Hôm nay,  

Bà Thầy Dạy Vẽ

07/06/200900:00:00(Xem: 249654)

Bà Thầy Dạy Vẽ

Tác giả: Trương Tấn Thành
Bài số 2635-16208712- v860709

Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

***
"Bà thầy dạy vẽ" là cách tôi gọi bà Carol, giáo sư dạy môn hội họa ở đại học cộng đồng khi tôi còn đi học lúc mới qua Mỹ. Tôi vẫn còn liên lạc với bà cho đến nay là khoảng trên dưới mười năm. Giờ tôi không còn gọi bà là "bà" nữa mà chỉ gọi tên Carol vì đã trở thành thân quen.
Chồng bà là ông Jim, bác sĩ đã hồi hưu hồi năm ngoái. Ông Jim tính tình rất bình dân và đặc biệt là rất thích món nước chấm nước mắm cay do vợ tôi làm. Mỗi khi ông tới nhà ăn đều xin một chai nhỏ đem về để ăn! Thêm vào đó là hai ông bà rất có thiện cảm với người Việt và đa số bạn bè của ông bà là người Việt. Chẳng những là người Việt ở đây mà còn ở bên Việt Nam nữa.
Tôi có khiếu về môn vẽ nên bà rất có cảm tình khi tôi còn  học trong lớp của bà. Sau đó bà có mời vợ chồng tôi đến nhà chơi để ăn uống chuyện trò và thưởng thức âm nhạc. Mới đây Carol vừa cho tôi hay tin là con gái bà là Emily mới vừa được vào chính ngạch giáo sư ở đại học Pennsylvania và có thai đứa thứ ba. Tôi có gặp Emily một lần ở nhà bà và đứa con gái rất dễ mến của Emily là Sofia. Sofia rất mến vợ chồng tôi, năm nay Sofia đã mười lăm tuổi. Nhà Carol và Jim ở sát mé vịnh nên phong cảnh rất nên thơ rất hợp để tổ chức party ngoài trời vào lúc mùa hè nắng ấm.
Ông Jim có lần về Việt Nam để phục vụ y tế từ thiện và làm việc chung với một anh bác sĩ tên Ngọc. Anh này bị bịnh tim và sau này được ông Jim bảo trợ qua Mỹ để trị bịnh. Tôi cũng có gặp anh Ngọc trong một bữa ăn thân mật tại nhà ông bà. Sau đó anh này về Việt Nam và cưới vợ. Đây là một điều nói lên tấm lòng vô cùng quảng đại và yêu mến người Việt của ông bà. Ông bà đã bay về Việt Nam để dự lễ cưới của anh Ngọc và sau đó trở lại ngay về Mỹ. Tôi chưa hề biết người Mỹ nào lại tốt bụng và chí tình như Carol và Jim. Mỗi lần Noel, Tết Tây Carol đều có quà và thiệp cho vợ chồng tôi.
Năm vừa rồi tôi có nhờ Carol giúp để trưng bày tranh tôi vẽ ở thư viện của trường. Bà sốt sắng nhận lời. Bà lái xe đến để đem tranh vào trường rồi giúp người thủ thư sắp xếp treo lên vách.


Mọi sự chu đáo dù tôi không thể trực tiếp tham dự vào. Ngày khai mạc tôi vào trường xem thì thật là đâu ra đó. Buổi triển lãm thành công. Hôm ấy phóng viên báo ở địa phương có đến viết một bài tường thuật. Nếu không có Carrol bỏ công và thì giờ vào thì không biết đến bao giờ tôi mới thực hiện được cuộc trưng bày tranh này. À quên nữa, khi tôi làm đơn bảo lãnh vợ tôi qua vì không có đủ thu nhập Carol đã sẵn sàng đứng ra bảo đảm về mặt tài chánh để đơn xin của tôi được chấp nhận.
Carol hơn năm mươi tuổi, dáng người to bề ngang và mang kiếng cận loại to, gọng tròn. Trên cổ lúc nào cũng có thắt cái nơ trông rất là duyên dáng. Tóc bà để quăn ngắn và đặc biệt là lúc nào trên môi cũng có nụ cười và giọng nói thật là ôn tồn nhỏ nhẹ. Carol rất chuộng những mỹ nghệ phẩm có nét độc đáo. Có lần được tôi tặng một loại ấm pha trà thật là hy hữu có hình năm ngón tay mà ngón trỏ là nơi để rót nước trà ra. Ai đến nhà chơi đều được bà đem ra khoe cái ấm hy hữu đó và bà có gởi thư cám ơn tôi hết lời với niềm vui vô hạn. Carol luôn luôn khen và khuyến khích tôi trong lãnh vực hội họa. Bà có cái nhìn rất mới, rất cởi mở và rất táo bạo nên lúc nào cũng đem lại cho tôi thêm nguồn cảm hứng mới.
Hôm anh Ngọc ghé thăm ông bà khi ghé Mỹ, ông bà có mời hai vợ chồng tôi cùng đi chơi và ở lại căn nhà nghỉ mát của ông bà nằm ngay một khu hồ yên tỉnh xa thành phố. Sau đó cả bọn cùng lên phà qua thành phố Seattle để đi ngắm cảnh vào nhà hàng ăn sea food hải sản thật là vui vẻ.
"Bà thầy dạy vẽ" kính mến của tôi ơi,
Ngoài cái may mắn được làm lại cuộc đời ở xứ sở này tôi còn được cái may mắn nữa là được làm học trò trong lớp hội họa của bà. Rồi thêm cái may mắn khác là được trở nên người bạn thân của gia đình bà. Đối với tôi đây là những may mắn lớn nhất cho tôi. Nếu bà không là người có đầu óc suy nghĩ khoáng đạt, không thiên kiến, không kỳ thị thì không bao giờ tôi có cuộc sống ý nghĩa như hiện nay. Bà đã nhìn con người qua giá trị tinh thần, qua niềm thông cảm và qua cảm thức về hội họa. Bà không có phong cách quá trang trọng như một số giáo sư khác trong trường đối với sinh viên Á Châu và sinh viên Việt Nam. Bà đã đến gần tôi trong mối tương giao giữa con người và con người. Đến nay thì chắc bà cũng biết là tôi rất kính mến bà và gia đình bà vì đã dành cho vợ chồng tôi những tình cảm quí hiếm của người bản xứ đối với người tỵ nạn. Bà đã tạo nơi tôi niềm tin vào xứ sở này và vào người bản xứ vì đã tạo điều kiện cho chúng tôi được phát triển, được hồi sinh và được cơ hội thành công sau khi bỏ lại quá khứ đau buồn và tủi nhục ở quê mình.
Thật tôi không còn biết lời nào để nói hết lòng kính mến của tôi đối với bà. Tôi chỉ còn biết nói là chúng tôi không bao giờ dám quên: "Bà thầy dạy vẽ kính mến của tôi". Không bao giờ./.
Trương Tấn Thành, WA.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,754,039
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến