Hôm nay,  

Sòng Bài Ơi, Sinh Mi Làm Chi!

28/11/200600:00:00(Xem: 157299)

SÒNG BÀI ƠI, SINH MI LÀM CHI! 

Bài số 1137-1746-458-vb2271106

*

Tác giả sinh năm 1935, là một nhà giáo kỳ cựu. Tại Việt Nam trước 19775, bà là giáo chức Trung  Tâm Giáo Dục Lê Quý Đôn, Saigon. Tại Hoa Kỳ, bà hiện là giáo chức thuộc Coachella Valley Unified School District. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên là một bài viết nặng tính giáo dục về tình trạng tuổi trẻ bài bạc tại Mỹ.      

*

- Eh, đi đâu mà sớm, vậy"

- Sớm gì nữa, 6 giờ tối rồi, tới rủ mày đi ăn phở.

  Bà mẹ mghe tiếng nói hối hả chạy ra: À con mới tới chơi à. Hai đứa định rủ nhau đi đâu vậy"

- Dạ thưa bác, chúng cháu sẽ đi ăn phở.

- Đi ăn xong về liền nghe cháu, vì dạo này nghe nói cuớp bóc nhiều lắm. Tụi bây về trễ là bác lại lo.

Sửa soạn xong, hai cậu chào bác rồi lên xe đi.Bà mẹ vẫn nữa tin nữa ngờ, vì đã nhiều lần chúng nó đi đến tối khuya mới về, có khi thức sáng đêm.

Cali dạo này sòng bài mở nườm nượp. Những ai đã vào sòng bài một lần là có thể tiếp tục vào nếu có nhiều ít tiền trong túi. Có kẻ tự chế được nhưng có kẻ lại deposit hết cảsố lương, lại còn nợ nần thêm. Từ ngày nước Mỹ cho phép mở casino thì cũng từ đó những nhà cho vay tiền mọc lên như nấm. Muốn vay tiền phải có job để cuối tháng họ deposit cái check mượn tiền vào nhà băng của họ.

Nghe tiếng gõ cửa, bà bác ra mở. À tụi bây lần này giỏi quá, giữ lời hứa về sớm làm bác rất vui.

-  Mẹ ơi, nghe nói hai vợ chồng anh Xe sắp ly dị phải không mẹ"

-  Sao con biết"

- Tuần vừa rồi, con thấy anh đi lang thang trong sòng bài, và anh có vẻ buồn bã lắm. Anh lại có vẻ tránh con nữa.

-  Đáng kiếp nó, tiền đánh hết, không đem về cho vợ một xu, lại còn nợ nần túng thiếu lung tung, nào credits, nào loan. Mẹ đã bảo cờ bạc, bạc là bạc bẽo, phản bội, chớ không phải bạc tiền đâu. Hút là xách. Xách, không phải là xách giày, xách dép đâu. Xách có nghĩa là "Ăn Cắp". Ông bà nói cái gì đúng cái đó. Còn con nữa, mẹ đã bảo tránh sòng bài đi, sao con còn lân la đến đó nữa"

-  Mẹ đừng lo, con không có vậy đâu mà. Con không đa mê đâu. Con chỉ đánh cơm gạo mà thôi.

-  Đánh cơm gạo là gì"

-  Đánh cơm gạo nghĩa là mình ăn được ít  chục rồi về.

-  Ở đó mà về. Thôi, bỏ đi con ơi, có nhiều ăn nhiều, có ít ăn ít. Con bỏ đi sòng bài để mẹ thêm tuổi thọ. Nhiều đêm con đi về khuya, mẹ lo quá. Mẹ luôn cầu nguyện cho con được an toàn, và chính quyền Mỹ sẽ đóng cửa hết sòng bài. Nay mai đừng cho mở thêm nữa. Mẹ nghe nói có nhiều người ăn được, bị tụi thua theo dỏi về nhà, rồi cướp của giết người để lấy tiền vào sòng bài đen đỏ.

-  Sao mẹ biết"

_  Báo chí đăng rầm rầm ai lại không biết. Không lẽ nhà báo lại nói láo. Ngày nay trộm cướp nhiều cũng vì cờ bạc sòng bài.

- Mẹ ơi, mẹ lo nhiều quá, con đi chơi với bạn, chứ không đi sòng bài hoài đâu.

Sau khi ba mẹ đi ngủ, hai cậu dong lên xe đến sòng bài mua vui đen đỏ. Cậu thì đánh xì lác, cậu thì kéo máy. Kẻ ăn người thua nhưng phải chờ nhau về. Chờ lâu, người bạn kéo máy lại ngứa tay đi kéo máy nữa. Lần này, chàng máy vui vẻ thu tiền vào túi; cậu ta sạch  túi, buồn bả ra về, mặt mày đam chiêu. Trên đường về vì quá khuya, lại mệt lại tiếc tiền, lại cãi nhau, cậu hai lái xe chếnh choáng rất nguy hiểm.

 -   Tao đã bảo mày về, mày không chịu về, làm tao sạch túi. Mày hại ta quá. Tao hết chỗ mượn tiền, chỉ chờ đến ngày lãnh lương, trả nợ rồi mới mượn tiền lại được. Mày hại tao quá!

- Tao đang đỏ mà mày bảo tao về. Thôi mày câm miệng đi để tao lái xe. Bực mình mày quá, lãm nhãm hoài.

Hai cậu có ngờ đâu, xe ông cò theo dỏi đằng sau. Ánh đèn xanh đỏ quay quay chớp chớp đã mấy vòng, mà xe hai cậu vẫn quay boong boong trên đường. Ông cò hết kiên nhẫn bèn hú còi lên làm hai cậu hết hồn, ngó lui, rồi từ từ dừng xe bên vệ đường . Cậu lái xe thay vì quay kính xuống, luống cuống, có lẽ mất bỉnh tĩnh, mở cửa xe định đi ra.

- "Dóng cửa lại, quay kính xuống," ông cò ra lệnh. "Anh lái xe chếnh choáng, có thể gây tai nạn."

- Chúng tôi họp bạn ôn bài thi cuối năm để được pass the final test ngày mai, về khuya nên rất mệt. Ông cò có vẽ thông cảm, trả lại ID và nói, "drive carefully." Hai  cậu mừng hú không bị ticket.

- Nhờ tao mau miệng nói láo đi học thi về nên ông ta có vẽ tội nghiệp cho hai cậu học trò " già"lo học hành cho tương lai. Người Việt mình tuy lớn tuổi nhưng phần nhiều phong  độ và mặt mày không già trước tuổi.

- Nước Mỹ là một nước giàu mạnh nhất trên thế giới, có thể vì vậy mà một số quốc gia đã ghanh ghét và thù hằn với nước Mỹ. Nước Mỹ là một nước rất nhân đạo, cứu nhân độ thế , mọi khi các quốc gia khác cần đến dù là kẻ thù của nước Mỹ. Nói thêm nữa, nước Mỹ còn nỗi tiếng về y khoa mỗ xẽ trên thế giới. Còn một điều, nước Mỹ nói chung và các tiểu bang nói rất riêng cần phải hạn chế mở mang những sòng bài để ít nhất cũng đem lại hạnh phúc cho những gia đình không may đã có những bà vợ, hoặc ông chồng, hoặc con cái đa mê cờ bạc để đến nỗi sa cơ lỡ vận, vợ chồng bỏ nhau, con cái đói rách, vân vân và vân vân…

Riêng Caili có hàng chục sòng bài từ bắc chí nam. Mỗi cuối năm tổng kết lợi tức hàng triệu, hàng tỷ. Kể những nhà giàu có ăn chơi không nói, số tiền hàng tỷ đó có một phần mồ hôi nước mắt của những gia đình sống với đồng lương hàng tháng. Không nói ra thì ai cũng biết hậu quả của những gia đình không may đó. Ôi, Sòng Bài Sinh Mi Làm Chi!

"Casino" phân nghĩa cho vui là: Casi là Casa là Nhà, "No" là không. Nói ngược lại là "Không Nhà". Đã đam mê cờ bạc, có nhà cũng như không vì cửa nhà bán hết sa chân vào cùm.

Kể cũng khó thật, ai mà nghĩ đến từng cá nhân mình. Mình là một hạt bụi trong cõi vô tình này, nhưng những hạt bụi đó mỗi ngày một tăng lên thành những đống cát để rồi tung bay theo gió lộng vào các xã hội không ảnh hưởng nhiều thì ít vào cuộc sống của con người… Xã hội của chúng ta hiện nay  là nước Mỹ.

Người viết bài này đã từng chứng kiến những thảm trạng gia đình  gây ra bởi đam mê cờ bạc làm xáo trộn cuộc sống của cha mẹ, vợ chồng và con cái để đi đến những hậu quả bất hạnh. Người viết bài này chỉ  xin góp ý và cầu mong cho mọi sự được đổi  mới một cách tốt đẹp, và con người chính mình phải biết tự chế trước mọi cám dỗ để đừng sa vào lổ hổng sa đọa, có hại cho bản thân và gia đình.

Ôi Sòng Bài, Sinh Mi Làm Chi! Buồn Vui Vì Mi!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,131,044
Tác giả là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Bài viết mới của tấc giả đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Ngày 14 Tháng Sáu sắp tới sẽ là Father’s Day 2019, mời đọc bài viết của tác giả Phước An Thy. Ông qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018, ông đã nhận giải đặc biệt về Huế Tết Mậu Thân với bài viết về một gia đình bên cầu Bạch Hổ Huế, có người cha bị cộng sản chôn sống.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2919. Ông cho biết có cha học tập cải tạo chết trong trại Vĩnh Phú năm 1979. Qua Mỹ năm 1998, ông hiện là một kỹ sư, làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Bài viết thứ hai của ông có lời ghi “Viết cho sinh nhật đầu tiên của cháu ngoại. Tựa đề được đặt lại theo nội dung: “bật mí” là âm nói lái của “bí mật.”
Tác giả là một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả đã nhận giải bán kết - thường được gọi đùa là giải á hậu 2001. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Từ nhiều năm qua, ông là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ và là thành viên ban tuyển chọn chung kết của giải thưởng nhưng vẫn tiếp tục vui vẻ góp bài mới.
Chào mừng tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2019. Bà cho biết tên thật Jeanne Bùi, sinh năm 1945. Từ trước 1975, dạy học ở Saigon. Sang Pháp từ 1982, đi học lại rồi làm việc cho Mairie de Paris (Tòa Thị Chính), hiện đã nghỉ hưu. Sau 2 bài đầu không thể phổ biến vì quá dài, cám ơn tác giả kiên nhẫn góp thêm bài thứ ba sống động và duyên dáng. Mong bà tiếp tục viết. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết
Chào mừng tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2019. Bà cho biết tên thật Jeanne Bùi, sinh năm 1945. Từ trước 1975, dạy học ở Saigon. Sang Pháp từ 1982, đi học lại rồi làm việc cho Mairie de Paris (Tòa Thị Chính), hiện đã nghỉ hưu. Sau 2 bài đầu không thể phổ biến vì quá dài, cám ơn tác giả kiên nhẫn góp thêm bài thứ ba sống động và duyên dáng. Mong bà tiếp tục viết.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả lại tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến