Hội Cao Niên
Tác giả: Nguyễn Lê
Bài số 2486-16208563-vb5181208
Tác giả Nguyễn Lê đã góp nhiều bài viết đặc biệt. Định cư tại Philadelphia, PA, ông bà là người đầu tiên mở nhà hàng ăn Việt Nam tại đây. Bài viết của ông về kinh nghiệm mở nhà hàng ăn tại Hoa Kỳ rất được bạn đọc quí trọng. Không chỉ chuyện làm ăn, các bài viết của ông còn đề cập tới nhiều đề tài khác nhau, từ đời sống xã hội, nền nếp gia đình, tới những quan hệ nghề nghiệp. Tất cả đều được viết giản dị nhưng đầy tính lạc quan, tử tế.
***
Trên đất Mỹ, chỗ nào cũng có hội cao niên. Có thể nói đi đến địa phương nào cũng có sự hiện diện của hội người già. Các cụ không còn cảm thấy cô đơn, lẻ loi, không có chỗ để tìm kiếm bạn già lúc chiều hôm xế bóng. Khi đàn con cháu tản mát khắp nơi để kiếm sống, đi tìm vùng đất mới để thỏa chí tang bồng, các cụ mặc nhiên bị bỏ rơi nên cảm thấy cần phải có nơi tụ tập, tìm kiếm bạn bè, chia xẻ cuộc sống với các bạn già. HJội cao niên được thành lập khắp nơi, nhiều nơi được hưởng trợ cấp của chính quyền hoặc trợ giúp của cộng đồng, nhắm giúp các cụ có nơi ngày ngày họp mặt, được phục vụ 2 bữa ăn nóng hổi, coi truyền hình, đánh bài, tâm sự với bạn bè về quá khứ, về gia đình con cái, về cuộc sống lúc tuổi già v.v...
Ngay tại vùng tôi cư ngụ, có một hội cao niên người Mỹ. Căn bản của hội là đóng lệ phí tượng trưng, đa số do chính phủ tiểu bang, liên bang đài thọ chi phí điều hành, trả lương cho nhân viên. Các cụ được tham dự sinh hoạt của hội, mỗi ngày tới hội theo giờ mở cửa của hội.
Về phía người Mỹ gốc Hoa, hiện có 2 hội. Một hội kỳ cựu đã có gần 30 năm nay. Hội nào cũng có luật lệ riêng như đóng niên liễm tùy theo quy định của hội từ 30 đô tới 60 đô. Hội kỳ cựu hội viên đã lên tới con số 600. Mỗi khi có hội viên từ giã hội ra đi vĩnh viên về bên kia thế giới thì được vị đại diện của hội phúng điếu kèm theo bao thư khoảng 6,000 đô. Mỗi lần có cụ ra đi như vậy thì 600 hội viên đóng góp mỗi đầu người là 10 đô.
Hội cao niên người Việt tại vùng tôi ở thiết lập cách đây 16 năm. Số hội viên nay đã lên tới con số 900. Mỗi hội viên đóng niên liễm 30 đô. Các cụ cũng đóng góp 10 đô mỗi khi có hội viên từ giã các bạn ra đi. Nhiều cụ già yếu vô hội muộn màng, đóng góp được vài năm cũng được hưởng số tiền 3,000 đô do các cụ hội viên đóng góp khi các cụ vội vã từ giã bạn bè đột ngột. Một số cụ hội viên kỳ cựu nghĩ lại mình vô sớm đóng góp nhiều năm vẫn còn chưa chịu về chầu tiên tổ, tính sổ từ lúc khởi đầu nhập hội thấy thiệt thòi thua lỗ các tân hội viên.
Một cụ bà trong hội gặp các bạn bè tâm sự: Chẳng may góa bụa sớm, đức ông chồng để lại cho bà được 2 trai, 1 gái. Từ nay bà lấy câu châm ngôn ngàn xưa để lại "thờ chồng nuôi con". Một số các ông góa vợ, thấy bà còn trẻ, phong độ khả ái, có nét duyên dáng riêng của bà quả phụ với sắc đẹp ẩn hiện, mấy ông tới lân la làm quen, săn sóc, hy vọng cùng bà chắp nối, săn sóc lẫn nhau lúc tối lửa tắt đèn, khi tuổi đã ngã về chiều. Bà nghĩ lại hạnh phúc đâu chưa thấy. Trước mắt một đàn con, bà thấy khó ăn khó nói khi bước thêm bước nữa. Lại nữa ngày qua ngày, nhiệm vụ nâng khăn sửa túi đức tân lang quân nhiều nhiêu khê phức tạp, bà nghĩ đi nghĩ lại rùng mình thấy trách nhiệm nặng nề. Bà thề quyết ở vậy nuôi con, dựng vợ gả chồng cho đàn con côi cút, hy vọng sau này chúng thành đạt nên người cho đức ông chồng nơi chín suối được ngậm cười mãn nguyện.
Cuộc đời của bà thăng trầm lên voi xuống chó. Lúc ở Việt Nam, bà làm ăn phát đạt, của ăn của để. Qua Mỹ, sinh hoạt khác hẳn cuộc sống ở Việt Nam. Hơn nữa lại đến lúc tuổi già sức yếu, không còn sức chịu đựng, chịu cực như lúc làm ăn buôn bán ở Việt Nam. Cụ đành gây dựng cho đàn con, lo lắng cho chúng cắp sách đến trường để tiến thân.
Cụ nghĩ lại tiền rừng bạc bể rồi cũng đến lúc trắng tay. Bôn ba nhiều lắm cũng không qua được khỏi số trời đã định. Nhắm mắt xuôi tay cũng chẳng mang đi được gì. Cụ an phận tìm con đường đi về với Chúa bằng cách cầu nguyện mỗi ngày. Chúa Nhật đi nhà thờ chia xẻ niềm tin nơi Thiên Chúa với các hội vên nhà thờ gặp gỡ mỗi cuối tuần.