Hôm nay,  

Dì Trà Mi

15/10/200800:00:00(Xem: 169196)

 

Người viết: Trân Nguyên

Bài số 2431-16208508-vb4151008Tác giả sinh năm 1970, cư dân Monterey Park, Nam California, đang làm việc tại St. Joseph Providence Med. Center; Nghề nghiệp: siêu âm. Trân Nguyên đã góp nhiều bài viết đặc biệt và đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2006. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.

***

Nơi tôi làm việc có một nơi cao chót trên tầng sân thượng, nơi mặt trời mỗi sáng tới mọc và buổi chiều lằng lặng ra đi & mà tôi thường mang hình ảnh đó trong lòng để miêu tả sự vô thường của cuộc đời. Thấm thoát mà tôi đặt chân tới xứ này đã tròn 20 năm. Ngày tôi mới đến Mỹ chỉ vừa 16 tuổi, trăng non mới ló đầu thềm ngỡ ngàng và ngây thơ. Ba tôi đón Mẹ và tôi ở phi trường Los sau 10 năm dài xa cách và nhung nhớ. . .  Nhưng cuộc trùng phùng hội ngộ không lâu thì tôi khám phá, bên cạnh Mẹ tôi, cha còn có bóng dáng một người đàn bà khác: Dì Trà Mi - Bạn học của cha tôi. Ngày xưa, Mẹ nói: Họ là bạn rất thân!!! Nhưng tôi còn lâu mới tin. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt là tôi nhận ra ngay điều bất thường. Nhưng tôi cứ yêu cha tôi, lỗi nằm ở người đàn bà đó. Tôi khẳng định! Tuổi trẻ nóng nảy và háo thắng, tôi không tin là mình không thể đánh gục người đàn bà "cả gan" đã dành Ba của tôi. Mỗi lần dì đến thăm, tôi leo lên lầu, trùm mềm. . . ốm!!! Ba lo lắng hỏi, thì tôi nói tôi không thích Dì kia tới. Ba im lặng mà không giải thích gì. Một lần đang sinh hoạt gia đình Phật tử, Dì đi lễ chùa, gặp tôi Dì mừng rỡ. . . ôm tôi, tôi gỡ tay ra lùi lại: - Người như Dì mà cũng bày đặt đi Chùa hở" Rồi khanh khách cười, nụ cười bén ngót sắc như dao. Dì nhìn tôi khẩn khoản. Tôi quay lại thách thức: - Tôi nói có chữ nào sai (" ) Người ta nói, dì Trà Mi là người không đơn giản và không dễ gì đối phó. Vậy mà đứng trước mặt tôi Dì ngây hiền đến dại dột: - -Sao. . . sao con giống hệt Ba con. Tôi quay lưng đắc thắng. Ai nói giống Cha thì được chớ mà nói giống Mẹ là tôi: Sức mấy!Mặc dù, Mẹ tôi một thời "tuyệt sắc giai nhân". Nhưng Mẹ thì hiền như cục đất, suốt đời chỉ biết phục tùng va yêu thương cha thôi, sức mấy mà hất nổi mấy tảng đá phù dung lúc nào cũng vây hãm lấy cha. Nghĩ vậy mà tôi luôn nghênh nghênh tự đắc, là tôi đã làm một điều vĩ đại còn hơn cả trả hiếu cho Mẹ. Mặc dù những việc tôi làm Mẹ không hề biết. Ví dụ Dì Trà Mi khen áo tôi đẹp, thì tức khắc : - Đẹp xấu không quan trọng, hễ là đừng lấy áo của người khác mặc, thì sẽ chẳng giống ai. Mẹ tôi vốn mềm mỏng, yếu đuối và cả tin. . .  Tất nhiên là tin luôn cả sự hiện diện của Dì Trà Mi bên cạnh Ba tôi. Bằng chứng là trong nhà tôi ngày xưa, đã treo nhiều bức ảnh mà Dì Trà Mi ôm Mẹ tôi cười, rất ngọt. Nhưng mà tôi thì cứ như cơn bão cát vun vút từng cơn vào người Dì kia, mỗi khi gặp mặt. Ai biểu Dì si mê Ba, hay hai người si mê nhau, tôi không thể nào chấp nhận nổi. Mỗi lần như vậy Dì đều im lặng nhìn Ba tôi nhẫn nhục mà không bao giờ mệt mỏi. Ánh nhìn buồn và đẹp vời vợi mang một sức chịu đựng vô vàn!!! Và số lần Dì thăm viếng nhà tôi cũng thưa dần. Lần cuối cùng gặp Dì là trong một đám cưới. Tôi ngồi với Ba. Và Dì. . . lần đầu tiên tôi thấy hai người không ngó mặt nhau. Tôi len lén nhìn, đôi mắt ướt của Dì, buồn đến tàn nhẫn. Đôi mắt như đang tạ từ điều mà mình yêu dấu nhiều năm. Tôi hả hê, tự đắc cả một ngày vui mà không để ý hôm đó Ba gần như không ăn gì. *Năm tôi vào college, lạ lùng thay người đàn ông tôi gặp đầu đời cung sinh ra trên một mảnh đất với cha tôi. Nơi trôi chảy một dòng sông tên của Họ: Sông Hàn. Tôi gặp Hàn ở cùng một ngôi trường, y như ngày xưa cha gặp dì Trà Mi ở Quốc Học Đồng Khánh. Tôi sống nhiều với bên ngoại nên đặc sệt tiếng Huế. Quê của Hàn cách một con đèo Hải Vân. . . Đà Nẵng. Lần đầu tiên gặp, đôi mắt ngùn ngụt lửa với đôi mày đen thui của Hàn nhìn tôi sâu hoắm. Tôi tỉnh bơ, việc gì. . . Hàn nhẩn nha ngâm nga: - Học trò xứ Quảng ra thi, Thấy cô gái Huế, chân đi không đành. Tôi dùng hết sức điệu đàng mà chua ngoa cuả con gái Huế: - Hứ!!! một tiếng thấu trời xanh, sân trường chao đảo, ngúng nguẩy bỏ đi. Hàn nối gót với mấy câu thơ Mường Mán: - Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó! Về đi thôi O nớ. . . chiều rồi!Chiều xuống bên nhau, tôi im lặng gật đầu. Vậy là. . . Ngày đó còn nhỏ, tôi làm sao hiểu và tiên liệu hết khắp nẻo đường đời. . . Tôi với Hàn sẽ lần lượt dẫm qua, dẫm qua nhiều số phận, trong đó có cả số phận của chính mình. Tôi lớn lên, sinh nhật tôi lần lượt qua đi, đếm tới lần thứ 20 bên người bạn thân nhất đời mình là Hàn (có nghĩa là gấp đôi số thời gian Dì Trà Mi ở bên cạnh Cha tôi, lúc Mẹ và tôi chưa có mặt)Hai đứa cùng nhau chứng kiến bao nhiêu là vật đổi sao dời, cùng nhau chia bùi xẻ ngọt, chứng kiến ca. . . ngày vui của đôi bên và thế hệ thứ hai chào đời. Nhiều lần tôi cứ tự hỏi tôi là gì trong lòng của Hàn và ngược lại. . . Nếu chỉ nói thuần túy hai chữ tình bạn không thôi thì thật không gì sánh bằng. Thôi thì cứ là. . .  những dấu chấm lửng. . . không tên. Hàn cười vu vơ. Mọi người công nhận và ngưỡng mộ tình bạn của chúng tôi. Hai đứa cứ phoong phoong đạp xe song song trên con đường lộng gió tuyệt đẹp như thời còn đi học. . . Mà không bao giờ ngờ rằng, có một ngày con đường đó hẹp dần, hẹp dần và chỉ còn có một. Không cần biết đó là đường lên Thiên đàng hay xuống địa ngục, nhưng đến nước này rồi thì không còn chọn lựa nào khác, chỉ còn thẳng tắp một con đường và tiếp tục lao. Phía trước là vực sâu, mà cứ đẹp như Vườn Địa Đàng. Hai đứa ôm nhau lăn dài xuống dốc mà. . . không thể nào quay lại nỗi. Tôi nhắm mắt: - Hàn ơi! Em sợ quá!! Nhưng vô vọng, hai đứa vốn là người thôi chứ đâu phải hai vị thánh sống!Tình yêu là chuyện muôn đời. Người ta dùng biết bao ngôn từ mỹ miều để miêu tả nó. Với tôi tình yêu là: Tôi yêu Hàn và. . .  vợ anh ấy cũng yêu ảnh như tôi. Ngày xưa bên Hàn, tôi thấy tình bạn của hai đứa thiêng liêng đến chừng nào, thì bây giờ tôi thấy hoảng hốt chừng đó. Mỗi lần nhìn gương, tôi không còn nhìn thấy mình mà cứ thấy hình ảnh Dì Trà Mi, thấy cả người "đầu ấp tay gối" với Anh mỗi đêm. Lòng se thắt buồn đau mà không thể chia xẻ cùng ai. Ngày xưa, tôi chiến thắng Dì Trà Mi một cách dễ dàng mà bây giờ, hơn lúc nào hết, tôi cần phải thắng con tim yếu ớt của mình, thì tôi lại thua. Thua đậm!Tôi sợ. . . sợ hãi một ngày nào đó, tôi sẽ nhận đủ trở lại những gì mà Dì Trà Mi đã âm thầm trải qua, chông gai và nhiều hy sinh lắm, tôi biết. Người đời bảo không nên yêu một người đàn ông đã có vợ, trừ phi người đó là cha mình. Nhưng đàn ông có vợ trên đời không chỉ có mỗi cha mình nên chi từ đó xảy ra nhiều bi kịch. Ngày mai tôi sẽ xa Hàn, sẽ rời khỏi nơi này. . .  Không hẳn là tôi muốn bỏ cuộc. Tôi chỉ về lại nơi mà Ba tôi đã đón tôi vào 20 năm trước, để phụng dưỡng người đã ngoài 75, có nghĩa là số tuổi của người Dì kia cũng đã xấp xỉ bằng ngần đó. Tôi không biết có còn cơ hội nhìn lại suối tóc của người đàn bà tuyệt đẹp ngày xưa, mà thời gian và những cơn sóng đời đã làm bạc đầu đến trắng phau. TRÂN NGUYÊN<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,559,835
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến