Hôm nay,  

Con Nhà Rồng

17/07/200600:00:00(Xem: 130171)
  • Tác giả :

Người viết: NTJ

Bài số 1060-1669-382-vb2170706

 

Tác giả sống và làm việc tại San Jose, đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, trong đó có bài "Lá thư tình của thằng mất gốc." Sau đây là bài viết mới nhất của bà.

*

Đó là danh xưng của một anh bạn làm chung hãng với tôi, anh hãnh diện vì anh là con rồng cháu tiên, nhưng anh chỉ dùng tên "con nhà Rồng" xưng cho phái nam mà thôi. Tôi cũng hãnh diện vì tôi tuy là khác giống nhưng chung một giàn.  Bài nầy tôi muốn viết về một vài cá tánh của các vị “con nhà rồng” làm chung với tôi mà thôi.

Ngay từ thời còn nhỏ sống tại quê nhà, đàn ông lúc nào cũng được trọng vọng hơn đàn bà. Quan niệm đó vẫn còn hoài trong đầu tôi dù đã sống tại Mỹ đã hơn 20 năm, cho nên bài viết nầy hoàn toàn không có ý phê bình  ai cả, chỉ kể ra sự thật  rồi mong quí vị ở các nơi nhận xét xem các nhà rồng khác có giống như vậy không"

Con rồng thứ nhất tên Tạ Lúa. Nhìn anh có thể biết ngay anh là người miền Nam và xuất thân nghề nông. Vai u, thịt bắp, không cao ráo cho lắm, tóc hớt sát như lính. Ngạch trật của anh trong sở làm cũng cao nên anh ta oai lắm. Vợ anh, chị Mía, làm chung hãng nhưng khác việc.  Mía cũng có dáng vẻ bình dân không khác gì chồng. Nghe đâu họ ở chung một  làng nên lấy nhau, nhưng Tạ Lúa lại thường có vẻ khinh thường và chê bai vơ. Anh làm như xấu hổ khi có một người vợ như chị Mía dù rằng chị Mía cũng là một người vợ và là mẹ tốt của đàn con anh.  Đó là cặp vợ chúa chồng tôi, anh Lúa ăn nói cục mịch, hành xử với vợ ngang ngược. Có mặt mọi người anh kêu vợ ê ê như người lạ. Vợ anh có nói chuyện với anh thì anh cũng không thèm trả lời. Mà thật ra chị Mía có nói gì gọi là nhiều đâu, chỉ năm ba câu hỏi lúc vợ chồng sớt cơm ăn trưa. Chị Mía có lẽ chịu đựng đã quen cho nên chị cũng im lặng để cho anh ăn sao nói sao cũng được. Lạ một điều, anh rồng này chỉ ăn nói sỗ sàng với vợ, còn với các cô Việt Nam khác thì anh ăn nói ngọt như mía lùi, trẻ thì anh xưng anh em ngọt xớt mà lớn tuổi thì cũng chị chị em em, cái miệng móm cười duyên từ đàng xa khi thấy bóng dáng một phái đẹp Việt Nam. Khi có dịp nói chuyện với phái đẹp thì anh trổ hết ngón làm duyên cho nên các cô các bà Việt Nam làm chung đều đỏng đảnh với anh nhưng sau lưng anh bóng gió xúi vợ anh nên bỏ người chồng bất lịch sự.  Chị Mía lầm lì không nói và không ai hiểu chị suy nghỉ gì"

Con nhà rồng thứ hai là bạn thân của Tạ Lúa, anh tên Mạc Long. Hai anh có nhiều điểm giống nhau, rất là tự hào về cái tôi của mình, đều nghĩ là mình làm lương cao hơn thiên hạ, đối với họ tiền bạc là tiêu chuẩn ở đời. 

Long tuy làm việc chân tay nhưng ăn diện bóng bẩy, thích làm giờ phụ trội vậy mà thấy ai làm thì lại hay mai mỉa, ưa chưởi người cùng xứ nhưng nịnh người da trắng một cách trắng trợn sổ sàng và rồi lại chưởi ngay người ta bằng tiếng Việt. Muốn nhờ Long làm gì thì cứ nịnh là anh ta ra công sức mà làm. Vợ Long có lẽ không ăn nói ngọt ngào cho nên bị chồng ghét. Chị Mía nghe Mạc Long nói xấu vợ hoài nên ghét Long lắm, nhưng Long lại ngọt ngào với chị Mía, chẳng hiểu là hắn có âm mưu gì đây" 

Long và Lúa đều có chung một điểm  là họ ghét vợ, vô hãng Long tố vợ và gia đình bên vợ cho cả đám con nhà rồng khác nghe... Làm như cái nghề ráp nối mê ca nic cồ của Long là trên đầu thiên hạ còn vợ của Long và gia đình bên vợ làm việc hèn hạ không bằng" 

Con nhà rồng thứ ba là Võ Kỳ, bạn của Mạc Long. Trong bốn cái xấu mà người Việt Nam mình hay chê bai thì Võ Kỳ đã có đến hai. Về Việt Nam cưới vợ Võ Kỳ may mắn gặp được người vợ nhỏ hơn chồng đến gần hai chục tuổi. Cô ta đã sanh cho Võ Kỳ hai thằng con trai kháu khỉnh nên Võ Kỳ rất là sung sướng. Mỗi khi đứng cạnh vợ cao hơn anh cả cái đầu đôi mắt lé của Võ Kỳ lúc nào cũng chớp lia lịa như để khoe hạnh phúc. Lúc  chưa có vợ Võ Kỳ ngang như cua lại hay cãi bướng với đàn bà con gái. Anhthường ăn nói như củi bửa nhưng từ ngày có gia đình anh thay đổi, phần nào lịch sự nhã nhặn hơn.

Võ Kỳ có vẻ rất phục Mạc Long. Bất cứ chuyện gì Mạc Long làm dù là sai rành rành ra đó Võ Kỳ vẫn một mực khen đúng, có ai bắt bẻ thì anh nói là vì mang ơn Mạc Long dẩn dắt vô làm, mang ơn thì phải nói cho vui lòng người ơn. 

Mạc Long có tật ăn nói vô trật tự. Ngồi giữa phòng ăn trưa với đủ cả các giống dân mà Mạc Long cầm cái đầu cá ngửa mặt lên nhồm nhoàm nhai ra vẻ bất cần thiên hạ.  Mạc Long nói chuyện với Võ Kỳ thì tự xưng là cha và gọi Võ Kỳ là thằng mất dạy, vậy mà Võ Kỳ cũng cười tươi tắn, đám đàn bà ai nghe cũng bực bội.

Ngược lại với ông bạn tâm giao Tạ Lúa cứ  thấy đàn bà thì quỵ lụy, Mạc Long thì luôn luôn tỏ ra vẻ xấc xược  khiến  trong hãng ai cũng tránh hắn ta, nhưng mà đã làm chung thì có tránh cũng không được.

Con rồng thứ tư là Trần Muối, anh là một người đàn ông nhỏ con, ăn nói nhẹ nhàng, may mắn có một việc làm tương đối nhẹ nhàng mà lại có ngạch trật anh làm trong nhóm kỷ sư. Tuy không có bằng cấp  nhưng anh hay nói úp mở cũng như anh là kỹ sư vậy, cho nên có vài bà cô Việt Nam rất nể nang anh. Được dịp anh cũng trổ tài khoe về mình hơi nhiều,  làm Mạc Long và Võ Kỳ giận lắm. Họ không muốn bị Trần Muối qua mặt. Thành ra chỉ vì muốn lòe đám đàn bà nhẹ dạ mà Trần Muối chuốc vào thân bao nhiêu là kẻ thù, hễ có dịp là họ không tiếc lời hạ Trần Muối sát ván. 

Con rồng thứ năm là Lê Ngân. Vì ăn nói quá ngang nên tên anh bị đám đàn bà sửa lại là Lê Ngang, ám chỉ cái tật nói ngang. Anh ta sồn sồn, đã ly dị vợ, có lẽ anh ta bị vợ làm đơn ly dị trước nên anh rất hận đàn bà. Ngân thường bênh đàn ông và lúc nào cũng chê bai chỉ trích đàn bà, cả đám đàn bà sồn sồn làm chung với anh bị anh chê là bà nào cũng xấu.

Trong sở có Lê Tuất môt cô gái hơi lớn tuổi nhưng còn độc thân. Bị anh đè bỉu, Tuất ức lòng lắm mà không thể nói gì được. Rõ ràng cả ba chàng Tạ Lúa, Mạc Long và Trần Muối đều ái mộ cô qúa trời, vậy mà Lê Ngân dám chê cô, tuy đã gần bốn chục tuổi nhưng cô trông còn trẻ măng ăn nói dã dớt vậy mà Lê Ngân không để mắt tới...

Lê Ngân có những quan niệm ở đời rất là ngược ngạo và nhất là không có lòng thông cảm nhân hậu của một người Á Đông, ngay cả lòng tín ngưỡng Tôn Giáo anh cũng không có, thật là hiếm hoi mới có người như vậy.  Nhưng bù lại anh biết ăn nói cà rỡn với đàn bà, Tuất cứ cố gắng để lấy lòng Lê Ngân mà không được đó cũng là một điểm Lê Ngân bị thiên hạ ghét. 

Lê Ngân và Trần Muối có vẽ thân thiện hơn, còn cả ba Mạc Long, Tạ Lúa và Võ Kỳ thì về chung một phe.  Tựu trung lại tuy là chia phe nhóm nhau, ghét nhau nhưng cả đám con nhà rồng đó rất  nhiều chuyện, chuyên môn  dòm ngó lẫn nhau, từ chuyện làm tới lương bổng, từ chuyện xe cộ nhà cửa đến chuyện đi du lịch, ngay cả tới những buổi ăn trưa cũng phê bình ai ăn đồ mắc tiền, ai ăn đồ rẻ tiền...

Những chuyện tầm thường như vậy mà còn cạnh nhau từng chút sá gì những chuyện khác, ngày xưa phải chi mà sát cánh với nhau như vậy thì chắc hẳn là chúng ta không phải lưu lạc tới xứ nầy...

Cũng may, quí vị con nhà rồng nơi tôi làm việc dù sao cũng chỉ là một số rất ít mà thôi. 

Bên cạnh những nhà rồng đặc biệt này, khắp nơi, còn có biết bao người  cao thượng, họ không làm gì lớn lao, cũng bình thường nhưng biết nhìn trước nói sau, đời sống chân chỉ, nuôi dạy con nên người, không a dua phe phái, biết san sẻ cho người kém may mắn và nhất là dù bao đổi dời, vẫn giữ một lòng trung thành với chính nghĩa. 

NTJ

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,275,926
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ.
Giải Viết Về Nước Mỹ hàng năm gồm các bài phổ biến từ ngày 1 tháng Bẩy năm trước tới 30 tháng Sáu năm sau. Hôm nay, Chủ Nhật 30 tháng Sáu 2019, ngày khóa sổ Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, xin mời đọc bài viết vui của Ngọc Hạnh, vị tác giả niên trưởng trong năm. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Hai 2019, khi tuổi đã kề ngưỡng cửu tuần (90. ) Với bài viết về Washington D,C. mùa lễ chiến sĩ trận vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, và hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Kính chúc Bà vui khỏe.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ sáu của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là một viên chức hưu trí tại San Jose, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Tháng Năm 2019, trong bài “Tôi Làm Răng Implant” tác giả có viết lời cám ơn Bác sĩ Nha Khoa Nguyễn Hoàng Tuấn về sự tận tâm giảng giải và chăm sóc dành cho bà. Sau đây là bài viết mới nhất của bà, chuyện người thật việc thật. Tựa đề là một câu trong bài hát “Như Đã Dấu Yêu” của Nhạc Sĩ Đức Huy.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.