Hôm nay,  

Tết Mậu Tý Sài Gòn & Little Saigon

19/02/200800:00:00(Xem: 161165)

Tác giả: Nguyễn Lê

Bài số 2226-1620803-vb2180208)

*

Tác giả Nguyễn Lê từng là chủ một nhà hàng ăn Việt Nam thành công tại Philadelphia PA. đã góp nhiều bài viết và đã nhận giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Bài mới nhất của ông ông, như bao giờ, vẫn thể hiện chân thực, lạc quan, tốt đẹp như lời chúc năm mới.

*

Chúng tôi về Saigon ăn Tết, không phải áo gấm về làng, cũng không phải kiếm đào nhí, mà về thăm mồ mả tổ tiên.

Năm nay theo báo chí đã có 150,000 người Việt từ khắp năm Châu kéo nhau về Việt Nam ăn Tết và trong năm qua Việt kiều đã gửi về quê nhà gần 10 tỷ đô la hơn hẳn các năm trước.

Đã 33 năm xa quê hương, có dịp là chúng tôi lại về thăm cảnh xưa, làng cũ. Tôi đã trở về nhìn lại mộ của ông bà nội tôi nằm bên cạnh mộ cụ ông. Thắp nén hương trước mộ, trong lòng ân hận không tròn bổn phận khi bà nội còn sống đã thay mặt mẹ tôi trông nom săn sóc đàn con mồ côi mẹ. Tôi cũng  cùng nội tướng viếng cốt tro của ông bà nhạc đặt bên cạnh nhau trên kệ của nhà để cốt bên cạnh nhà thờ.

Xong nhiệm vụ, chúng tôi ghé thăm bà con, nội ngoại. Bà chị ruột năm nay đã ngoài 90 tuổi vẫn còn đi lại bình thường, sức khỏe khả quan, mỗi ngày đều đặn tập dưỡng sinh, an hưởng hạnh phúc gia đình bên đàn con cháu nội ngoại. Tiện dịp chúng tôi được mời ở nhà ông bà chị vợ đón đưa mỗi khi có chuyện ra phố và được phục vụ ăn uống ngày 3 bữa với các món ăn cổ truyền dân tộc. Nhà của ông bà tọa lạc ngay tại quận I, Saigon, nên đi lại rất thuận tiện và nay ông bà đã an hưởng tuổi già bên đàn con cháu nay đã bác sĩ, dược sĩ, kỹ sư..v.v… Ngày Tết bà đi mua Mai, Lan, Cúc, Trúc, cành Quất, trái cây tươi mang về bày biện khắp nhà. Khung cảnh ngày Tết nhộn nhịp suốt ngày với đàn cháu đông đảo.

Bà chuyên đầu tư mua bán địa ốc. Bà vừa bán căn nhà 3 tầng mang về 550 lượng vàng. Sáu tháng trước bà trả có đúng 400 cây. Ở Việt Nam bây giờ mua bán đều tính bằng vàng vì  giá vàng đang lên và đô la đang xuống nên không ai muốn tính bằng tiền. Chúng tôi lại đi chùa Hương trẩy hội Tết, tham quan cảnh Tết giữa thành thị và thôn quê. Lên chùa Hương chúng tôi qua ngả đi đò. Chèo đò là các thiếu  nữ tuổi chừng ngoài 20. Nếu được về thành thị, các cô có triển vọng tham dự hoa khôi. Chèo đò vừa đi vừa về khoảng 2 tiếng đồng hồ. Ngồi trên đò thầm phục sự dẻo dai  bền bỉ của các cô cực nhọc mà thu nhập thật khiêm tốn.

Rời Saigon với "cảnh biệt ly sao mà buồn vậy" lúc ở phi trường Tân Sơn Nhất trở về Mỹ qua ngả phi trường Los Angeles với bà con bàn bè đông đảo đón tiếp để về ăn Tết tại quận Cam, California.

Chương trình Tết ở Little Saigon thật đồ sộ, với hội chợ Tết 3 ngày vào thứ 6, thứ 7 và Chủ Nhật. Người đi tham dự chợ Tết đông đảo. Chỗ đậu xe tràn ngập lan qua cả các khu nhà lân cận dài cả 3, 4 block khu phố xung quanh. Các ban văn nghệ đua nhau trình diễn, tai nghe nhạc chúng tôi đi thăm viếng các gian hàng từ các quán ăn đầy đủ các món ưa thích của ngày Tết tới các gian hàng của các nhà bảo trợ cho hội Tết do các sinh viên đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ tổ chức thật chu đáo, trật tự trong đó có gian hàng của Việt Báo với các chồng sách "Viết Về Nước Mỹ" từ 2000 tới 2007 cộng thêm những cuốn sách bìa cứng "Cay Đắng Ngọt Bùi" và những cuốn sách "Bé Viết Văn Việt" do Việt Báo bảo trợ cùng tác phẩm mới nhất của nhà văn Nhã Ca "Đường Tự Do Sài Gòn".

Trước ngày hội chợ Tết sinh viên tổ chức, phái đoàn chúng tôi ghé thăm chợ hoa chiếm hết các khoảng đậu xe phía trước của thương xá Phước Lộc Thọ. Hoa trái đủ loại nhiều nhất là hoa Lan hoa Cúc. Các sòng bài lưu động bầu cua cá cọp rải rác đó đây gây cho  không khí ngày Tết tưng bừng náo nhiệt. Trước thương xá ban tổ chức dựng nên 1 dàn nhạc sống mua vui cho bà con đi sắm chợ Tết. Tai nghe nhạc xuân, nhạc Tết rộn ràng bên tai đem lại kỷ niệm những ngày Tết tại Saigon với những bài hát quảng cáo kem đánh răng "Hynos" với anh Bảy chổi trà.

Mùa xuân cũng rộn ràng trong tôi với những thiếu nữ xinh tươi, tuổi trăng tròn, lộng lẫy trong thời trang nửa kín nửa hở qua lại trong khu thương xá đem tôi nhớ lại thời niên thiếu ở tuổi 20.

Nhân ngày Tết, chúng tôi đã đi thăm nhà 1 người bà con 5 năm cách đây ở vùng Đông Bắc Mỹ đã dọn nhà qua quận Cam và mua 1 căn nhà Mobile Home giá thời đó có 75 ngàn đô, gần ngay khu chợ trên đường Bolsa. Căn kế bên cần sửa chữa chút đỉnh giá chỉ 60 ngàn đô. Bà con muốn về miền nắng ấm chả cần tới 5, 6 trăm ngàn đô để về  vùng thủ đô của người Việt trong quận Cam, Cali.

Vào 1 nhà hàng quen thuộc, không hẹn mà nên, chúng tôi gặp lại 2 vợ chồng người bạn trước kia cùng ở khu vực chúng tôi đã dọn đi Cali được vài năm để gần con cái. Ông bà mời về nhà chơi ở vùng Irvine, Ca. Hồi ông bà qua bán căn nhà cũ được 500 ngàn đô mua căn nhà ở vùng này cũng bằng giá số tiền  bán được. Nay thời giá đã là 800 ngàn. Cơn cháy rừng đã qua làm ông bà ăn không ngon, ngủ không yên. Ông bà có 3 con, 2 gái, 1 trai, 1 cô bác sĩ, 1 cậu kỹ sư, 1 cô học computer nhưng lại đem kiến thức học ở trường khai thác ngành "Nail". Cô hiện làm chủ 5, 6 tiệm Nail và thành công âm thầm nhờ tài ăn nói khéo léo, uyển chuyển trong việc điều hành. Tiền bạc dồi dào, ông chồng giúp 1 người bạn thân khai thác 1 tiệm phở, chuyên bán cho khách Mỹ. Hai vợ chồng con người bạn trẻ tuổi tài cao, nay cư ngụ tại 1 căn biệt thự với đầy đủ tiện nghi sa hoa, với quang cảnh về đêm trên ngọn đồi thoai thoải nhìn ra toàn vùng vòng cung ánh đèn toàn vùng lấp lánh như các vì sao trên trời.

Chúng tôi được tiếp đón trọn thể với đồ seafood barbecued, sà lách trộn dầu giấm kèm bún mọc giò heo. Rượu vang đỏ cụng ly, bánh ngọt Tiramisu, trà 103 kết thúc bữa tiệc. Khi chia tay còn bịn rịn hẹn ngày tái ngộ.

Mồng 3 Tết ông bạn vùng Riverside hô hào được 10 người bạn cùng lớp họp mặt Tết Mậu Tý. Một số bạn không tới được vì đã đi ra ngoài tiểu bang, 1 số con đau, vợ yếu nên kết sổ đúng 10 nhân mạng.

Lần này trưởng ban tổ chức nhường chức MC cho ông bạn giáo sư kiêm nhà phát hành báo. Ông bạn của tôi là cư dân lâu năm tại quận Cam nên mỗi lần có nhà hàng sang trọng nào khai trương là ông đặt chỗ để tiếp đón bạn bè. Ông chọn "Royal Restaurant" nằm trong Catinat Plaza. Catinat là tên đường Tự Do tại Saigon, con đường sang trọng giàu có và nổi danh tại thành phố cũ, 2 đầu đường 1 đầu là nhà thờ Đức Bà và 1 đầu là nhà hàng Majestic. Nhà hàng Royal là 1 nhà hàng thiết trí sang trọng từ sàn tới trần nhà với cửa sổ và cửa ra vào hình vòng cung, ánh sáng chứa chan đem lại cho thực khách  không khí thoải mái khi bước chân vào nhà hàng. Thức ăn vừa miệng, tiếp đón lịch sự đem lại sự vừa lòng cho tất cả mọi người.

Đúng 12 giờ trưa chúng tôi gặp nhau tại ngay bàn tiệc tay bắt mặt mừng. Chúng tôi cùng nhau ôn lại tuổi thơ, tuổi học trò lúc còn ở tiểu học, tuổi nghịch ngợm khi mài đũng quần trên ghế của nhà trường thời gian trung học và tuổi chuẩn bị vào đời khi học ở đại học các ngành.

Chuyện mới nhất của năm Mậu Tý là chuyện bầu cử vào tháng 11, 2008, chuyện địa ốc đi xuống, chuyện kinh tế xuống dốc theo, chuyện thời sự rồi văn chương thi phú, triết học..v.v…cứ hết chuyện này sang chuyện khác làm cho buổi tiệc thêm hào hứng. Một anh bạn chêm thêm vài câu khôi hài làm mọi người lại cười vang quên hết cả thời gian. Nhìn đồng hồ đã điểm 3 giờ chiều. Chúng tôi vẫn tiếp tục trò chuyện như để níu kéo thời gian. Khi chia tay chúng tôi còn lưu luyến hẹn ngày tái ngộ mỗi khi có dịp.

Thời khóa biểu những ngày Tết đầy ắp, nội tướng của tôi phải thu xếp khéo léo để cho cuộc du ngoạn ngày xuân được thoải mái, vui vẻ và thu xếp thời gian cho thích hợp với bao tử của phái đoàn được thỏa mãn với 3 bữa ăn hàng ngày đầy đủ nhưng không quá dồn ép.

Bữa tiệc cuối cùng được chia xẻ với 2 cụ tuổi ngoài 90. Một cụ còn rất minh mẫn nhớ hết chuyện đã qua mặc dầu mới ra khỏi bệnh viện sau cuộc giải phẫu. Cụ vẫn còn đeo bình dưỡng khí bên cạnh người. Cụ thứ 2 đi lại bình thường mặc dầu cụ không tập  môn thể dục nào cả, ngay cả đi bách bộ cụ vẫn không làm. Con gái cụ và anh chàng rể trẻ tuổi tài cao đã đãi chúng tôi  bữa ăn ngon lành với món sà lách bắp chuối trộn hến chả giò tôm cua và món miến xào cua bể miền Bắc Việt Nam.

Năm nay đặc biệt chúng tôi được ăn hai cái Tết Mậu Tý ở hai địa danh cánh nhau nửa vòng trái đất, một ở Sài Gòn hòn ngọc Viễn Đông, một ở Little Saigon, quận Cam California, thủ đô của người Việt tị nạn. Chương trình Tết của chúng tôi đầy ắp với những cuộc gặp gỡ hết bạn bè đến bà con. Một may mắn nữa là có cậu con trai tháp tùng vừa lo công việc của sở, vừa giúp đỡ bố mẹ mỗi khi cần. Còn gì sung sướng và hạnh phúc cho bằng.

Hôm nay là ngày 12 tháng 2 năm 2008, tôi ghi lại chuyện tết để gửi đến tất cả quí vị quen biết và bạn đọc chưa có dịp gặp gỡ lời chúc mừng tốt đẹp nhất cho năm mới Mậu Tý.

Nguyễn Lê

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,264,877
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ.
Giải Viết Về Nước Mỹ hàng năm gồm các bài phổ biến từ ngày 1 tháng Bẩy năm trước tới 30 tháng Sáu năm sau. Hôm nay, Chủ Nhật 30 tháng Sáu 2019, ngày khóa sổ Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, xin mời đọc bài viết vui của Ngọc Hạnh, vị tác giả niên trưởng trong năm. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Hai 2019, khi tuổi đã kề ngưỡng cửu tuần (90. ) Với bài viết về Washington D,C. mùa lễ chiến sĩ trận vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, và hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Kính chúc Bà vui khỏe.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ sáu của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là một viên chức hưu trí tại San Jose, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Tháng Năm 2019, trong bài “Tôi Làm Răng Implant” tác giả có viết lời cám ơn Bác sĩ Nha Khoa Nguyễn Hoàng Tuấn về sự tận tâm giảng giải và chăm sóc dành cho bà. Sau đây là bài viết mới nhất của bà, chuyện người thật việc thật. Tựa đề là một câu trong bài hát “Như Đã Dấu Yêu” của Nhạc Sĩ Đức Huy.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.