Hôm nay,  

Tôi Thi Đậu Quốc Tịch

19/05/200900:00:00(Xem: 276768)

Tôi Thi Đậu Quốc Tịch

Tác giả: Trương Tấn Thành
Bài số 2617-16208694- v351909

Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã được trao tặng giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

***

Mục đích sau cùng của người di dân hay tị nạn ở xứ này là trở thành công dân Mỹ. Tôi cũng không khác chi. Điều ấy đã trở thành sự thật ngaỳ hôm qua vào lúc hai giỡ rưỡi trưa trong buổi lễ trao quyền quốc tịch ở cơ quan Sở Di Trú của tiểu bang Washington. Phải nói đây là sự kết hợp do công tôi chịu khó bỏ ra học, sự chăm lo của chồng tôi và điều may mắn.
Ngay từ hồi nộp đơn, chồng tôi đã chuẩn bị bài vở, thu băng để tôi học. Tôi biết mình tiếng Mỹ không có là bao nên cố tâm học để hy vọng thi đậu. Ngoài việc in bài học trên internet ra, chồng tôi còn đọc hết những câu đó vào cassette để tôi nghe trong khi lái xe và khi tôi ở nhà. Tôi cũng có được dĩa CD thi quốc tịch do người Mỹ đọc cho quen giọng. Mỗi lần đi làm hay đi đâu tôi mở cái CD nghe đến nổi gần thuộc lòng. Ngoài ra tôi còn phải học những câu về lý lịch của mình và tra nghĩa những danh từ mà có từ đến tiếng Việt tôi còn chưa biết! Cũng may là tôi có "cuốn tự điển sống" bên cạnh mình.
Tôi rất nhát nói và sợ nhất là điều này. Sợ vào gặp giám khảo rồi run mà không trả lời được gì cả. Chồng tôi nói là tôi cứ học cho thật kỹ thì sẽ thấy tự tin và đỡ sợ hơn khi thi. Dì Ba cùng quê với tôi cũng nói là mình đừng sợ gì cả, họ cũng như mình, cứ học cho kỹ bài là đậu. Tôi nghe vậy mà thấy vững lòng hơn nhiều.
Ngoài việc nghe học tôi nhắn với chị Hai tôi bên đó đi chùa thỉnh một câu thần chú để tôi học thuộc để đi thi! Có điều tôi rất bực mình là chồng tôi ít khi nào giúp tôi trực tiếp mà luôn đọc bài vào băng để tôi nghe. Ảnh nói như vậy tôi muốn nghe lúc nào, bao nhiêu lần đều được thay vì cứ hỏi ảnh hoài. Lần thi này tôi đóng tiền hơn ba trăm đồng, nghe nói trong tương lai tiền đóng có thể tăng gấp hai, tôi lại càng thêm lo. Thi rớt lần đầu chắc tôi không còn đầu óc đâu mà thi lại nữa. Trở thành công dân Mỹ bài học nói là tôi có thể bảo lãnh cho thân nhân, được làm việc cho chính phủ và có passport để đi chơi xứ nọ xứ kia cho biết với người ta. Điều này thúc đẩy tôi hăng hái học kỹ thêm. Tính từ ngày nộp đơn thi đã gần tám tháng  mà sao tôi không thấy thư gởi về hẹn ngày thi. Tôi đâm ra chán mà không chăm học như trước nữa. Và điều may mắn đã xảy ra cho tôi.
Số là có một hôm thư và các tờ quảng cáo gởi về quá nhiều. Chồng tôi vứt xấp quảng cáo qua bên không thèm đụng tới. Không biết sao bữa nọ tôi lại lục mấy tờ quảng cáo thì thấy ngay cái thư hẹn ngày đi thi của Sở Di Trú! Mừng ơi là mừng! Chồng tôi nói tôi đi mua bánh trái về cúng để tạ ơn. Tôi làm theo liền!
Trước ngày đi thi tôi vào hãng làm xin lấy vaction nghỉ  một tuần để ôn bài chuẩn bị. Mấy chị làm chung cười tôi nói là làm gì mà quan trọng dữ vậy. Ai nói gì thì nói chớ tôi biết mình kém dở nên phải lo xa. Hai ngày trước khi thi tôi nhờ chồng tôi đọc những câu hỏi để tôi trả lời và để biết câu nào mình chưa nhớ hiểu để học lại. Chồng tôi nói là tôi được tám mươi phần trăm rồi đó, chỉ cần học kỹ lại và bình tĩnh khi thi thì đậu thôi. Tôi cũng mong như vậy. Tôi hỏi mấy người quen thi rồi họ nói là nếu vào gặp được mấy ông, nhất là mấy ông bà giám khảo da đen thì dễ đậu lắm còn gặp mấy ông bà da vàng hỏi thì chỉ có nước xách gói ra về học lại. Tôi van vái là mình được gặp may mắn đó nếu không thi rớt là cái chắc. Tuần trước nghe nói vợ của một anh bạn đậu một cách dễ dàng nhờ gặp ông giám khảo da đen tôi thấy mà ham.


Hôm bữa thi tôi xin về sớm lúc mười một giờ rưỡi để chuẩn bị và chồng tôi lái xe đưa tôi lên nơi thi hẹn vào lúc hai giờ. Hôm đó trời nắng thật đẹp. Tôi ăn mặc chỉnh tề, chồng tôi cũng vậy. Tôi thì trong bụng đánh lô tô, chồng tôi bề ngoài không có gì lo nhưng tôi biết trong bụng ảnh cũng đang…đánh cá ngựa! Sau khi bị lạc đường chúng tôi tới cơ quan và trả năm đồng để vào đậu xe trong bãi. Qua cổng xét an ninh chúng tôi vào hàng số 3 để được phỏng vấn thi trên lầu hai. Khi lên lầu tôi thấy đã đông người đang chờ đợi, tây tầu, âu á đủ cả. Tôi hồi hộp ngồi chờ đợi cạnh hai vợ chồng người Phi với đứa con gái nhỏ và bà vợ là thí sinh. Nhìn giám khảo ra và gọi thí sinh  mà tôi thấy nôn cả ruột. Tôi cũng nhận thấy có rất nhiều giám khảo người Châu Á. Xin cho con đừng gặp mấy ông bà này, tôi lầm thầm trong bụng. Chờ đợi sao mà lâu vậy. Bài vở trong đầu tôi gần bay mất hết. Cửa phòng thi mở, tôi thấy một ông giám khảo da đen bước ra. Tôi nói với chồng tôi:
- Phải em được thi với ông này thì…
Mới nói tới đó thì ổng gọi tên tôi ngay! Hên ơi là hên! Tôi lật đật đứng dậy đi ngay lại cửa.
Sau khi cố lấy bình tỉnh để chào ông giám khảo, tôi được mời ngồi trước mặt ổng. Ông ta hỏi thăm sức khỏe của tôi rồi bắt đầu hỏi tên họ lý lịch và địa chỉ. Tôi nói được hết Ổng bắt đầu hỏi về những điều "có" và "không" của một người tạm trú ở Mỹ. Tôi cũng trả lời được. Ông khen "very good", sau đó ổng hỏi tôi bảy câu về lịch sử Mỹ, tôi cũng trả lời được. Lại "very good". Bỗng nhiên ổng hỏi:
- Cô có biết nghĩa chữ "deportation" là gì không"
Tôi chết cứng! Tôi không nhận được ra chữ đó. Tôi run run nói:
- Can you repeat, please.
Ông chịu lặp lại đến lần thứ ba thì ổng có vẻ muốn mời tôi ra khỏi phòng. Tôi quýnh quá nói đại:
- Sir, sir, repeat for me one more time. One more. Last time, Please! OK"
Ông cười ra tiếng tồi nói đây là lần chót nhe. Ổng đọc chậm và rõ, tự nhiên tôi nhận ra nó rồi lắp bắp trả lời:
- Means…you…sent back to your country…from the U.S (bị trả về xứ mình từ Mỹ)
Ông ta cười to nói "Very good!" Tôi mừng muốn xỉu luôn!
 Sau đó ông đọc cho tôi viết hai câu ngắn và đưa giấy tờ cho tôi ký. Tôi biết mình đã đậu! Đúng là gặp ông da đen thì đậu, y như lời thiên hạ nói mà.
Tôi định ra cửa làm mặt buồn để hù chồng tôi mà không được. Tôi bước ra cười toe toét, nói:
- Em đậu rồi anh ơi! Chồng tôi nói:
- Vậy hả!!!
Trên đường về tôi tíu tít kể lại cho chồng tôi nghe chuyện xảy ta trong phòng thi.
Tự nhiên tôi thấy hôm nay sao mà trời đẹp và yêu đời quá hổng biết nữa.
Thế là tôi đã đậu và trở thành công dân Mỹ. Tôi cảm ơn bề trên đã giúp đỡ, cảm ơn chồng tôi và những người quen thân đã khuyến khích. Kể từ đây tôi vững lòng tạo dựng cuộc đời nơi quốc gia mà tôi hãnh diện được chấp nhận làm công dân và cũng là quê hương xứ sở của mình từ đây.

Quê huơng cũ tôi chào từ biệt
Nhận nơi đây làm xứ sở thứ hai
Để sống hết cuộc đời còn lại.

Xin thành thật được chúc tất cả bà con cô chú thí sinh tương lai cũng được may mắn như tôi vậy./.

Trương Tấn Thành, WA.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,155,437
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Bài mới của Đoàn Thị viết nhân Ngày Lễ Mẹ 2019.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà là một chuyên viên xã hội, từng nhiều năm làm việc tại Trung tâm Cao niên một thành phố tại Bắc California. Bà cho biết muốn tham gia viết về nước Mỹ từ lâu, nhưng phải chờ tới khi về hưu mới thực hiện được ý nguyện. Bài viết đầu tiên của bà là "Bà Ngoại Khác Chủng Tộc". Sau đây là bài viết thứ ba của tác giả.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Ông cho biết tên là Dương Vũ, sang Mỹ từ năm 1975, khởi đầu định cư tại tiểu bang SC, và hiện đang sống ở Sacramento. Bút hiệu ông chọn là VuongVu (viết liền, không dấu.) Bài đầu tiên là hành trình di tản từ 30 tháng Tư, 1975, với nhiều chi tiết sống động chưa từng được ghi nhận. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết. Bàà đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Ông cho biết tên là Dương Vũ, sang Mỹ từ năm 1975, khởi đầu định cư tại tiểu bang SC, và hiện đang sống ở Sacramento. Bút hiệu ông chọn là VuongVu (viết liền, không dấu.) Bài đầu tiên là hành trình di tản từ 30 tháng Tư, 1975, với nhiều chi tiết sống động chưa từng được ghi nhận. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết. Bà đăng 2 kỳ.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông nhận giải Danh Dự VVNM 2018. Bài viết mới của tác giả được đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông nhận giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2019 khi gần 90 tuổi. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh. Trước 1975, là giáo sư đệ nhị cấp tại Trung học Nguyễn Trãi. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết thứ năm của bà được ghi là “Viết tặng các bà Mẹ và những người làm con nhân Ngày Từ Mẫu”
Bài viết cho Ngày Lễ Mẹ 12 tháng Năm 2019. Tác giả là một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ.
Ngày mai, Chủ Nhật 12, 2019 sẽ là Ngày Lễ Mẹ. Mời đọc bài viết của Lê Xuân Mỹ, một kỹ sư, làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Qua Mỹ năm 1998. Cha học tập cải tạo chết trong trại Vĩnh Phú năm 1979, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ.
Nhạc sĩ Cung Tiến