Hôm nay,  

Chuyện Chỉ Nghe Nhưng Chưa Thấy

08/01/200800:00:00(Xem: 121615)

Tác giả: Văn Văn

Bài số 2194-1986-760vb2070108

(Bài Viết Về Nước Mỹ năm 2007)

*

Tác giả Văn Văn hiện sống ở Việt Nam và đang chờ được sang Mỹ theo diện bảo lãnh. Nghe tán dóc về những chuyện chỉ nghe nhưng chưa thấy về nước Mỹ, ông lo tới phát ốm, gửi thư cho ông anh ở Mỹ...

*

 Kính gởi anh Phan,

Em có người bạn thân làm chủ một quán nhậu, có việc gấp phải đi xa mấy tuần lễ nên nhờ trông hộ quán ít lâu, sợ nếu đóng cửa tạm thời e sau này sẽ mất khách.

Thời buổi cạnh tranh làm ăn ai cũng phải giữ uy tín, nếu không người ta tưởng là mình bị phá sản thì chí nguy!

Em chỉ trông coi thôi còn các khâu khác đều có người đảm trách, mới có mấy ngày nhưng em nghe nhiều chuyện kể của khách hàng rồi đâm ra lo đến muốn phát ốm.

  *

-Nghe nói anh Hai sắp được con bảo lãnh đi Mỹ hả"

 Nâng ly rượu lên uống khà một cái rồi người được gọi là anh Hai ấy chậm rãi trả lời, sau khi gắp một miếng mồi chiêu rượu.

-Giấy tờ xong hết rồi, chỉ chờ ngày đi nữa thôi nhưng tao lo quá!

-Anh lo khủng bố hả" Chèn ơi! Lo vậy có thừa không anh" Em nghe nói hệ thống an ninh của Mỹ tốt lắm, nhất là sau sự cố mười một tháng chín người ta đã tăng cường an ninh rất chặt chẽ.

-Không! Kể cả sác suất máy bay trục trặc kỹ thuật còn nhỏ hơn "cò ỉa miệng chai" đâu đáng sợ, chỉ sợ hệ thống luật pháp nước Mỹ làm đàn ông mình bị mất quyền lợi.

-...!"

-Này nhé! Ở bên nhà mình đang là "gia trưởng" nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, qua đó rồi mình chỉ còn lại "gia phó" theo nghĩa bóng mà thôi.

-Anh nói sao chớ hiến pháp Mỹ nổi tiếng về tính bình đẳng dành cho mọi công dân mà.

-Hiến pháp là vậy, nhưng khi thực hiện luật pháp họ nghiêng về nữ quyền.

-Anh lo làm chi, em thấy chị Hai hiền khô mà.

-Ậy! Tại chưa có cờ để phất đấy, khi có rồi bà ấy mọc nanh mọc vuốt cho mà xem.

-Anh nói chị qua đó rồi già rồi xấu đi chứ gì"

-Chú mầy hiểu lầm tao rồi, qua bên đó có mỹ phẩm tốt thì đẹp hơn chứ! Tao nói là nanh vuốt pháp luật trang bị cho mấy bà ấy, theo báo chí tao tìm hiểu thì đàn ông qua bên đó chỉ cần trí nhớ trung bình là được.

 Nhìn người bạn mồm há hốc ngạc nhiên, ông chậm rãi nói tiếp:

-Có anh chàng nọ tánh hay quên cũng bị vợ ly dị. Chuyện là vầy: Việc quan hệ phòng the ấy mà, cô nàng nói mới "... ." vừa rồi. Chàng ta không nhớ bảo rằng chưa, đòi nữa, vậy là ra toà phải mang tội.

-Có thật vậy sao" Mà toà kết tội danh gì"

-Tội hiếp... vợ!

-Trời ơi! Từ thuở sinh ra đến giờ em mới nghe nói, làm gì có luật pháp xen vào chuyện đó được" Hiếp ai thì còn nghe đươc, này lại là...

-Ấy! vậy mà ở Mỹ lại có đấy! Chuyện "ấy" mà "nhớ vượt thời gian" cũng toi luôn. Có anh chàng mãi lo bận bịu công việc lâu lâu về chiều vợ một lần, cái ở tháng trước mà cứ tưởng tuần rồi, cũng bị vợ kiện tội "đồng sàng mà dị mộng, bỏ bê nhiệm vụ" lại ra toà lại li dị! Cho nên tao phải học nằm lòng trước khi học tiếng Anh:

-Dù "mau quên" hay "nhớ dai" cũng nên giới hạn trong vòng một tuần thôi, đó là khung an toàn đấy!

-Lạ quá anh hén! Chuyện đó làm gì có ở nước mình.

-Còn nhiều chuyện động trời nữa, nhưng trước khi nói tiếp chuyện ở Mỹ tao hỏi chú mầy, ở Việt Nam chồng dùng vũ lực với vợ thì gọi là vũ phu, vậy vợ bạo lực với chồng gọi là gì"

-Có phải là vũ nữ không anh"

-Bậy! Vũ nữ là những Cave ở các vũ trường chuyên làm cho các chú vui vẻ yêu đời, giúp các cụ được "luyện dưỡng sinh nghệ thuật" thêm phần gân cốt. Thú thật với chú mầy tao chưa thấy danh từ chính thức nào chỉ trường hợp vợ vũ lực với chồng cả. Có lẽ ở Việt Nam mình chuyện nầy ít xảy ra.

-Còn ở Mỹ thì sao anh Hai"

-Nói cho cùng thì ở đâu cũng vậy, sống với nhau lâu ngày rồi thì không tránh được ít nhiều cãi vã và theo kinh nghiệm của diễn viên điện ảnh Mỹ (cho tới lúc phỏng vấn) được xem là có hạnh phúc lâu bền nhất khi được hỏi bí quyết (dường như là Collin) cho biết:

-Muốn tạo hạnh phúc bền chặt thì thỉnh thoảng trong gia đình cũng cần cãi vã ... có kiểm soát!

 Còn chuyện tao muốn kể cho chú mầy nghe, ở Mỹ năm xưa có một chàng có tính hay quên như đã nói trên cứ đòi hỏi mãi bị vợ cắt cái "giống" quí ném qua cửa sổ, rất may mà không bị chó tha, lại nhờ ở Mỹ có máy móc tối tân và bác sĩ giỏi, nên hàn lại được còn như ở mình là tiêu luôn rồi.

- Chà! Chà! cái nầy tội nặng đa! Cái nầy xâm phạm vừa thể chất vừa tinh thần, ở xứ mình xử chắc cũng khá nặng, còn như ở Trung Đông nếu không bị xử tử thì cũng "mắt đền mắt, tai đền tai" còn ở Mỹ thì họ quy tội danh gì, xử có nặng lắm không anh"

- Dường như họ xét tội "phòng vệ quá mức cần thiết" hay sao đó mà xử nhẹ hều hà.

- Như vậy chắc anh chàng ấy hận cô vợ đó thấu xương hé anh Hai"

- Không! Dường như chàng ta không giận mà có vẻ cám ơn nữa!

- Lạ dzậy"

- Ừ, đã nói là chỉ có ở Mỹ thôi mà! Sau khi lành lặn lại rồi các công ty tranh nhau mời làm quảng cáo, chàng ta kiếm được bộn tiền, người ta đồn mới đây chàng ta đã nhận giới thiệu sản phẩm cho công ty sản xuất nút chai, chuyên cung cấp nút cho các hãng đóng chai rượu sâm banh, lúc ấy không biết do hiếu kỳ hay thương hại mà các cô nộp đơn xin cưới duyệt không xuể, dường như bây giờ chàng ta đã chọn được vợ rồi, chú mày xem trong cái rủi lại có cái may...  Lại còn một chuyện nữa, chú mầy có nhớ Mike Tyson không" Trên võ đài đã từng đường đường một đấng "quyền anh" mỗi cú đấm được điểm tính ra tiền, nhà mình ăn cả năm không hết, vậy mà đã từng bị "quyền em" hạ đo ván thê thảm nơi chốn pháp đình!

Cụ Nguyễn Du mà còn sống nếu được qua Mỹ nhất định sẽ có thêm tác phẩm cảm thương phận đàn ông, đối xứng với truyện Kiều...

*

Anh Phan ơi.

 Câu truyện trên còn dài nữa mà em nhớ hổng hết, nghe nói trong các kỳ lễ lớn như lễ Độc Lập của nước Mỹ người ta hô khẩu hiệu: "Nước Mỹ muôn năm" thì chính giới nữ ở Mỹ gào to nhất, có đúng vậy không anh"

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,203,377
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” của Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng, 15 tuổi vượt biên, định cư tại Mỹ năm 1986 với tên Crystal H. Vo. Kết hôn và thành con dâu một gia đình Mỹ, cô đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ 2018, cô tự hứa mỗi tháng phải viết một bài bằng tiếng Việt. Sau đây, là bài viết mới cho tháng.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Theo bài viết, Minh Thúy là cư dân miền Bắc California. Trong mùa lễ Tạ Ơn mới đây, bà đã cùng hội Huế địa phương, tổ chức mời ăn và tặng quà những người vô gia cư. Nhân đây cũng xin nhắc lại, là từ 16 năm trước, có tác giả Minh Thùy, một thuyền nhân Việt định cư tại thành phố Mainz, Germany đã nhận giải danh dự năm 2004. Hai bút hiệu Minh Thúy (2018, dấu sắc) và Minh Thùy (2004, dấu huyền) vốn dễ gây nhầm lẫn. Mong tác giả Minh Thúy tiếp tục viết và vui lòng bổ túc sơ lược tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc.
Tác giả là một nhà giáo tại Việt Nam. Sang Mỹ, bà có 10 năm làm việc trong ngành du lịch, hiện là cư dân Little Saigon. Với sức viết mạnh mẽ, Phùng Annie Kim đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2016. Sau đây, thêm bài viết mới về cuộc diễn hành được coi là đẹp nhất của nước My. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2018. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt. Loạt bài gần đây của ông là chuyện khởi nghiệp trên đất Mỹ. Bài mới, bắt đầu phần “dựng nghiệp”.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Năm Mậu Tuất sắp hết, mời đọc bài viết với nhiều nụ cười, tiễn chân chó cưng.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả lại tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Viết về nước Mỹ sang năm thứ 15, cô nhận thêm giải danh dự với tự truyện về bệnh lãng tai bẩm sinh. Bài viết mới là tự truyện về mùa Giáng Sinh 1975.
Tác giả tên thật Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, khoá 19 Võ Bị, 50 năm lính với Chiến Thương Bội Tinh. Mậu Thân 1968, ông là một Đại Đội Trưởng Thuỷ Quân Lục Chiến tại trận địa Phú Lâm, Chợ Lớn. Tháng Tư 1975, ở với đồng đội ven đô cho tới giờ phút cuối, sau đó là 10 năm tù công sản. Định cư tại Hoa Kỳ theo diện HO1, dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải á khôi năm 2014.
Nhạc sĩ Cung Tiến