Cuộc Hẹn Đêm Giao Thừa
Tác giả: Nguyễn Duy An
Bài số 2515-16208592 vb812509
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2006. Ông là người Á châu đầu tiên đảm nhiệm chức vụ Senior Vice President của National Geographic, tổ chức văn hoá khoa học lớn nhất thế giới.
***
Người đời vẫn thường nói: "Trẻ con sống cho hiện tại, thanh niên sống cho tương lai, và người già sống cho quá khứ." Năm nay tôi không còn là thanh niên nữa, và cũng chưa hẳn đã già, nhưng tôi đang "chết" vì quá khứ!
Chiều nay, sau một ngày quá dài và mệt mỏi vì bao nhiêu cuộc họp hành với những con số và giấy tờ, sổ sách tổng kết cuối năm, tôi đang uể oải dọn dẹp bàn giấy chuẩn bị ra về thì chị thư ký bước vào văn phòng, vừa chúm chím cười, vừa nhỏ nhẹ:
- Duy à... Cô Karen McCarthy gọi từ Việt Nam, hình như là "người xưa" của Duy, đang chờ trên đường dây.
Tôi giật thót người. Tim tôi đập mạnh và dồn dập như trống ngũ liên! Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, gượng cười hỏi Christine:
- Cái gì" Sao lại là "người xưa" của tôi"
- Sáng nay cô ấy đã gọi lúc Duy mới đi họp và hỏi tôi rất nhiều về xếp...
- Sao bây giờ chị mới nói"
- Cô ấy bảo tôi đừng nói với Duy, và hẹn sẽ gọi lại! Thôi, bắt điện thoại đi "ông em yêu quý của tôi" ơi. Đừng lo! Ai cũng có quá khứ, và kỷ niệm nào cũng đẹp và đáng trân quý, phải không"
Nói xong, Christine ngúng nguẩy làm dáng, với tay khép nhẹ cửa văn phòng, trước khi ỏn ẻn bước ra ngoài. Tôi rủa thầm: Đúng là "bà già dịch!" Christine là thư ký riêng của tôi từ 10 năm nay, và lúc nào cũng xem tôi như "một đứa em trai dại khờ" bất kể là trong sở hay ngoài đường. Ngày tôi mới về làm giám đốc phụ trách khoa học và kỹ thuật cho National Geographic, khi tìm thuê thư ký, tôi đặt điều kiện với văn phòng phụ trách nhân viên (Human Resources) rằng tôi cần một người có bằng về văn chương và "quen biết" công việc của National Geographic để giúp tôi soạn thảo và sửa chữa văn bản vì tôi là người ngoại quốc. Lúc bấy giờ Christine đang làm bên thư viện của tòa báo, đã từng giúp biên soạn những bài viết về Thuyền Nhân Việt Nam vào đầu thập niên 1980, gọi điện thoại xin gặp tôi chứ không nộp đơn theo đúng thủ tục... Đây không phải là lần đầu tiên tôi "rủa thầm" Christine, nhưng thực ra lúc nào tôi cũng quý mến và kính trọng Christine vì câu nói của chị hôm tới phỏng vấn xin việc: "Tôi đã làm ở đây hơn 20 năm rồi, chồng tôi mới mất, hai con đã lớn, tôi có thể về hưu sớm nhưng thấy Duy xuất thân là một thuyền nhân tỵ nạn, và tôi tin chắc chắn mình dư khả năng và điều kiện làm thư ký riêng cho Duy nên tôi muốn giúp Duy thành công ở đây."
Tôi run run với tay nhấc điện thoại, trả lời bằng tiếng Anh:
- Hello. Duy đây. Có phải Karen ngày xưa ở Pittsbugh không"
- Ha ha ha... Vậy là anh vẫn chưa quên chuyện chúng mình. Dễ thương quá. Anh ngạc nhiên lắm phải không"
- Dĩ nhiên rồi. "You" đã trốn biệt tích hơn 20 năm rồi lại đùng đùng xuất hiện như hồn ma tái thế.
Karen đáp lại bằng tiếng Việt, giọng Bắc lơ lớ:
- Duy sợ phải không" Chính xác là 24 năm rồi đó, anh yêu.
- Ông xã đâu mà Karen ăn nói táo bạo thế hở" Karen đang làm gì bên Việt Nam vậy" Bây giờ bên đó mới 4 giờ sáng...
- Từ từ, từ từ! Ngày xưa Duy bắt Karen nói tiếng Anh chầm chậm thì bây giờ Duy cũng phải nói tiếng Việt "slowly" mới công bằng chứ. Tụi này đã ly dị từ lâu chứ không "hạnh phúc vuông tròn" như vợ chồng Duy. Karen sang Hà Nội dạy tiếng Anh hơn 10 năm rồi, và cũng đã biết tin tức về Duy từ năm 2000, khi tình cờ đọc thấy một lời phát biểu trong bản tin của National Geographic: "Cha mẹ tôi chỉ là những nông dân tầm thường, và cá nhân tôi xuất thân cũng chỉ là một cậu bé một buổi đi học, một buổi đi chăn bò ở một làng quê nhỏ bé mang tên Bình Giả, ở Việt Nam." Ban đầu chỉ ngờ ngợ, nhưng Karen đã biết chắc chắn là anh sau khi kiểm chứng lại với một người quen đang làm việc ở National Geographic.
- Ai vậy"
- Cái bà Janet có 2 đứa con nuôi người Việt từ viện mồ côi ở Cao Bằng - Lạng Sơn gì đó. Karen quen bà ta qua hội "Families with Children Adopted from Vietnam" vì Karen cũng có một cậu con nuôi người Việt.
- Duy vẫn gặp bà ấy hoài nhưng có thấy bà ấy nói gì đâu"
- Bà ta đâu biết gì về chuyện chúng mình. Karen chỉ hỏi thăm để biết chắc chắn anh có phải là Duy của ngày xưa không thôi. Karen muốn tìm lại "kỷ niệm đêm giao thừa" của 24 năm về trước ở Virginia. Duy đồng ý chứ" Chúng mình lại hẹn nhau vào đêm giao thừa năm nay được không Duy"
- Karen đang ở Việt Nam mà.
- Học sinh bên này được nghỉ Tết cả tháng. Karen sẽ về Mỹ và xuống Virginia ghé thăm cả nhà nếu Duy không ngại; hoặc chúng mình có thể gặp nhau ở khách sạn vào một đêm bão tuyết như ngày xưa cũng được. Sợ chưa"
- Duy rất mong có dịp gặp lại Karen nhưng không phải "hò hẹn" như ngày xưa đâu nhé.
- Sao không" Chúng mình là "tình già" mà! Giỡn chút thôi. Biết rồi. Karen không muốn gia đình Duy bị lộn xộn nhưng Karen cũng mong ước có được những giờ phút riêng tư với Duy để nhớ về kỷ niệm.
- Để Duy tìm dịp nói sơ qua chuyện chúng mình với bà xã rồi báo lại Karen nhé. Cho Duy số điện thoại hay email đi.
- Từ từ đã nào. Mà Duy có biết tại sao bây giờ Karen mới liên lạc với Duy không"
- Chắc tại bây giờ mới nhớ.
- Xí! Tại có người mới đọc cho Karen nghe bài thơ Tình Già rất giống chuyện chúng mình. Mà Duy có biết bài thơ đó không"
- Biết chứ, của Phan Khôi. Duy biết từ hồi còn học trung học bên Việt Nam lận.
- Bài thơ hay quá phải không Duy" Mặc dầu 24 năm trước chúng mình chia tay ở khách sạn chứ không phải "trong gian nhà nhỏ... " Duy đọc cho Karen nghe được không" Duy nói tiếng Việt nghe "mùi" hơn tiếng Anh, chắc đọc thơ hay lắm.
- Hai mươi bốn năm xưa,
một đêm vừa gió lại vừa mưa
Dưới ngọn đèn mờ,
trong gian nhà nhỏ,
hai mái đầu xanh kề nhau than thở:
Ôi đôi ta tình thương thì vẫn nặng,
mà lấy nhau hẳn là không đặng;
Để đến nỗi tình trước phụ sau,
chi cho bằng sớm liệu mà buông nhau...
- Giá như ông thi sĩ ấy viết vừa gió lại vừa bão tuyết thì đúng là chuyện chúng mình.
- Ở Việt Nam làm gì có bão tuyết.
- Thế mới tiếc... nhưng dầu sao cũng đúng được cái mốc 24 năm. Bây giờ Karen cũng biết giao thừa năm nay sẽ trở lại năm con trâu, giống như giao thừa năm 1985. Karen không muốn lặp lại cái cảnh "hai mươi bốn năm sau, tình cờ đất khách gặp nhau" như "Tình Già"! Karen muốn có cuộc hẹn đàng hoàng với Duy vào đêm giao thừa năm nay. Duy cố gắng thuyết phục bà xã nhé. Karen sẽ gọi lại. Bây giờ Karen phải đi ngủ đây. Suốt đêm qua trằn trọc chờ gọi cho Duy, bây giờ buồn ngủ quá chừng. Anh về đi kẻo vợ con mong. Tạm biệt anh yêu nhé!