếng cháu, rồi ánh đèn pile chiếu xuống ngay chân để hướng dẫn tôi đi. Cháu líu lo kể, một trưởng thấy tụi tôi tới nên sai cháu ra đón. Cháu nói cháu đã quen với bóng tối nên đi lại rất dễ dàng. Tôi hỏi cháu có cực không" có sợ không. Cháu toe toét cười và còn có ý muốn doạ ma tôi nữa. Cháu kể tối hôm qua trời mưa, các trưởng bắt vô lều sớm, tụi cháu sửa soạn ngủ thì có trưởng Dung đội mưa tới kiểm soát xem lều có bị mưa thấm vào không, các cháu có đủ ấm không" Tôi nghe mà an tâm quá chừng.
Các trưởng cũng giống như tôi, cũng là cha mẹ, nhưng giỏi hơn là biết hy sinh ngày nghỉ vacances, ngày nghỉ weekend, làm thiện nguyện không công để hướng dẫn các cháu có những sinh hoạt hữu ích. Lửa trại nổi lên, nhìn các cháu vui đùa, nhảy múa, hát tiếng VN, tôi muốn ứa nước mắt. Một vài bản nhạc sinh hoạt tôi đã từng hát trong ngôi trường tiểu học ngày xưa, ai dè đâu bây giờ lại được cất vang trong khu rừng Tây xa xôi, hẻo lánh này. Tôi an tâm ra về và thật sự biết mình đì con rất đúng vì sau đó nghe trưởng Hạc khen con tôi lau chùi cầu tiêu mỗi ngày rất sạch sẽ :-) (ở nhà không bao giờ cháu làm) . Từ đó thỉnh thoảng cháu trổ tài làm spaghetti và chê tôi nấu ăn dở. Nhưng chỉ đuợc "thỉnh thoảng" thôi còn sau đó thì vẫn như cũ, vẫn tôi làm con sen cho cả nhà.
Năm 2006, sẵn dịp sang Cali thăm gia đình, tôi ghi danh cho 2 cháu tham dự trại Thẳng Tiến 8. Trại nằm cách khu Little Saigon 2h xe hơi, khu sa mạc nóng cháy da người. Cô em chồng của tôi ở Cali nên rất rành rẽ khí hậu, tuy các con đều đi sinh hoạt mỗi tuần và ở ngay tại chỗ, nhưng cô không cho đi trại. Thôi chết tôi rồi, đúng là điếc không sợ súng và đã ghi danh, đã trả tiền, đã qua tới nơi, tôi không thể lùi được . Tự an ủi, có gần 2000 trại sinh tham dự, có thêm trưởng Vân Hạc đi theo. Chả lẽ ban tổ chức thí mạng cùi mọi người chết thui hết sao"
Ngày khai mạc trại, tôi là quan khách nên được ở trong lều mát, nhìn từng đơn vị, cờ quạt diễn hành đi qua khán đài. Vì số lượng quá đông, nên các cháu phải xếp hàng trước đó vài giờ, rồi tuần tự đi vào vị trí. Cơn nóng sa mạc buổi trưa mới khủng khiếp, các trưởng đi theo với bình xịt nước như tưới cây để phun vào các cháu nhưng vẫn không ăn thua gì. Phái đoàn Pháp đi ngang qua tôi, cậu con trai tôi lúc đó chỉ hơn 10 tuổi, nhìn tôi với ánh mắt toé lửa, mồ hôi chảy ra như tắm, mặt đỏ bừng, cháu "sủa" 1 tràng tiếng Tây, cũng may... chỉ mình tôi hiểu, Tuy nhiên với thái độ của cháu, các cha mẹ đứng kế bên cũng đã hiểu.
Buổi lễ khai mạc bắt đầu, bài quốc ca VN, nhạc Hướng Đạo nổi lên, các cháu hướng về quốc kỳ và nghiêm chỉnh chào. Giây phút đó quá cảm động, trong các bậc phụ huynh lớn tuổi trên khán đài, có người rươm rướm nước mắt.
Tham dự xong phần khai mạc, tôi theo các cháu ăn trưa, các cháu thấy xe hơi In 'n Out là reo hò lên. Trưởng Hui giải thích, tụi nhỏ bên này thích món đó lắm. Con trai tôi được chị Vân Hạc gửi gấm vào nhóm Florida, con gái thì vào nhóm Cali. Thằng nhỏ vẫn còn hậm hực không thèm nhìn tôi. Ăn trưa xong tôi bàn với chồng dzọt lẹ về Orange County, đến tối xuống đón tụi nhỏ về nhà ngủ rồi ngày mai trả lại trại cho tụi cháu đỡ bị bơ vơ lạc lõng, nhất là cháu trai không biết tiếng Mỹ, tiếng Việt thì bập bẹ. Sau đó tụi tôi trốn luôn các cháu cho tới đêm cuối cùng mò tới dự lửa trại, văn nghệ. Trên đuờng tới, tôi hơi hồi hộp, không biết con cái ra sao. Tới trại tìm cháu cả giờ, chúng xuất hiện, ô hay, miệng cười toe toét, hết nóng, hết lạ và bây giờ lại có bạn bè đi chung cả đàn. Không hiểu làm sao tụi nó có thể hiểu nhau" Đúng là Hướng Đạo có phép lạ! Tan trại TT8, cháu ôm về bao nhiêu là quà cáp, huy hiệu trao đổi lẫn nhau và điều quan trọng là cháu rất vui, có thêm kinh nghiệm họp trại Thế Giới.