Tác giả là cư dân Greenville, SC, đã góp một số bài viết về nước Mỹ, trong đó có loạt bài “Hành Trình về phương Đông” kể chuyện dọn nhà đường bộ từ Nam Cali. Sau đây là bài viết mới của ông.
*
Nếu có ai hỏi bạn câu hỏi trên thì bạn sẽ trả lời thế nào" Riêng tôi thì sẽ đáp:
Thật ra, cái tên gọi Litlle Saigon chỉ là một danh xưng thể hiện sự trân trọng những gì Cộng Đồng người Việt đã đạt được về mọi mặt như xã hội, chính trị, kinh tế và văn hóa v..v..
Tại quận Cam, Nam Cali, để công nhận những thành tích xuất sắc của người Việt, chính quyền địa phương đặt tên một cách biểu tượng cho một khu vực khoảng 1 dặm bán kính của đại lộ Bolsa ở thành phố Westminster. Dần dần, do sự tập trung đông đảo của người Việt từ các nơi đổ về vùng cư ngụ của người Việt lan dần đến các thành phố kế cận khác như Garden Grove, Midway, Santa Ana. L.S không phải là một địa danh cho nên không có ranh giới hành chánh, điều mà một địa danh thường phải có.
Từ nơi tôi ở là Greenville, SC, mỗi lần muốn về Little Saigon thăm các con và các cháu nội, ngoại thì tôi phải mua vé máy bay và tùy theo hãng thì có khi phải sang phi cơ tới ba lần thì mới tới Little Saigon.
Có hãng thì tôi phải đáp loại phi cơ thương mại nhỏ do Brazil chế tạo có lối 40 chỗ ngồi bay xuống Atlanta, Georgia rồi đổi sang phi cơ lớn hơn, tiếp tục bay tới Phoenix, Arizona, lại đổi phi cơ lần nữa thì mới tới California. Có hãng thì từ Greenville, SC nơi tôi chọn làm quê hương đã hơn 10 năm nay, bay thẳng lên phía bắc, đáp ở Cleveland, Ohio rồi đổi phi cơ lần nữa thì mới đến California. Có hãng thì lại cho phi cơ bay đến St. Louis, Missouri rồi mới tiếp tục không trình tới Cali, có hãng thì lại cho phi cơ bay tới phi cảng ở Chicago, Illinois cho hành khách sang phi cơ khác rồi mới bay tiếp về Cali. Mỗi lần đổi phi cơ nhất là vào lần thứ hai thì nhờ đi nhiều lần về Cali như thế tôi mới nhận ra là mỗi hãng hàng không như Delta, Continental, South West, đều có một phi trường dành riêng để tập trung toàn thể phi cơ của hãng mình vào một nơi duy nhất để tu bổ. Nếu như bình thường không có gì trở ngại về thời tiết thì những lần chờ đổi phi cơ như vậy phải mất lối từ 2 tới 4 tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, có những lúc chỉ có lối 45 phút tới 1 tiếng đồng hồ để lên chuyến phi cơ kế. Thế là có một màn “chạy việt dã” đến gate làm thủ tục lên chuyến bay kế.
Nước Mỹ là nước của sự ganh đua, ai chậm chân thì sẽ bị bỏ lại phía sau. Nếu ở phi trường Atlanta, bạn phải đi bộ một quãng rồi “xuống đèo, leo đèo” tức là lên thang máy rồi xuống thang máy, kế đến bước vào metro để đi đến gate đã được chỉ định trước thì trái lại ở phi cảng St.Louis bạn phải đi bộ một quãng đưỡng khá xa lối 2 mile “có nghỉ” vì khi bạn “đi” trên những tấm băng truyền tự động này, nếu cảm thấy muốn ngừng chân nghỉ thì tấm băng trượt này tiếp tục “đưa” bạn “đi” dù bạn vẫn đứng yên một chỗ. Còn ở phi trường Houston, bạn phải đi bộ một quãng rồi mới có xe buýt đưa bạn tới gần cái gate ấn định cho chuyến phi cơ tiếp rồi bạn lại phải đi bộ nốt quãng đường còn lại. Tại phi cảng ở Ohio, bạn phải đi bộ và phải chui xuống đường hầm rồi “ngoi” lên nhà ga phi cảng ở đầu cầu thang máy và đi bộ tiếp đến cái gate dành sẵn cho chuyến phi cơ của bạn.
Có lần đang mải miết đi thật nhanh thì bất chợt tôi nghe có tiếng nói ở phía đằng sau văng vẳng : ”Coi kìa, coi kìa .” , giật mình, ngừng và quay đầu nhìn lại thì ra là “nửa cuộc đời của tôi đang đứng ”ăn vạ” giữa làn sóng người chen chúc vì nàng đi dép cao gót nên không theo kịp tôi, thật là hú vía.
Có một điều lạ là người Việt mình nhỏ con so với người Mỹ thế nhưng khi nói chuyện dù chỉ là có hai người với nhau thì bao giờ tiếng nói cũng to hơn người ngoài cuộc, nếu muốn tò mò thì có thể lắng nghe và biết rõ câu chuyện, trái lại người Mỹ thì lại luôn nói nhỏ nhẹ, người ngoài cuộc dù tò mò lắng nghe cũng đành chịu thua, có lẽ đây là nét văn hóa nổi bật nhất của hai dân tộc chăng. Có được dịp đi như thế thì mới thấy nước Mỹ được gọi là lục địa Mỹ quả là không ngoa chút nào và khi có dịp lắng nghe một số bài hát phổ thông qua radio thôi nhé, và chỉ lắng nghe riêng phần nhạc đệm cho bài hát không thôi người nghe sẽ cảm nhận được cái bao la, bát ngát và rộng lớn thật là mênh mông của nước Mỹ như thế nào. Khi đến Little Saigon thì lại cũng tùy theo chuyến bay và tùy theo hãng và cũng còn tùy theo sự lựa chọn của khách hàng mà phi cơ có thể đáp ở phi cảng John Wayne hay ở Los Angeles và nếu ở J.W thì người thân sẽ đỡ phải đi lên mãi tận Los đón.
Đặt chân đến vùng đất mới mà cũ này thì người Việt tị nạn nào cũng cảm thấy bồi hồi xúc động y như khi trở lại Saigon yêu dấu năm xưa, nếu ngày trước ở Việt Nam ta thường nói đùa mỗi khi nhắc đến Chợ Lớn qua câu nói ở cửa miệng: ”Hồng Kông bên hông Chợ Lớn” thì bây giờ khi lái xe quanh khu Little Saigon thì nhìn phía tay phải, phía tay trái, qua kính chiếu hậu, hướng nào cũng thấy dânVN ta, đậu xe tại parking, quay đi quay lại cũng thấy VN.