Hôm nay,  

Truyện Đời Tôi Ở Mỹ

27/05/200600:00:00(Xem: 200086)

Người viết: QUÂN NGUYỄN

Bài số 1016-1625-338-vb7200506

*

Tác giả tên thật là Quân Nguyễn, parole officer người Việt ở Santa Ana. Định cư ở Mỹ từ năm 87, hiện cư  ngụ tại thành phố Anaheim, CA.

*

Đã bao nhiêu lần tôi muốn ngồi xuống viết một vài mẩu chuyện nhỏ kể về đời tôi, thầy tôi nhà thơ Nguyên Sa Trần Bích Lan, thầy tôi  giáo sư Đặng Huy Đức, về người anh hùng không quân thiếu tá Ngô Giáp, và về những mảnh đời đây đó…nhưng chẳng có lần nào tôi làm được chuyện đó!

Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình.

Năm 1987, sau năm tháng sống trong trại tỵ nạn Philippine, gia đình tôi đến định cư ở Orange County. Lúc ấy, vợ chồng tôi chỉ có một đứa con gái lớn, mới lên 10 tuổi. Vợ chồng con cái chia một căn apartment 2 phòng với chú em kế độc thân. Chú em út còn đang học đại học thì sống với bố mẹ tôi cách đó chỉ một góc đường. Người em kế giúp tôi lo các giấy tờ cần thiết, dạy tôi lái xe, rồi xin cho tôi vào học ESL ở Fullerton College. Chú em út thì mua cho tôi chiếc Corolla cũ, và xin cho tôi một chân giao báo cho tờ Register. Con gái tôi thì được xếp vào học lớp 5 ở trường tiểu học kế bên nhà, mặc dù rằng ở Việt Nam nó chưa học xong lớp 1, đã bị bố cho nghỉ vì đi học bị cô giáo bắt ca "Ai yêu bác Hồ Chí Minh hơn chúng em nhi đồng…" trong lớp, mà về nhà lại ca oang oang cho bố nghe!

Về vật chất, cuộc sống của gia đình tôi lúc ấy có lẽ tốt đẹp gấp trăm lần khi còn ở Việt Nam. Cái cảm giác sống an tâm trong một xứ sở tự do thì gấp triệu lần, chả có lo âu về thằng công an phừơng xóm nào cả! Vậy mà mối lo lắng, thương nhớ về gia đình, bè bạn ở quê nhà còn đang đói khổ, lại làm vợ chồng tôi buồn hơn. Bà xã tôi thì chắt chiu từng  xu để gởi chút quà về cho cha mẹ, chị em, bè bạn, mà tiền cước phí nặng, về đến Việt Nam thì thuế nó ăn hết, có khi bán hết quà chỉ đủ để trả thuế!

Tôi thì lo vật lộn với bài vở và quyển tự điển Anh Việt Nguyễn Văn Khôn hằng đêm, học chẳng thấy tới đâu, mà thấy tương lai thì mù mịt, nhiều lúc ban đêm nước mắt chảy ròng ròng ở bàn học, hoặc thình lình ở ghế đá sân trường Đại Học! Tôi lại chẳng biết thương yêu đứa con gái nhỏ, nhiều đêm lôi nó dậy đi phụ bố xếp báo từ 2 giờ sáng, mưa gió lạnh lẽo bất kể! Đã vậy, những năm nó lên "Teenager" , quá lo sợ nó hư hỏng theo kiểu Mỹ, nên lúc nào cũng la rầy, cấm, cản, trừng phạt kiểu Việt Nam. Bây giờ nghĩ lại thấy hồi đó nó là đứa con gái ngoan, mà mình chẳng có chút thì giờ quan tâm tới nó, từ việc hoc hay những nhu cầu cần thiết của đứa con đang lớn. Nó chẳng bao giờ xin xỏ bố mẹ gì hết vì biết câu trả lời sẽ là "không!"

Năm 89, bà xã tôi sanh đứa con trai kế. Vợ chồng tôi gọi  nó là quí tử, cho bú mẹ tới gần 2 tuổi. Dù vậy cuộc đời cũng không sáng sủa gì mấy. Vẫn vật lộn với bài vở hằng đêm, tương lai thì vẫn mù mịt, hiện tại thì nghèo túng, bị khinh rẻ, xa lánh, có vài lần tôi đã muốn quyên sinh cho rồi! Nhờ Trời, tôi đã qua khỏi nhưng lần "depression" kinh khủng đó!

Năm 92, bà xã tôi sinh đứa con gái út, phải mổ ra vì nó lớn quá, 12lbs. Vợ chồng tôi tưởng rằng chỉ con trai mới quí thôi, chẳng ngờ lại quí đứa con gái út hơn hết. Nó xinh xắn, lại ngoan ngoãn và lúc nào cũng quyến luyến cha mẹ.

Chẳng bao lâu tôi lên trường CSUF, đổi nghành học từ Business sang Sociology, vì thấy đọc sách Mỹ dễ hơn làm toán, vả lại cũng tin rằng Mỹ nó đời nào mướn thằng Á Châu già, nói tiếng Anh với "heavy accent" làm "manager" cho hãng xưởng của nó, bộ Mỹ nó hết người rồi hay sao! Còn nếu đi làm công cho nó thì cần gì phải học cho mệt.

Sau đó, tôi tốt nghiệp cử nhân, kiếm được việc làm vớ vẩn trong trường học, và rồi cho INS. Bà xã tôi cho rằng tôi học vậy đủ rồi, nhưng vốn biết mình dở, vụng về, và để cho công việc làm được chắc chắn trong tương lai, tôi quyết định bỏ ra một năm rưỡi nữa để học xong cao học ở CSUF.

Nhờ Trời, tôi cũng học xong, vì cái gì cũng vậy có bắt đầu thì cũng có lúc chấm dứt, có vô trường thì cũng có ngày ra trường, miễn mình có cái đích để nhắm tới và quyết tâm làm cho xong mới thôi. Với cái bằng cao học tôi được tuyển dụng vào làm counselor trong nhà tù tiểu bang ở Chino. Mỗi ngày tình nguyện làm 16 tiếng, chưa kể đi về hết 2 tiếng.

Chẳng thấy mặt mũi con cái mấy năm trời, vì khi mình đi làm từ 5 giờ sáng thì nó chưa dậy, mà khi mình về lúc 11 giờ đêm thì nó ngủ rồi. Mọi việc ở nhà đều trông vô bà xã. Được cái bả chăm sóc con cái chu đáo lắm, đứa nào cũng mập mạp tươm tất, sạch sẽ, nhất là 2 đứa nhỏ. Nhờ vất vả ngày đêm với công việc làm, tôi mua được căn nhà lớn với hồ bơi và một chiếc Corrolla mới cho con gái lớn dễ dàng.

Sau một thời gian ngắn bận rộn với nhà tù, tôi được bổ nhiệm làm parole officer ở Moreno Valley rồi Santa Ana. Giờ giấc và công việc dễ chịu hơn gấp trăm lần so với lúc làm việc trong nhà tù.

Tôi nhờ học ngành xã hội học ở Mỹ, mà mở mang tầm nhìn, biết nhận thức cái đúng cái sai của xã hội Mỹ, và của cuộc đời mình nói riêng, và của đời người nói chung, rồi tự thấy mình sai 99 phần trăm trong cách đối xử hoặc thương yêu đối với vợ con, nhất là đứa con gái lớn.

Nhờ trời, nó chẳng vì mình sai mà hư hỏng hoặc oán trách, rồi cũng tốt nghiệp trung học, đại học, cao học và rồi trở thành đều tra viên tội phạm của Bộ Lộ Vận Tiểu Bang. Nó lại lấy được chồng hiền, người Việt giáo sư trường Luật. Hôm 19 tháng 4 vừa rồi, vợ chồng nó sanh được đứa con gái cho tôi lên chức "grandpa". Thật là một niềm vui lớn và mới lạ cho vợ chồng tôi.

19 năm ở Mỹ, tôi đi làm đủ 19 năm, và sẽ tiếp tục cho tới khi đứa con gái út ra đại học. Được sống ở Mỹ, được tự do nhìn thấy sự thật, được nhìn thấy cái đúng cái sai để chọn lựa hay từ bỏ, được có cơ hội để học hỏi, để vươn lên, để tìm kiếm một cuộc đời tốt hơn cho mình và cho con cháu mình, tôi càng thương cho đồng bào, thân nhân, bè bạn còn kẹt lại Việt Nam.

19 năm ở Mỹ, tôi vẫn thao thức không tài nào ngủ được những đêm 29 tháng 4, ngày tự do cuối cùng của miền nam, và của đời tôi cho đến năm 19 tuổi. Sau ngày ấy, cả nuớc trở thành nhà tù lớn cho cả dân tộc, và ngày ấy tôi chẳng bao giờ ngờ rằng có ngày mình sẽ sống đến 50, mà cũng chẳng đáng sống đến 50 làm gì trong cái ngục tù lớn đó!

Vậy mà đã 31 năm rồi, có người hẳn đã quên  hoặc muốn quên cái ngày đen tối ấy của dân tộc và của đời họ, nhưng đối với tôi, tôi chẳng làm sao quên được. Nhờ Trời, ngày mai 29 tháng Tư, tôi vừa đúng 50 tuổi.

QUÂN NGUYỄN

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,252,069
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thểm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc "thế hệ gạch nối" của người Việt tại Mỹ. Với bài viết về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu, Bảo Trân đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm - thường gọi đùa là giải á hậu - Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông. Sau giải Đặc Biệt năm 2017, với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông được trao thêm giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông, từ Cameroon, một nước ở miền trung Phi châu.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20 trân trọng chào mừng thêm một người viết mới. Theo bài viết, từ 1978, Ngọc Ánh đã là tác giả những trang nhật ký của một nữ sinh viên viết từ Sài Gòn, được đăng trên bán nguyệt san Việt Nam Hải Ngoại tại San Diego. Và từ 1979 thì cả nhà người viết đi tù. Người chồng bị kết án tử hình. Cháu bé mới sinh một tuổi theo mẹ vô nhà tù. Nhưng hơn 10 năm tù đày cộng sản không làm bà gục ngã. Và rồi, tình yêu đến... Thư kèm bài, bà viết “Tôi tên thật là Trần Ngọc Ánh, hiện đang sống tại thành phố Victorville, CA. Lần đầu tiên tôi viết bài tham dự "Viết về nước Mỹ" và hy vọng sẽ có nhiều bài viết về chủ đề này gởi đến Việt Báo trong năm nay...” Khi thêm bài mới, mong tác giả bổ túc ít dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016. Với sức viết mạnh mẽ, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, bà có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, là bài viết mới nhất, khi tác giả bay từ Arkansas về họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Và...
Chỉ với bài viết đầu tiên, tới vào tháng cuối, Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây là bài viết của cô về lần đầu họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1953, tốt nghiệp Sư Phạm Sài Gòn khóa 12. Vượt biên sang Mỹ 1982, và từ đó tới nay định cư tại San Jose; Nghề nghiệp: Mechanical Designer, về hưu tuổi 65. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui về nhóm bạn trường Sư Phạm Sài Gòn, khóa cuối cùng, ra trường năm 1975, kèm lời ghi của tác giả: “Thân tặng các bạn lớp Nhất 9/Nhị 15, khóa 12 (1973-75) Sư Phạm Sài Gòn.”
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tháng Bảy, mùa Vu Lan, xin mời đọc bài viết về Mẹ của Minh Nguyệt Graves. Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến