Hôm nay,  

Đôi Giòng Gửi Mẹ

14/05/200600:00:00(Xem: 151055)

Người viết: NGUYỄN LÊ<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

Bài số 1011-1620-333-vb8140506

 

*

 

Tác giả Nguyễn Lê là cư dân <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Philadelphia, PA., chủ một nhà hàng Việt trong thành phố. Ông đã góp nhiều bài viết, thường ngắn gọn, đơn giản và đã được trao tặng giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Bài viết lần này của ông là tự sự viết về Mẹ

 

Thuộc thế hệ thứ hai, một thanh niên Việt sinh tại Mỹ.

 

*

 

Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandriabang Virginia. Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt.

 

Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới nguồn gốc Việt, bố mẹ Việt, nói tiếng Việt. Con rất ngại khi gặp người Việt mà không nói được tiếng Việt.

 

Có lần con đến tiệm hớt tóc tưởng con không biết tiếng Việt, các cô nói với nhau: "Anh chàng mất gốc". Sau khi hớt tóc ra về con chào mọi người và nói toàn tiếng Việt. Các cô trong tiệm ngỡ ngàng, mắc cỡ vì đã vô tình xét đoán vội vàng.

 

Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm, nhiều như nước biển đại dương, nhiều như các sợi tóc trên đầu mẹ, không sao mà đếm được.

 

Con không chờ "Ngày của mẹ" (Mother's day) để viết lên những dòng chữ này. Con ước mong ngày nào cũng là "Ngày của mẹ".

 

Con xa mẹ một năm 2 tháng đi Phoenixbang Arizonalàm việc mà những ngày tháng đó con luôn nhớ về mẹ.

 

Chắc mẹ còn nhớ những ngày đầu con xa mẹ vì công việc con luôn luôn tìm lý do trở về thăm mẹ, an ủi mẹ những ngày đầu, lần đầu tiên con xa mẹ.

 

Hơn một năm qua, lúc nào mẹ cũng điện thoại viễn liên thăm hỏi con có vui không, việc làm đã quen chưa, lái xe luôn luôn nịt dây bụng (seat belt) không được nói chuyện điện thoại cầm tay khi lái xe, ngừng xe trước bảng stop vv… mẹ hôn con một triệu cái. Con đùa hỏi mẹ "Mẹ ơi con mấy tuổi rồi" Mẹ dặn dò con như con nít lên 3, lên 5…"

 

Con lại bắt đầu nhớ lại từ khi mẹ cưu mang con trong bụng chín tháng 10 ngày. Mẹ kể lại với con là mẹ không muốn mà lại được con. Mẹ cũng kể với con có lẽ Chúa thương số phận của mẹ vất vã từ ngày còn nhỏ nên bù đắp lại Chúa đã tặng con cho mẹ. Mẹ nói đó là phần thưởng xứng đáng nhất, vàng bạc châu báu cũng không sánh được là nguồn an ủi bất tận của mẹ. Con cám ơn mẹ thật nhiều vì con tự nghĩ con chưa xứng đáng với tấm lòng của mẹ thương con. Con biết vậy nên lúc nào con cũng cố gắng để xứng đáng với tấm lòng mẹ.

 

Ngày mẹ sinh con, y tá cho mẹ biết con là con trai, mặt mẹ tươi như hoa, khuôn mặt mẹ rạng rỡ như thiên thần. Khi sinh con hơi khó khăn, bác sĩ phải dùng kẹp mới lấy con ra được. Đầu con tím bầm, mẹ sót xa đau lòng lo lắng cho con. Mẹ thỉnh thoảng kể lại là thời gian trước khi có con, mẹ đã uống thuốc ngừa thai và tắt kinh 6 tuần lễ mà không biết. Bác sĩ người Ấn Độ sợ sau này sinh con có tật nguyền nên đề nghị lấy con ra. Mẹ bảo con phải tạ ơn Chúa đã cho con được vẹn toàn như một đứa trẻ bình thường.

 

Con nhận thấy mẹ luôn luôn săn sóc con, lo cho con từng chút một, từ bữa ăn, giấc ngủ để ý tới quần áo con mặc, quan sát cách cư xử của con với mọi người, khuyên nhủ con những điều thiếu sót trong công việc. Thế mà mẹ vẫn nói với con nhiều lần là mẹ không lo được cho con đầy đủ như các trẻ con khác mỗi lần mẹ nhìn thấy hạnh phúc của con mọi người xung quanh.

 

Riêng con, con đã cảm thấy mẹ làm quá đầy đủ bổn phận của một người mẹ. Có thể mẹ là một ngời mẹ đặc biệt hơn các người mẹ khác. Con đọc báo Mỹ thấy những bà mẹ bỏ bê con cái, sanh con bỏ vô thùng rác, cầu tiêu vv… có bà mẹ còn đem con nhốt vào xe và bỏ trôi sông.

 

Ngày con vào đại học, con đã tính vào nội trú như các sinh viên khác. Sửa soạn quần áo, sách vở đầy đủ chỉ việc dọn vô trường. Rồi mẹ khóc không muốn xa con mặc dầu trường chỉ cách nhà có 10 phút lái xe. Thế là con không đành lòng xa mẹ, trong lòng xót xa thương mẹ, lại dọn hết đồ đạc về nhà để được ở gần mẹ.

 

Tốt nghiệp đại học, con may mắn có việc làm ở gần nhà. Con rất sung sướng được gần gũi mẹ, nhìn mẹ mỗi ngày, tâm sự với mẹ, con rất vui mỗi lần mẹ kể chuyện khôi hài làm con không nhịn được cười.

 

Xa mẹ hơn một năm, con không được nghe tiếng nói của mẹ mỗi ngày, song nhiều ngày trong mỗi tuần con vẫn được nghe tiếng mẹ qua điện thoại viễn liên.

 

Hôm nay là ngày vui rất lớn của con, con lại được ở gần bên mẹ như hơn một năm 2 tháng cách đây. Xe mẹ sau khoảng thời gian như vậy con hiểu nhiều hơn nữa về tình mẹ đối với con và thấu hiểu được tình cảm xúc tích của các nhà văn, nhà thơ và nhạc sĩ ca tụng về lòng mẹ "Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình".

 

Qua nhiều câu chuyện của các bạn của mẹ, con được biết một số các thanh thiếu niên đồng tuổi với con may mắn được qua Mỹ lại không cố gắng học hành. Bao nhiêu người đồng tuổi tại Việt Namước ao được qua Mỹ để lấy văn bằng đại học nhưng không có phương tiện hoặc hoàn cảnh khó khăn của gia đình. Uổng thay những người có hoàn cảnh thuận tiện lại không lợi dụng dịp may của mình.

 

Rồi đây, cũng như mọi thanh niên thiếu nữ khác đến tuổi lập gia đình, con sẽ phải có một cuộc sống riêng. Con biết lòng mẹ lúc nào với con càng ngày càng thắm thiết hơn, sâu đậm hơn. Con phân vân tự hỏi không biết người vợ tương lai của con hiểu được lòng của mẹ đối với con mà cho con luôn luôn được ở gần mẹ, làm tròn bổn phận của một người con với người mẹ hiền hiếm có. Con cũng phải có bổn phận của một người chồng đối với vợ. Con đường trước mặt có vẻ khó khăn con phải tìm ra một phương pháp nào con đường nào để cố gắng giữ được 2 tình cảm khác nhau, dung hòa được 2 bổn phận. Hạnh phúc thay cho ai kiếm được con đường này. Ước mong con sẽ làm tròn được 2 bổn phận.

 

Mẹ ơi! Con biết mẹ thiệt thòi nhiều. Lúc còn trẻ, mẹ phải lo lắng giúp đỡ bà ngoại của con. Mẹ hy sinh tất cả hạnh phúc tuổi trẻ của mẹ để lo hạnh phúc của các anh chị em của mẹ. Khi lập gia đình, mẹ cũng phải hy sinh tuổi trẻ của mẹ để xây dựng gia đình riêng của mẹ, giúp đỡ bố con trong việc kinh doanh và nuôi nấng dạy dỗ chúng con. Mẹ lo cho con được vào đại học danh tiếng, tốt nghiệp ra trường và có việc làm tốt. Mẹ đã làm tròn bổn phận của một người mẹ. Mẹ hy sinh tất cả vì hạnh phúc tương lai của con cái mẹ.

 

Con nghĩ thời gian này là thời gian tốt nhất để mẹ nghỉ ngơi, chăm sóc sức khỏe sau năm mươi năm cố gắng không ngừng, lúc nào cũng cố gắng vươn lên, vượt qua hết mọi khó khăn.

 

Mẹ thường dạy con là nên lấy các lời gièm pha, chê bai của đời làm kim chỉ nam để xét mình, sửa mình. Con biết chính nhờ mẹ đã làm việc trong tinh thần ấy nên gia đình ta được kết quả mỹ mãn như ngày hôm nay.

 

Con luôn luôn nhớ lời mẹ dạy và hãnh diện về me.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,389,244
Vân Hải Nguyễn Xuân Hùng là Cựu Sĩ Quan Tiểu Đoàn 20 Chiến Tranh Chính Trị (Khoá 16 Thủ Đức)
Tên thật: Trịnh Thị Đông. Sanh quán: Bình Dương, Việt Nam. Nghề nghiệp: Giáo viên cấp 2, môn Anh Văn. Hiện cư ngụ tại thành phố Fort Smith, tiểu bang Arkansas, Hoa Kỳ.
Trần Nguyên Đán là bút hiệu của Mục sư Lữ Thành Kiến, từng quản nhiệm Hội Thánh Maryland, miền Đông, rồi Fort Worth, Texas. Sau giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ năm 2007, ông nhận thêm giải Việt Bút 2009 và là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2010. Ngoài Việt Báo Online, nhiều thơ và truyện của ông hiện có trên tạp chí văn chương trên mạng internet, như da mầu, tiền vệ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ. Năm 2007, cô nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ với tự truyện “Duyên Nợ Với Nước Mỹ.” Chỉ ít tuần sau đó, cô “chạy” đủ giấy tờ đón ba má từ Việt Nam dự lễ phát giải. Sau chuyến du lịch, hồ sơ bảo lãnh gia đình được hoàn tất và từ 2011, ba má, và vợ chồng người em trai đã chính thức định cư, đoàn tụ. Hiện nay, cô là một thành viên trong ban điều hành Mount Vernon, di sản của vị Đệ nhất Tổng Thống Hoa Kỳ George Washington, tại Alexandria, Virginia.
Tác giả là một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Viết Về Nước Mỹ, ngày 18 -12-2012 phổ biến bài viết trực tiếp bằng tiếng Việt đầu tiên của ông, kể chuyện tình 40 năm trước giữa chàng thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ và một cô gái Việt. Với bài "Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ", Sáu Steve Brown đã nhận Giải Việt Bút mang tên Bà Trùng Quang năm đầu tiên, 2013. Ông bà nay có 7 người con, hiện ở Ohio. Sau đây, thêm một bài mới của ông Sáu.
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80 khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà hiện có tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười chín, 2017-08. Sau đây là bài viết thứ 12 trong năm.
Tác giả Tâm Chánh là người con gái của Trung Tá Từ Tôn Khán, Tỉnh Đoàn Trưởng Tỉnh Đoàn Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn, Huế, thời 1968. Ông bị Việt Cộng bắt và sát hại trong Tết Mậu Thân tại Huế. Hiện nay Tâm Chánh là Vice President of the Real Estate Entitlement Development Incorporation tại Southern California.
Tác giả là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến.
Chủ Nhật tuần này là Father’s Day 2018 tại Hoa Kỳ. Mời đọc bài viết về thân phụ của một nhà giáo. Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt Bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ.
Nhạc sĩ Cung Tiến