Bão Tuyết ở New York
Người viết: Hồ Nguyễn
Bài số 1133-1742-455-vb2241006
Tác giả Hồ Nguyễn, 48 tuổi, tự ghi tiểu sử: ở Việt Nam làm ruộng, sang Mỹ bán Phở ở Buffalọ NY. Hai bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể chuyện một số đồng hương tại Mỹ, rồi kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Bài mới lần này của ông tuy mới nhận nhưng ưu tiên phổ biến, vì là chuyện vừa xẩy ra cần cập nhật ngay: Bão tuyết New York vừa gây họa ở Buffalo.
*
Hôm nay mới giữa tháng Mười
Mà sao tuyết đã vội rơi đầy đường
Hàng cây lá rũ thảm thương
Đông-Tây-Nam-Bắc bốn phương một màu
Màu bàng bạc của thương đau
Của trời hiu quạnh cho sầu lòng ai...
Khi tivi cho biết sẽ có tuyết rơi vào ngày 12/10/06 mọi người vẫn cứ bình chân như vại, vì ở thành phố Buffalo này tuyết rơi cỡ năm bảy inch là chuyện thường. Thiên hạ chỉ xì xào bàn tán chút chút rằng năm nay coi bộ tuyết rơi hơi sớm, rồi đoán già đoán non là nếu có tuyết sớm thì khi mùa Đông tuyết sẽ ít đi.
Con bé thứ tư trong nhà tôi mới tròn 16 tuổi tuần trước, cháu đã lấy hẹn thi bằng lái đúng vào buổi chiều tuyết bắt đầu rơi. Người phụ trách hôm nay tỏ vẻ dễ dãi, chỉ kêu chạy loanh quanh chừng dăm phút, thử parking song song, U Turn rồi chấm cho đậu.
Con bé mừng quá nói rằng:
-Nhờ trời cho tuyết rơi ngay hôm nay nên con mới đậu..
Việt Nam ta có câu: Đêm tháng Năm chưa nằm đã sáng; Ngày tháng 10 chưa cười đã tối. Vùng này còn tệ hơn thế nữa, mới 5g chiều mà trời đã tối om, đèn đóm trong nhà hàng lập loè chớp tắt mấy lần rồi tắt ngóm.
Chuyện nhỏ!
Chắc chỉ năm mười phút hay cùng lắm là nửa giờ lại có điện ngay đấy mà. Tuy vậy vì tính cẩn thận nên tôi chạy đi mua một ít đèn cầy, để nếu có gì thì mình đốt lên, đặt ở mỗi bàn một cây nến thì lại càng có vẻ rồ-men-tích.
Ở trong bếp thì đã có đèn măng xông sáng choang. Bình gas thì nhờ mỗi mùa hè chúng tôi thường tham gia bán chợ phiên (Fair) nên trong kho lúc nào cũng có mấy bình còn đầy.
Bảy giờ tối thì con tôi từ nhà gọi ra tiệm báo cáo ở nhà cũng bị cúp điện rồi. Tiếp theo là chuông reo liên tục, rồi khách ăn lũ lượt kéo vào vì hầu hết họ không thể nấu ăn tại nhà được nữa, đành đi ăn tiệm.
Ngoài đường tối om, cả đèn giao thông ở các ngã tư cũng bị tắt ngúm, cả thành phố như trở thành phố chết. Chuyện bắt đầu nghiêm trọng rồi, vì đó đây vẳng lên tiếng còi hụ của xe cứu thương và xe cảnh sát.
Tôi quyết định đóng cửa sớm dù khách còn đông đặc, để người làm và chính mình còn phải về nhà coi xem sao.
Mặt đường tuyết mới dầy chừng vài inch nên xe cộ vẫn còn lưu thông được, ánh đèn chớp tắt của xe towing và tiếng còi hụ càng lúc càng nhiều.
Vì đã sống lâu nơi miền tuyết giá, (thành phố này là nơi có nhiều tuyết nhất nước Mỹ) chúng tôi thường chạy xe all wheel drive, và vào mùa đông thì lúc nào cũng lo thủ bình xăng đầy, trên xe có đèn pin, cây cào tuyết, xẻng xúc tuyết. Vợ tôi còn cẩn thận để trên mỗi xe một cái mền, để lỡ xe có nằm đường thì cũng không sợ bị chết rét.
Trước khi về nhà, tôi chạy xuống nhà kho lấy một bình propane và cái lò sưởi để xài tối nay, tuy không có ánh sáng nhưng nhờ màu trắng của tuyết ánh lên, nên trời cũng không đến nỗi tối cho lắm.
Ngoài đường đó đây đã thấy những xe mắc lầy, bánh xe quay tít mà không nhúc nhích tới lui gì được, trường hợp này chỉ còn có nước nhờ xe Cảnh Sát tới ủi vào lề rồi cuốc bộ mà về.
Một số nhà bắt đầu ra xúc tuyết có vẻ vui nhộn, vì bầy con nít đùa giỡn đắp những người tuyết, hay vo lại thành snowball mà ném nhau.
Thành phố này có luật buộc cư dân phải giữ drive way cho sạch tuyết, nếu cứ để dồn đống lên là bị phạt mỗi lần 50 đô la.
Sau khi sắp đặt lò sưởi, chúng tôi đành đốt đèn cầy lên mà ăn cơm. Ngày xưa khi còn ở quê nhà, chúng tôi vẫn sử dụng đèn dầu trong mọi sinh hoạt ban đêm, nhiều khi học bài hay đọc sách cả mấy tiếng đồng hồ dưới ánh đèn tù mù như hạt đậu mà chẳng thấy phiền phức gì hết, nhưng bây giờ thì khác, nhìn cây đèn cầy leo lét tôi nản quá, chẳng muốn giở sổ sách ra ghi chép tính toán gì cả.
Buổi sáng thức dậy thì .. trời đất ơi, tuyết đã cao lên trên đầu gối, cành cây to nhỏ của hàng cây đằng trước đã gẫy rớt xuống đầy sân, có cành lớn cả người ôm, gẫy đè lên giây điện làm giây đứt nằm ngoằn ngèo đầy mặt đất coi dễ sợ quá. Giờ đây TV không sử dụng được, muốn có thông tin chắc tôi phải lội bộ đi mua báo, bước ra đường thì xe cộ nối đuôi nhau nằm la liệt, có những chiếc nổ máy quá lâu nên hết xăng, chủ nhân đành mở cửa cuốc bộ về nhà. Bây giờ sáng rồi nên thiên hạ đang giúp nhau đào tuyết rồi đẩy xe vô lề để giải toả đường phố.
Các cửa tiệm đều đóng cửa nên tôi đi bộ cả dặm mới thấy một thùng báo, bỏ vô 50 cent mà cũng còn may vì đây là tờ cuối cùng.
Theo tin tức, thông thường tuyết rơi vào cuối tháng 11, lúc ấy thì lá cây đã rụng hết chỉ trơ cành khô, bây giờ mới tháng 10 nên lá xanh còn dầy đặc trên cành, bão đem tới quá nhiều tuyết đóng đầy trên lá cành, nó nặng quá nên cành cây không chịu nổi mà gẫy.
Buffalo là thành phố cũ, có nhiều cây cổ thụ vừa cao vừa to, những cành lớn từ trên cao lao xuống không những làm đứt giây điện, mà nó còn làm cho dẹp xe, xập luôn cả nhà nữa.
Hiện giờ đã có hơn 100 ngàn người bị mất điện, quá nhiều nhà cửa và xe cộ bị hư hại nên ông Thị Trưởng tuyên bố tình trạng khẩn cấp. Chính quyền yêu cầu người dân không nên ra khỏi nhà nếu không có gì cần kíp, trường học và công xưởng đóng cửa cho đến khi có lệnh mới.
Việc đầu tiên cần bây giờ là dọn dẹp đường chính và freeway để xe cấp cứu có thể chạy được. Ông Thị Trưởng cũng yêu cầu chính quyền Liên bang, Tiểu bang và các thành phố lân cận giúp đỡ.
Nước xa không cứu được lửa gần ...
Chính quyền họ lo những việc đại sự, còn chúng tôi phải tự lo cứu lấy mình. Trước mắt là làm sao cho các thực phẩm trong tủ lạnh khỏi bị hư, thịt thà cá mú mà nó đã bị xả đá là phải bán ngay trong ngày, để đến hôm sau là có nước tống vô thùng rác! Bây giờ không có điện thì tôi dùng hầm tuyết để thay tủ lạnh.
Buffalo tháng Mười 2006