Hôm nay,  

Một Người Đón Xe Bus

07/05/200700:00:00(Xem: 208839)

Người viết: Trần Đông Thành

Bài số 1258-1869-574vb2070507

*

Tác giả Trần Đông Thành, cư dân Calif, lần đầu tham dự viết về nước Mỹ bằng câu chuyện rất cảm động của chính ông: một người tàn tật phấn đấu với cuộc sống.

*

Tôi qua Mỹ theo chương trình O.D.P, vừa được 2 tháng thì lâm bệnh nặng. Kết quả tôi bị tàn tật suốt đời. Mang chứng bệnh tai biến mạch máu không chết là may nhưng sau khi bình phục dù tôi tập thể dục hàng ngày theo phương pháp Therapy nhưng chân mặt còn yếu lắm, đi lại phải chống gậy và xiêu vẹo như bệnh nhân bị sốt xuất huyết. Tay mặt không giơ cao qua khỏi vai và run rẩy như lau sậy trong gió.

Tôi tự tìm thấy cho mình sự sung sướng bằng cách đọc sách vở, tìm thú vui trong giây phút bình phẩm nghệ thuật văn hóa, tìm hiểu những nét mới lạ của các nhà danh họa. Ngoài ra tôi còn thú đa mê học hỏi, càng học càng say mê, chìm đắm.

Trước hết là tới thi chu kỳ Notary Exam. Theo qui luật, thí sinh phải có mặt tại hội đồng thi đúng 8:30 sáng. Mà từ nhà tôi đến trường thì phải qua 2 chuyến bus, thời gian đến đó chưa rõ phải mất bao nhiêu giờ. Để không bị trễ giờ tôi thức sớm 6:00 sáng, trong lúc cả nhà còn nồng nàn say giấc điệp thì tôi phải vội vã chống tó, chân tả chân hữu lượt bượt, ra ngồi trên băng lặng lẽ và lạnh lẽo chờ xe bus. May quá! Tôi đến nơi kịp lúc nhưng tim đập mạnh thiếu điều nhảy khỏi lòng ngực. Có lẽ vì sợ cà rịch cà tang đến trễ thi chăng"

12:00 đúng giờ ăn lunch, ban giám thị cho phép thí sinh có 1 giờ lunch. Tôi ra đón xe bus, ra quán phở bò chút ít món ăn Bắc cho ấm bụng chiều thi. Tôi đi xe bus chuyến 63 nhưng các họ hàng nhà bus đến đều mang số khác họ của tôi mong đợi. Tôi ngồi, tôi đứng, thập thò đi đi lại lại trông mãi mà chuyến xe vận mạng vẫn không thấy hình bóng. Tôi nghĩ có lẽ xe cách chuyến 1 giờ, thôi thì ta lội bộ vậy. Khập khểnh được hơn 20 thước thì ân nhân 63 trờ đến. Tôi hớt hải tay chống chân bơi khập khểnh, vừa đến nơi thì xe bus mở máy chạy, để lại đằng sau một luồng khói xì như chê tôi một handicap hấp tấp, thiếu kiên nhẫn đợi chờ...

Luống cuống dồn tô thịt bò, bánh phở xong, uống vội ly cà-phê đá mát cổ họng, tôi tất tả ra trạm đón xe bus 63 về trường thi. Mới 1:35 chiều! Còn sớm chán! Thời gian thừa thãi tôi nhìn bâng quơ những bộ hành qua lại và trầm trồ những xe chạy qua có hình dáng tân kỳ lộng lẫy của tiền thế  kỷ 21. Một bà già người Mỹ tuổi ngoài 50 ngồi chểm chệ trên chiếc xe lăn đưa hai đầu gối tổ bố ra phía trước như ngạo nghễ "Đâu có ai dám đụng tới ta, tổng thống Bush, oai danh thiên hạ còn "ngán" ta thay!"

Tôi mỉm cười một mình "Ô hay! Thiên hạ tật nguyền chẳng phải một mình ta". Bỗng nhiên tôi sực nhớ câu chuyện thảm thương trên xe lửa, các nạn nhân tật nguyền đều bị xô nhào xuống đất. Điều tra cho thấy một vấn nạn của người "Tàn tật ghét người tàn tật, xô ngã kẻ tàn tật cho chết để trong đời không còn thấy loài người tàn tật có mặt trên thế gian này nữa, đó là lý giải "Tự ti mặc cảm", họ cảm nhận tàn tật là xấu hỗ, là thiệt thòi, bị đời khinh khi nhưng lại sao có người còn bắt chước số phận tàn tật để "Khổ đau như thân ta"" Riêng tôi, lại lấy sự kiện đó làm vui trên đời này có nhiều gã tàn tật, tôi càng có nhiều bạn đồng nghiệp chia sẻ sự mặc cảm với tôi. Thói đời chị cùi dễ thông cảm với anh bệnh hủi. Nói như vậy là quá ích kỹ và hẹp hòi phải không chứ! Nhưng tôi lại chấp nhận ý nghĩ đó, vừa an ủi vừa dỗ dành trên đời rất khó tìm bạn đồng hành "Đi chuyến xe đời" với tôi.

Còn 10 phút nữa là đóng cửa trường thi, nội bất xuất ngoại bất nhập. Trời ơi! Mặt tôi cắt không còn giọt máu. Trễ rồi! Mất cơ hội trở thành anh "Notary Public" rồi.

Vất đi 6 giờ training rồi! Còn tiền phí tổn phải nộp mỗi lần thi cử! Nhất là tôi sợ thì giờ thức dậy tang tảng 6 giờ sáng, trong khi mọi người còn ngái ngũ và nằm mơ thấy nhiều mộng đẹp.

Tôi liều lĩnh chận một xe người đồng hương Việt Nam:

- Xin anh chị cho tôi quá giang đến trường thi cho notary. Tôi bị trễ rồi! Xin ông bà thương!

Đáng lẽ tôi phải gọi là anh chị vì "Mạnh Thường Quân" nhỏ tuổi đáng con tôi thôi!

- Chú về đâu"

- Trên đường Santa Clara, đầu free way 101.

Tôi lo lắng "Ông" tài xế hơi lưỡng lự chưa hiểu rõ con người tôi; là người lành dữ thế nào:

- Bao xa"

Tôi nài nỉ:

- Đây tới đó chừng 5 phút.

- Lên đi!

- Tôi thót lên mau không cần gậy gộc:

- Cám ơn ông bà giúp đỡ.

Bị hối:

- Mau lên! Tôi còn đi rước con tôi.

- D..ạ! D..ạ!

Hú hồn! Tôi vừa tới cửa thì anh gác dan cũng vừa hớ cửa vừa đủ lọt cho tôi vào.

Hắn gắt:

- Chậm chạp thế! Muốn bỏ thi à"

- Dạ ! Tôi ráng lắm chớ! Mắc dịch, đón hoài cũng không gặp xe bus tới.

- Ở lộ trình nào"

- Dạ, 63

Anh ta cười khảy:

- Chịu khó chờ một đến hai tiếng, ông già lẫm cẫm ạ!

Lần thứ nhất tôi bị người đời chê lẩm cẩm, tự ái lắm nhưng cam chịu để được nhờ ân huệ:

- Dạ, vâng.

Thi xong, 6 giờ tối. Tôi chờ đón bus từ bus 23 sang 73.Trời lại đổ mưa như trút nước, Gió lạnh từng cơn lùa vào cổ áo, mép áo trống trải bao bọc thân hình tôi.

Còn da bọc xương. Lạnh run. Mọi hành khách đón xe muộn tiên đoán thời tiết xấu nên ai ai cũng dự bị áo ấm, khăn trùm đầu, khăn choàng cổ. Riêng tôi chỉ cái áo mỏng tanh dính da và mang đôi giày san-dal đưa trơ trẻn 10 đầu ngón chân trần truồng ra thách đố với thời tiết lạnh thấu xương ở đất Mỹ. Thân thể tê cứng, không còn miếng ốc nào để mọc. Có chăng là bộ xương tử thi tái mét, đánh phấn bị nhạt nhẽo sắp liệm vào quan tài đóng kín! Một anh Mễ mon men tới khen tôi:

- Old men! You're strong! Don't catch a cold!

Tôi trả lời lật bật:

- I'm very cold.

Bạn Mễ thông cảm cỡi áo khoác choàng qua vai run lẩy bẩy của tôi:

- You need it! Take it now!

Tôi không từ chối. Tôi có cảm giác bàn chân mặt tôi bị lật ngang giống lá bài lật ngửa, như bị lọi chân, khó bề bước chân lên bậc cấp xe bus. Tôi cố cắn chặt môi chịu lạnh nhưng hai bờ môi vẫn ung dung bung ra mấp máy như tấm phên tre bị phẫy gió.

Bước tới ngạch cửa nhà, đồng hồ treo tường "Con chim" vừa líu lo 11 tiếng chip chip, thanh âm lạnh lùng, rùn rợn và quái gở. Tôi quăng bị, gộc xuống bàn một tiếng phạch khô khan, nghe như lời chua cay than thở của người chán đời. Kịp thều thào:

- Diễm, nấu cho ba nồi nước xông đi con! Ôi! Lạnh quá! Ô! Ô!

Rồi tôi ngã người trên sofa và mệt mỏi sải tay sãi chân ngủ như chết.

Một lát, tai tôi nghe vẳng vẳng, lời mời gọi như ở xa lắm:

- Ba dậy! Con hâm cơm và cá kho dọn cho ba ăn.

Tôi như trút làn hơi trăn trối:

- Để cho ba yên! Ba mệt lắ...m rồi, các con ơi!

Bạn bè khuyên tôi dù sức khỏe được bình phục nhưng một mình phải tập luyện thường xuyên bằng cách kiên trì đi bộ thật nhiều, tốt hơn là đi fitness để các huấn luyện viên rèn luyện cho. Nhưng tôi không nghe theo lời khuyên hữu ích đó được vì sự đi lại của tôi rất khó khăn. Đi xe bus cũng phải hai giờ đón bus. Đành phải quyết định "Thôi".

Tôi nghĩ ra cách thể thao thể dục bằng thực tế đi bộ "Chợ trời". Ở đó nhiều khách lạ như buổi hội tầm xuân. Nhiều vật cổ kính rất thu hút tâm hồn người sưu tầm. Mọi người muốn có mặt ở chợ trời sớm, để có đủ đồ vật bình dân nhưng khan hiếm, rộng lựa chọn thì phải tới giờ cao điểm sớm chừng 10:00 sáng. Tôi ra trạm bus 8:00 giờ sáng. Mua lại các món hàng "Second hand" nhỏ có, lớn có, nặng có, nhẹ có. Cái mang vai, cái xách. Lũ là lũ lượt. Đi chút lại dừng nghỉ chân, kịp thở. Tới được trạm xe bus về nhà thì thở hồng hộc như cua-rơ đua nước rút tới mức thắng cuộc. Chờ hoài mỏi mòn đành ngủ ngồi ở băng ghế cho đỡ thèm ngủ. Lúc mở mắt ra, lim dim, thấy lờ mờ hình dạng xe bus 73, lộ trình mình đi đã rề bánh từ từ chạy tới ngã tư, bỏ lại sau lưng một hành khách handicap đáng thương.

Tôi đành dậm chân kêu trời. Trời nóng. Ngoài trời như thấy một đàn sao trời hắt vào mắt! Mồ hôi ra ướt hết lưng áo. Phần đói bụng cồn cào phần mệt lả. Chỉ biết ngồi đây trách trời cao không có mắt thương xót cho người tàn tật phải chịu nhiều bất hạnh. Len lõi trong chút cảm nghĩ, may mà tôi được ở một đất nước Nhân vị như the United States mới được xã hội Hiệp Chủng Quốc cưu mang và an ủi, giúp tôi được ân huệ lãnh tiền SSI và thẻ người bệnh "Đi xe bus không tốn tiền".

Thật là một an ủi lớn cho người bất hạnh, khốn đốn trong cuộc sống. Người Mỹ, có danh từ nhân đạo là "Disability person" hay "Handicap" cũng cùng một ý nghĩa cao thượng nhằm giúp đỡ kẻ tàn tật, lớp người bần cùng, oằn oại trong xã hội loài người.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,129,241
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2019, với bài “Tình người hoa nở”, tháng 12, “Mùa kỷ niệm” và “Chị em trung học Nữ Thành Nội.” Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali và còn đi làm. Bài gần đây nhất của tác giả là “Chuyện về Những Bà Mẹ”. Sau đây là bài viết thứ 8.
Tác giả qua Mỹ năm 1998 diện đoàn tụ ODP, là một kỹ sư từng làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ với bài viết về Mẹ trong mùa Mother’s Day 2019, ông cho biết có người cha sĩ quan tù cải tạo chết ở trại Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa. Bài viết mới kể về chuyện người mẹ và tác giả thăm nuôi đúng vào những giờ phút sau cùng của người cha trong trại tù cải tạo. Tựa đề đầy đủ của bài viết: “Ba Tôi, Những Giờ Phút Sau Cùng và người bạn tù trên đất My” được rút gọn theo nội dung.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Thời tiết Cali đầu tuần bất ngờ có mưa bụi mát mẻ, hệt như tiết xuân dù đang mùa kiết hạ. Đúng là lúc có thể mơ xuân với một truyện tình vui của Orchid Thanh Lê, tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2015. Cô sinh tại Sài Gòn, hiện là Phó Giáo Sư tại Viện Nghiên Cứu Ngôn Ngữ Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ, Monterey, Calif. Đây là bài tác giả gửi sớm, tính dành cho báo xuân Canh Tý 2020 sắp tới. Sắp họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, mời đọc trước chuyện xuân.
Họp mặt phát giải thưởng và ra mắt sách Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm thứ XX - gồm những bài viết được phổ biến từ 1 tháng Bẩy 2018 tới 30 tháng Sáu 2019 - được quyết định tổ chức vào Chủ Nhật 11 Tháng Tám 2019, và 16 tác giả sẽ nhận các giải thưởng.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, cô đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX và hiện là cư dân Los Angeles, công việc: làm tax accountant. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả tiếp tục cho thấy một sức viết mạnh mẽ khác thường. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Father's Day 2019, mời đọc bài viết mới của Hoàng Chi Uyên. Tác giả là một chuyên viên xã hội từng nhận giải thưởng lớn khi được bình chọn là nhân viên xuất sắc trọn năm 2003 và phụ trách Phòng Xã Hội, thuộc Trung Tâm Cao Niên thành phố Milpitas, Bắc California, và đã về hưu. Tháng Ba 2019, bà góp bài viết về nước Mỹ đầu tiên: "Bà Ngoại Khác Chủng Tộc" kể về hoạt động xã hội; Bài thứ hai: "Ban Cướp Biển," hồi ký về nhóm điều tra chống cướp biển trại tị nạn Pulau Bidong.
Mùa Father's Day, mời đọc chuyện “Ba Thế Hệ Cha và Con" của tác giả từng nhận giải Danh Dự VVNM 2013. Bài viết mới của Vĩnh Chánh là hồi ký về một gia tộc hoàng phái quyền chức, với những mảnh vỡ trôi dạt từ trong ra ngoài nước.
Chủ Nhật 16/6 là Father’s Day 2019. Mời đọc bài viết đặc biệt của tác giả từng nhận giải Danh Dự VVNM năm thứ mười chín, 2018. Bà.cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy 2001 theo diện đoàn tụ. Bà hiện là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Về người cha được tưởng nhớ, mời coi lại hình ảnh và bài viết “Công Chúa Triều Nguyễn” do tác giả Tôn nữ Trấn Định Minh Nguyệt thời đổi đời, trong đồng phục tài xế taxi tại Huế, lái xe đưa thân phụ Vĩnh Bạch từ Mỹ về, cúng đền Trấn Định Quận Công tại Truồi
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Năm 2019. Ông là anh cả trong 9 anh chị em, có người cha chết trong trại cải tạo Vĩnh Phú từ 1979, bà mẹ một mình lo cho các con. Ông qua Mỹ năm 1998 diện đoàn tụ ODP, hiện là một kỹ sư, làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Bài viết mới được “Viết trong ngày sinh nhật 88 của Mẹ,” Tựa đề được trích từ lời kết của bài viết xúc động: “Căn bệnh Alzeithmer với mẹ cũng là một may mắn trong muôn vàn bất hạnh. Cái quên, cái lẫn sẽ làm mẹ có thể sống được với tôi, với con cháu thêm một thời gian.”