Buổi Ban Sơ
Tác giả: Phan thị Hiệp Thành
Bài số 2538-16208615 vb722109ø
Tác giả trước 1975 là một luật sư tại Việt Nam, hiện là cư dân San Jose, công việc: Social Worker. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là chuyện bà mẹ kễ với các con về thời đầu định cư tại Mỹ. Bài viết có ghi: Tặng chị Viên và cậu Hùng vớI tất cả lòng thương mến cuả HT.
Các con thân mến,
Mẹ viết thư này không biết các con có đọc được không vì mẹ viết bằng tiếng Việt. Cách đây ba mươi năm, ông bà NộI, Ngoại khi viết thư cho ba mẹ chi nhắn một câu:' Nhớ dạy các cháu học tiếng Việt', và mẹ đã có ít nhiều tài liệu viết cho các con bằng tiếng Việt, mẹ đẵ cố gắng dạy tiếng Việt cho các con khi các con còn nhỏ.
Nhanh quá đi mất, đẵ 30 năm qua ở Hoa-Kỳ, mẹ đẵ chưa nói rành tiếng Mỹ, và các con chưa nói rành tiếng Việt. Mẹ không thích gọi xứ sở Hoa-Kỳ là tạm dung vì ba mẹ và các con sẽ ở đây cho đến tận cuộc đòi. Các con đã lớn lên, sinh sống tuổI trẻ ở đây, ăn uống, học hành, ảnh hưởng văn hoá, nếp sống ở đây. Mẹ ở đây còn lâu hơn mẹ ở Việt Nam nên mẹ không chấp nhận Hoa Kỳ là tạm dung. Mẹ chấp nhận Hoa Kỳ là 'Xin nhận nơi này làm quê hương', vì mẹ có quê hương sinh quán là Việtnam và quê hương sinh sống là HoaKỳ. Về quê hương sinh quán ba mẹ đã có cơ hộI đưa các con về thăm và mình đã có nhiều kỷ niệm đẹp. Hy vọng sau này gia đình mình còn nhiều dịp để về thăm nữa.
Mẹ đã có cơ hộI đưa các con thấy tận mắt nơi mà con tàu buôn nhỏ nhổ neo rờI bến ngày 28 tháng Tư năm 1975 để gia đình mình đến một nơi xa xăm là Singapore. Mẹ không muốn sống vớI ký ức, hoài niệm, vì khối óc cuả mẹ rất giản dị, không muốn chất chứa những gì không phải hôm nay. Mẹ chỉ muốn sống vớI hiện tại mà thôi.
30 năm qua ở Mỹ, thế mà đã hết một nửa cuộc đời của mẹ. Ngày đó mẹ chỉ 28 tuổI thôi. Hành trang của mẹ chỉ có một tình yêu. Tình yêu gia đình của mình. Bây giờ nhìn lại mớI thấy tình yêu có một sức mạnh vặn năng tuyệt đối. Mẹ đã nghe lờI ba, không kề nguy hiểm gian nan cùng đi trên chuyến tàu buôn nhỏ trên biển ngàn sóng gío, vượt đại dương để tiểu gia đình mình được sống. Tình yêu thương đã làm cho dì V.không ngần ngại buộc con trên lưng để gặp đắm tàu hay tai biến dì sẽ bơi mà cứu con. Tình yêu đã làm cho cậu H. đi vớI ba mẹ để giúp đở khi sức khoẻ của ba không được tốt. Tình yêu đã làm cho mẹ thức trắng nhiều đêm đánh điện thư về Việtnam và biết chắt những món qùa gởI về gia đình nhận đầy đủ. Con ơi chỉ có tình yêu chân thật mớI làm cho suy nghĩ và hành động mình không sai quấy mà thôi. Tình yêu đã làm cho ba mẹ có bao nhiêu tiền dành dụm được từ việc làm đã gởI về giúp đở gia đình trong những năm xáo trộn 1975 và về sau.
.Con có biết không, khi mớI định cư gia đình mình đến Florida. Mình có cảm tình vớI không quân là binh chủng hào hoa nên đi định cư dướI sự bảo trơ của Không quân HoaKỳ. Phải cám ơn dì lanh lợI, thông hiểu tiếng Anh, mình chỉ ở trong trại chuyển tiếp không đến một tuần từ Phi Luật Tân cho đến Mỹ. Căn cứ Englin Air Force Base nhỏ. NgườI ta làm lều vảỉ trong rừng và cứ mỗI lều có 12 ngườI ở. Căn cứ chỉ nhận 5,000 ngườI tốí đa. Hồi đó đi sắp hàng lấy đồ ăn thật dài, có khi phải sắp hàng cả hai tiếng đồng hồ mớI lấy được thức ăn hay lâu hơn thế nữa. Và trong những lần sắp hàng mình lại biết được có một số ngườI đòi về Việtnam để sau này bị ngồi tù. Có nhiều ngườI lấy đồ ăn thật nhiều, nhiều hơn khả năng gia đình họ có thể tiêu thụ, và cuối cùng đồ ăn không hợp khẩu vị vì không có nước mắm nên đã đổ vào thùng rác. Ban đêm, những con rắn hổ sọc đen, hay con rắn lục sọc đen đã vào thùng rác ăn thức ăn. BuổI sáng sớm ngườI ta đổ rác, chúng nó ngóc đầu dậy rất đễ sợ. Tại lều hành chánh ngườI ta đã treo hai con rắn dài hơn cả thước tây để cảnh cáo.
Hồi mới đến định cư ở Florida thì khỏang hai tháng sau ba có việc làm cho đài truyền hình ở Tupelo, Mississippi. Mẹ đi may cho hãng áo quần thờI trang Rosato's. Nhiều khi đi làm nước mắt chảy dài, mình có bằng cấp ở Việt nam mà sao ra nông nổI này. Con lúc ấy còn quá nhỏ. Mẹ gửI con vào nhà trẻ cuả Mỹ. Con học nói tiếng Anh trưóc khi nói tiếng Việt. Tụi con nít ở đây cứ gọi con là Chinese, mớI thấy cái gốc kỳ thị từ trong trứng nứơc.
Bản nhạc mẹ thích nghe và thấy hợp vớI tâm trạng mình lúc đó là bản nhạc 'My land is your land' do John Denver hát. Giọng của ông trầm, ấm, gợI cảm vô cùng, như chứa chất tâm sự cuả mình trong đó. Khi ông chết, mẹ vô cùng thương tiếc.
Cứ 5 giờ sáng mẹ thức con dậy, cho bú, thay áo quần để chuẩn bị cho ba đem vào nhà trẻ lúc 6 giờ. Mẹ đi làm lúc 6:30 sáng, đi theo vớI bạn trong hãng. Mẹ may rất giỏi, nhờ sự suy nghĩ cuả mình, mẹ may rất nhanh và làm rất nhiều tiền so vớI mấy ngườI bạn làm lâu trong hãng. Lòng tỵ hiềm cuả ngườI làm chung việc đã nổi lên. Cô Annie đã cho đệ tử của nàng đem về cho cô những bó hàng nhỏ dể may, còn những bó lớn nặng nề để lại cho mọI người. Ông kỷ sư cuả công ty phải đến ngồi bên cạnh mẹ quan sát để nghiên cứu phương pháp vì chỉ có Annie và mẹ là đạt đựơc mức production mà thôi mặc dù mẹ chỉ làm có một tháng. Mức production có nghiã là mình phải may tối thiểu 820 cái quần thuộc đừờng side seam bất kể quần đó lớn hay nhỏ, vựợt quá mức đó thì mình được ăn tiền phụ trộI gấp rưởi. Tuần nào mẹ cũng mua áo quần mớI theo gía giảm thiểu. Cuộc sống chỉ lao động tay chân nhưng vô cùng thoải mái và dư tiền. ĐờI sống vừa ổn định dược vài tháng thì có tin ba bị thất nghiệp vì chưa có quốc tịch Mỹ nên không thể làm về truyền thông. Lo quá đi thôi.