Hụt Chuyến Bay, Hẹn Năm Sau
Tác giả: Anne Khánh Vân
Bài số 2711-16208782- vb582709
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2007. Sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, Anne Khánh Vân hiện sống và làm việc cho một công ty quốc tế tại Virginia. Họp mặt Viết Về Nước Mỹ ngày 16-8 vừa qua, dù hẹn về từ lâu nhưng giờ chót cô đã không thể tham dự. L:ý do cáo lỗi là “hụt chuyến bay”. Chuyện thật có phần li kì hơn...
***
Vé máy bay và lộ trình đã in. Hành lý sẵn sàng. Gần 2 giờ sáng. Đồng hồ sắp reng. Nhưng đồng hồ không cần reng đánh thức vì Khánh Vân nào có ngủ được. Trở mình liên tục. Trong bụng càng lúc không yên! 2 giờ rồi. Đồng hồ reng. Vẫn nằm yên không dậy. Cảm giác gì mà thật... kỳ cục. Hồi nào giờ đi máy bay nhiều lắm rồi; cũng không phải lần đầu tiên đi tham dự một hội họp thân tình hay quan trọng để lòng phải quá rộn ràng lo âu đến như thế. Hai giờ rưởi sáng. Vẫn không dậy. Tự nhiên cảm giác chuyển sang sợ... Nhớ lại giấc mơ thấy bà nội đêm qua... Khánh Vân quyết định gọi điện thoại cho người bạn sẽ chở dùm ra sân bay.
"Em xin lỗi, anh khỏi đến chở em ra sân bay dùm."
"Ủa, sao vậy" Em có chuyện gì hở" Mọi thứ đã chuẩn bị chu đáo hết rồi mà... Anh đang trên đường chạy đến chỗ em..."
"Dạ em biết, nhưng trong bụng em không yên từ chiều qua. Càng gần đến giờ đi, linh cảm càng bảo em không nên đi..."
"Ố ồ... nếu vậy thì anh sẽ không dám thúc em..."
Cúp điện thoại xong, Khánh Vân thở phào nhẹ nhõm, rồi tự nhiên phì cười... Chính ngay lúc đó, lòng lắng xuống, yên ổn lạ thường... Nhưng rồi vẫn trằn trọc. Gần 4 giờ rưởi sáng. Cái giờ đáng lẽ phải đang xếp hàng qua cổng an ninh trước khi ra các cửa đợi lên máy bay. Cái hàng xếp để qua cổng an ninh ở phi trường Dulles này luôn dài thoòng, nên nếu bay từ đây, dù chỉ một chuyến bay nội địa, vẫn nên đến trước 2 giờ.
Để đến được phi trường ở ngay Orange County, thuận tiện cho người đón và cũng để đến nơi thong thả thăm hỏi bạn bè, hội họp với nhóm Việt Bút, KV đã chọn chuyến bay từ phi trường Dulles lúc 6 giờ sáng. Từ khi dọn nhà, KV ở cách phi trường Dulles đến 1 giờ rưỡi lái xe, nếu không bị kẹt. Có nghĩa muốn có mặt ở phi trường Dulles 2 giờ trước giờ bay, KV phải rời nhà lúc 2 giờ rưỡi sáng.
Dù có thể phải bay hơi cực một chút, nhưng không sao. Chuyến đi này sẽ rất vui. KV đã thầm nghĩ như thế khi mua vé máy bay cả hơn tháng trước. Chương trình từng buổi của những ngày ở CA cũng đã được sắp xếp kỹ lưỡng với mọi người thân và bạn bè. Vậy mà từ chiều qua, khi KV chuẩn bị vali... Nhớ lại giấc mơ đêm trước thấy bà nội, KV hơi... hoang mang. Theo kinh nghiệm, hễ trong lòng cảm thấy vui và nôn nao chờ tin mà mơ thấy nội... thì sẽ chắc chắn nhận được tin vui thiệt vui. Còn nếu trong lòng cảm thấy lo âu mà mơ thấy nội là nội muốn báo mộng "con đừng làm những gì sắp làm." Từ ngày nội mất và KV một mình ở xa gia đình... nội báo mộng cho KV biết hầu hết mọi chuyện quan trọng và đã giúp KV tránh được khá nhiều chuyện nguy hiểm. Những lần đầu, KV không mấy biết. Dần dần để ý, KV mới nghiệm ra những lúc nội muốn "nhắn tin".
Chuyến đi CA này, mọi chuyện thấy có vẻ cũng suông sẻ lắm mà. Công việc trong sở cũng đã được sắp xếp đâu ra đó. Giờ bay có hơi bất tiện nhưng cũng đã có được người vui vẻ đề nghị đưa ra sân bay thay vì phải đi taxi hay metro /buýt. KV cũng hơi thắc mắc chẳng biết nội muốn đề phòng mình chuyện gì"! KV đã cầu nguyện từ chiều hôm trước. Cứ mỗi lần lòng không yên như vậy thì KV hay quỳ xuống, đọc kinh cầu nguyện, "Cho con gặp sự lành, tránh sự dữ. Cho những người thân của con gặp sự lành, tránh sự dữ."
*
Sáng ra, khi lòng đã tạm yên, KV chợt nghĩ, "Có lẽ nội chỉ muốn nhắn mình không nên đi chuyến bay đó..." Máy bay đã bay rồi nhưng vali vẫn còn nằm ở cửa... KV quyết định ra sân bay dù đã trễ. Lần này, KV tự đi xe metro và xe buýt ra sân bay. Khi ra đến nơi, KV phải xếp một hàng dài chờ. Khi nói chuyện được với nhân viên của hãng máy bay, KV xạo... rằng, "Tôi tưởng chuyến bay của tôi là 6 giờ chiều nhưng vừa phát hiện là 6 giờ sáng... Làm ơn cho tôi đi Stand-by chuyến nào trong ngày cũng được." Họ nói "Cô trễ cả mấy tiếng đồng hồ, họ đã hủy chuyến bay của cô rồi, đâu thể đi stand-by gì được nữa. Nhưng để tôi thử xem..."
Lại đợi thêm hơn một giờ đồng hồ. Trả lời:"Nguyên ngày hôm nay và cả weekend, không còn chỗ trống nào hết..."
Thôi thì mình cũng đã cố gắng. Coi như cũng có... đi. Nhưng chỉ không lên máy bay. KV tự an ủi để lòng đỡ áy náy. Khi đón xe buýt và metro ra về, KV gọi điện thoại cho anh bạn (người đáng lẽ đã chở KV ra sân bay hồi sớm) để "khai báo" mình đã "ngoan cố" muốn đi CA cho bằng được ra sao. Bên kia phone, KV nghe anh bạn thở hì... hục, "Anh đang thay bánh xe, khi em về tới trạm metro gần nhà thì chắc anh cũng về ngang đó, anh sẽ chở em về nhà dùm, em khỏi phải đi thêm một chuyến xe buýt... Luôn tiện cho em xem cái này..."
Umm... cho xem gì ha"
Khi về đến trạm metro gần nhà, đợi một chút thì anh bạn chạy chiếc xe truck bự đến. Anh mở thùng xe bự đằng sau ra cho KV xem... Trời thần ơi, một cái bánh xe bể tan. Qua các vết bể mới thấy bánh xe được đúc kiên cố ra sao. Lớp cao su thật dầy với các đường lưới dây kẽm sắt đúc bên trong, y như khi người ta làm bê-tông cốt sắt đúc nhà lầu. Vậy mà nó vẫn có thể bể tan. Kinh khủng thật! KV tròn mắt hỏi anh bạn chuyện gì đã xảy ra.
"Anh đang chạy xe thì cứ thấy người ta đi ngang ra dấu. Cũng may anh mở cửa sổ nên cũng có nghe những tiếng động bành bạch kỳ kỳ... nhưng không biết cái gì. Cho đến khi một tài xế xe truck kia cố chạy ngang và la to, 'Ngừng lại, coi bánh xe'... thì anh mới tấp vào lề và... tá hỏa tam tinh. Cái bánh xe gần như sắp nổ tan ra từng mảnh... Khi em phone là lúc anh đang bò xuống gầm xe truck lấy bánh xơ-cua lên thay.”
KV lắng nghe anh... "phát âm" từng chữ mà không dám hé môi.
Anh bạn nói tiếp, "May mà có người thấy và báo kịp. Nếu không, bánh xe mà nổ, nó bự và cao như vậy, xe mất thăng bằng, chắc chắn sẽ có tai nạn. Đó là chưa kể chỉ tiếng nổ của nó thôi cũng đủ làm mình có thể loạng choạng tay lái và gây tai nan vì hú hồn hú vía, chứ chưa cần một bánh xe bị sập xuống mới gây tai nạn..."
Anh bạn kể chuyện mà nào biết KV đang nghĩ gì trong đầu. Hèn chi, trong giấc mơ thấy nội đêm trước, KV thấy cả anh... Nhưng KV đâu có kể tất cả những "dấu hiệu" bất thường trong mơ cho anh bạn nghe. Mỗi lần như vậy, KV thường không muốn có người liên quan phải lo lắng. Khi sự việc nằm ngoài khả năng kiểm soát của mình, KV chỉ biết cầu nguyện. Và lần nào cũng vậy. Mọi chuyện nhẹ đi rất nhiều nhờ mình có tin tưởng ở bể trên, tin tưởng "ở hiền sẽ gặp lành"...
Bây giờ KV đã có thể ráp từng mảnh "puzzle" lại với nhau và hiểu ra vì sao nội đã báo mộng. Nếu anh bạn chở KV ra sân bay lúc 2 giờ rưỡi sáng, trên suốt đoạn đường dài đó, bánh xe sẽ có thể nổ và bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Vì 2, 3 giờ sáng trời vẫn còn tối, sẽ chẳng người đi đường nào để ý và thấy rõ để báo cho biết bánh xe sắp nổ. Trên xa-lộ xuyên bang 5 lằn xe đó lại toàn các xe hàng khổng lồ liên tục chạy. Ôi, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ hoảng hồn. Có nghĩa, nội muốn cản việc lái chiếc xe truck đó khoảng thời gian đó khi trời còn tối. Làm gì thì làm, khi chạy thêm 2, 3 chục dặm nữa, lúc bánh xe sắp nổ thì phải là ban ngày mới may ra có người báo cho biết để giảm nhẹ tai nạn. Ôi, cảm ơn Trời Đất Thánh Thần Chúa Phật, cảm ơn nội.
Về đến nhà, KV mở rượu rót cho hai anh em mỗi người một ly... mừng thoát nạn.
*
Mọi người trong gia đình Việt Bút hoàn toàn không biết chi tiết những gì KV vừa kể ở trên. KV chỉ ngắn gọn cáo lỗi đã "hư quá làm hụt mất chuyến bay".
Điện thoại reng. Chú Sapy Nguyễn Văn Hưởng gọi Khánh Vân. "Con sao rồi, có đi được stand-by không""
"Dạ không, con tiếc lắm không đi được. Con vừa về nhà sau 5 giờ ở ngoài sân bay... Cô chú đi chơi vui và cho con gửi lời thăm mọi người nghen."
Chú Hưởng vừa vào xe, chuẩn bị rời San Diego lái về Orange County. Như lời hứa, chú Hưởng sẽ gọi KV trước khi cô chú khởi hành đến nhà chú Tân Ngố tức tác giả Nguyễn Viết Tân. (Con rất tiếc đã hụt chuyến thăm cô chú Hưởng ở San Diego. Cảm ơn cô chú đã chuẩn bị đón tiếp...)
Đến phiên KV reng chú Nguyễn Hữu Thời. Từ sau bài viết "Hai Lúa Sang Mỹ, Một Lúa Về Việt Nam," chú Thời đã xin được xem KV như con tinh thần vì ba má KV ở xa... nên KV đã gọi chú Thời là ba Thời từ đó.
"Ba Thời ơi, con lỡ chuyến bay không qua được... Ba Thời họp với gia đình Việt Bút mình vui nghen. Cho con gửi lời cảm ơn anh chị hai Anthony và nhắn dùm anh chị hai khỏi đón con..."
Anh hai Anthony là tác giả Anthony Cao Minh Hưng. Từ nhỏ, KV không có anh chị lớn vì mình là chị cả. Bây giờ đã có thêm anh hai Anthony và chị hai Betty (bà xã đẹp, giỏi và rất dễ thương của anh hai). Hẹn dịp khác em sẽ đến thăm "lâu đài" của anh chị hai nghen.