Hôm nay,  

Đến Vùng Bão Lốc

11/07/200700:00:00(Xem: 309125)

Nguyễn Viết Tân
Bài số 2039-1902-606vb4110707

Tác giả Nguyễn Viết Tân  sinh năm 1950 tại Dầu Tiếng Bình Dương.  Quê quán: Rạch Giá, Kiên Giang. Trước 1975, phục vụ tại Phi Đoàn 253 Sói Thần, Đà Nẵng. Công việc của ông ở Mỹ là cùng với các bạn thầu landscaping cho freeway tại vùng Nam Cali, nhận job trải dài qua ba quận hạt Los Angeles, San Bernadino và Orange County. Năm 2001, với bút hiệu Tân Ngố, và bài “Bên Bờ Freeway” ông là tác giả đã nhận một trong 4 giải thưởng chính Viết Về Nước Mỹ năm thứ hai. Sau đây là bài thứ ba trong loạt du ký nước Mỹ ông mới viết.

Từ Garden City lên Wichita chừng 4g lái xe, mà GreensBurg nằm ở giữa hai thành phố này. Dọc hai ven đường từng cánh đồng lúa mì đã chín rập rờn theo gió, thỉnh thoảng có những khu ngập nước, quang cảnh y như miền Tây của VN vào mùa nước nổi. Xe đang chạy với vận tốc 65 mile, bỗng trên đường có nhiều cone màu cam và bảng giảm tốc độ, tôi nghi là đã đến vùng bị bão lốc trước đây vài tháng.

Tôi ít khi nghi, mà hễ đã nghi là đúng chóc. Cây cối, nhà cửa hai bên đường bị vặt trụi, những xe sửa đường, xe cần cẩu và xe xúc loại lớn đang làm công việc dọn dẹp các cao ốc và nhà ở một cách tất bật.

Thành phố Greensburg nổi tiếng vì một cái giếng đào bằng tay lớn nhất thế giới -Chỉ đào với xẻng cuốc, ròng rọc và những thùng barrel mà thôi- Chứ không có sự trợ giúp của máy móc gì cả.

Cách đây gần 10 năm, tôi có ghé nơi đây. Trên cùng là một bồn nước thật lớn, dưới chân nó là một căn nhà trệt làm chỗ bán vé và shop bán đồ lưu niệm, có cầu thang bằng sắt uốn lượn xuống sát mặt nước. Giếng sâu tới 109 feet và đường kính rộng 32 feet.

Tại sao người ta đào cái giếng quá lớn như thế làm chi"

Hồi cuối Thế kỷ 19, ở vùng này có hai công ty xe lửa cạnh tranh nhau rất khốc liệt là Santa Fe và Rock Island, hãng nào kiếm ra nước nhiều thì sẽ thắng. Xe lửa với nồi súp-de tiêu thụ rất nhiều nước mà vùng này lại ít sông. Hãng Santa Fe đào giếng này ròng rã ba năm trời, ngoài sự cung cấp đủ nước cho công ty, nó còn có khả năng cấp nước cho toàn thành phố này mãi đến 50 năm sau mới biến thành một Museum.

Cũng trong khuôn viên Viện Bảo Tàng này, còn có một thiên thạch nặng nhất thế giới (Pallasite Meteorite) được tìm thấy hồi năm 1949, nó nặng đến 1,000 pounds.
Không hiểu tại sao mà vùng sa mạc và bình nguyên của Mỹ lại hứng nhiều thiên thạch đến như thế, rải rác trong mấy tiểu bang bình nguyên này, người ta đã tìm thấy hàng ngàn thiên thạch.

Khi còn bay ngoài không gian vô tận, chúng là những khối đá rất lớn mà cấu tạo bởi phần lớn là kim loại, khi lao vào vùng khí quyển của trái đất với tốc độ kinh hồn, đã bị lực ma sát nên cháy đỏ và hao mòn đi rất nhiều, chứ nếu nó còn giữ nguyên khối lượng, thì có lẽ sẽ tạo nên một tiếng nổ rung chuyển địa cầu và tạo nên một hố rất sâu hàng mấy cây số. Người ta e rằng sẽ có một ngày nào đó, có một vẩn thạch quá lớn sẽ làm vỡ tan trái đất mà chúng ta đang sống.


Nghe thấy hơi sợ.

Thế mà bây giờ cái Viện Bảo Tàng đó đã biến mất khi cơn lốc thổi ngang đây vào ngày 04-05-07.

Thông thường tornado có hình dáng như một cái phễu (cái quặng) đường kính khoảng 75m di chuyển với tốc độ 175km/g, chừng 8km rồi tan biến, nhưng cũng có những cơn lốc gió mạnh lên đến 480km/g, rộng đến 1km6 kéo rê đến 100km mới tan.

Khi lốc xảy ra trên ruộng đồng thì có khi người ta kêu là Twister, nhưng nếu xảy ra ngoài biển thì lại gọi là waterspout, người dân quê VN thì thường gọi là vòi rồng, nó hút nước sông hoặc nước biển lên cả cột lớn, có khi đường kính cả dặm, có khi mỏng manh như một sợi dây thừng vắt vẻo giữa bầu trời.

Ở vùng Rạch Giá người ta còn thấy hiện tượng sau cơn lốc, mái nhà bay hết ra ruộng, và trên sân cá nhảy lom xom vì bị hốt từ mãi nơi xa mà ném lên sân nhà.
Khi cơn lốc tới gần, nó rầm rầm như đoàn tàu hoả đang đi tới, có khi lại như tiếng thác đổ cộng với tiếng gió rít ú u như thổi về từ địa ngục.

Nếu về buổi chiều mà ta đứng giữa cơn lốc và mặt trời, thì nó có màu xám bạc; nhưng nếu ta đứng nhìn mà mặt trời đằng sau nó thì sẽ thấy cái phễu khổng lồ màu đen thẫm coi rất kỳ quái và ghê rợn như khi còn nhỏ mà nghe chuyện yêu tinh hoá ra cơn lốc đi bắt gái đẹp vậy.

Năm 1925, một cơn lốc tàn phá ba tiểu bang Missouri, Illinois và Indiana đã làm gần 700 người chết, nhưng cơn lốc nhiều nạn nhân nhất là vào năm 1989 tại Bangladesh làm cho 1,300 người chết và mất tích.

Sức mạnh của lốc thật khủng khiếp, nó đã đem một bao bột mì ở Great Bend Kansas vất đi xa 137 Km; một cái canceled check của nhà bank đến tận Nebraska cách xa đến 490 cây số!

Đã lâu lắm rồi, dân chúng làm nhà thường có tầng hầm basement, khi có thông báo trên TV hay Radio, các thành phố hay thị trấn thường có còi báo động, là dân chúng xuống tầng hầm hết nên thiệt hại nhân mạng giảm đi đáng kể.

Dân chúng ở vùng này đã có kinh nghiêm về mưa đá và bão lốc rất nhiều, nhưng chúng ta là khách lữ hành, khi nhìn thấy cơn lốc lừng lững tiến về phía mình, cũng nên biết mà tránh khỏi những vùng cao, hãy lái ngay xe xuống chỗ nào trũng nhất thí dụ như đường mương bên xa lộ, tuyệt đối không chui vào núp dưới dạ cầu freeway, vì gió sẽ lòn xuống dưới chỗ nhỏ hẹp đó, rút người và xe ra mà quăng ném như một hòn sỏi bé nhỏ.

Đã có một lần cả ba nạn nhân ở ba địa điểm khác nhau bị chết vì núp dưới gầm cầu xa lộ!

Qua khỏi thành phố hoang tàn, lòng tôi xao xuyến, nhưng khi thấy chồi non đã nhú trên thân cây, từng đoàn xe cơ giới hoạt động rầm rập, người thợ nón nhựa, đeo belt với cưa búa trên tay đang leo thang, tôi biết chắc thành phố này sẽ hồi sinh trong một ngày rất gần.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,384,021
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Nhận giải danh dự VVNM 2017.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới, tựa đề được đặt lại theo nội dung.
Mai Hồng Thu là tên Việt của tác giả Donna Nguyễn/Donna Nguyen. Với ba bút danh này, cô đã từng góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Sanh tại Sài Gòn, sang Mỹ năm 1985, hiện là cư dân San Jose, California, tác giả đã dịch thuật và xuất bản 3 tập truyện ngụ ngôn dành cho thiếu nhi của Thornton W. Burgess dưới bút danh Nguyễn Nhã Đan Na (Nguyễn Donna). Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh tại chỗ do chính ông chụp. Nhiều bài và hình ảnh của ông hiện được phổ biến trên mạng internet, một số đã thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây là bài mới ghi chép sơ lược ngày 30 tháng Tư năm xưa.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Việt Bút Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ. Bài mới của ông, tuy không phải chuyện nước Mỹ nhưng là chuyện trong lòng người Việt tị nạn cộng sản tại Mỹ thường nghĩ tới, được viết về việc Saigon bị đổi tên với lời ghi trân trọng: Để kỷ niệm 30 năm ngày Quốc Hận 30 tháng Tư trên đất Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Tampa, Florida, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông sinh năm 1952, dân Sài Gòn, cựu sinh viên Văn Khoa, cựu Sĩ quan Quân đội Miền Nam, một trung đội trưởng tác chiến. Hồi cuối cuộc chiến, chàng là một thương binh và buổi sáng ngày 1 tháng Năm 1975, bị đuổi ra khỏi quân y viện... Bài viết mới của ông mở đầu bằng câu “Đôi khi tôi nghĩ, viết về một nơi chốn khác, cũng là một cách Viết Về Nước Mỹ.” Cách viết đối chiếu chi tiết tinh tế của tác giả cho thấy không chỉ đúng như ông nghĩ mà còn làm hiện rõ cả tính cách người (hơi hơi) Mỹ gốc Việt.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Maui là hòn đảo du lịch nổi tiếng của Hawaii. Du ký vui được cùng viết bởi “Ba Bà Ca Li”, ba tác giả thân quen với bạn đọc Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả là nhà báo trong nhóm chủ biên một tuần báo tại Dallas, đã góp bài từ nhiều năm, từng nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ. Ông cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng người đọc trên dưới một triệu.
Tác giả là một chuyên gia phát triển quốc tế của USAID, sinh trưởng ở Bếntre, sang Mỹ năm 1973, đã về hưu từ lâu và đang định cư ở Orange County. Ông tham gia VVNM năm 2015, được chấm giải Danh Dự năm 2016 và giải á khôi “Vinh Danh Tác Phẩm” năm 2017. Bài mới của ông viết về bà Mẹ hơn 100 tuổi và tâm trạng tế nhị, phức tạp của người con khi cầu nguyện cho Mẹ thân yêu.
Nhạc sĩ Cung Tiến