Hôm nay,  

Bayou Bão Lụt: Trời Vẫn Chưa Sáng

14/09/200500:00:00(Xem: 99752)
Người viết: YEN NGUYEN
Bài số 826-1416-253-vb5091505

Đây là bút ký về một thành phố nhỏ bị bão lụt tàn phá và rồi bị bỏ quên. Ở đó, có hơn 3000 người Việt. Bài được chuyển tới bằng email. Theo nội dung, tác giả là một nữ thiện nguyện viên tham dự buổi cứu trợ đầu tiên tại đây và nghe người đồng hương than “Cô ơi, chúng tôi đã mất hết. Chưa biết những ngày tới làm sao...
*

Tôi trở lại Bayou La Batre vào một buổi chiều Chúa Nhật đầu tháng 9 năm 2005.
Hôm nay, vùng Đông Bắc Hoa Kỳ đang tưởng niệm, tiếc thương những nạn nhân 11/9. Mới đây mà đã 4 năm. Bây giờ, vùng Đông Nam Hoa Kỳ đang đối diện với những hậu quả của cơn bão Katrina.
Bayou thuộc tiểu bang Alabama là một thành phố nhỏ: đây cũng là lý do Bayou bị bỏ quên sau thảm họa Katrina.
Theo lời Ông Ba Và ng-Chủ Tịch Cộng Đồng thì ở đó có chừng 250 gia đình với khoảng 3.000 người Việt sinh sống. Katrina đã đến thăm Bayou và ra đi vội vã nhưng tổn thất và tổn thương để lại có thể dài lâu. Dù không hấp hối như New Orleans, không đổ nát kinh hoàng như Biloxi, không tiêu điều như Gulfport nhưng Bayou Labatre thật sự tan tác, hoang tàn. Tuy không có người chết nhưng thiệt hại về vật chất không thể nói là nhỏ: 80% nhà cửa đã bị nhận chìm trong nước. Đến nỗi khi nước hết ngập thì toàn bộ đồ đạc trong nhà người ta chỉ còn một cách là phải mau mau bỏ đi để khỏi hít thêm mùi hôi thối.
Đa số dân Bayou sống nhờ vào biển: đàn ông đi tàu, ghe đánh cá. Đàn bà ở nhà chăm con hoặc đi làm ghẹ, đập sò. Vì sau cơn bo người đi biển không được phép đi. Phụ nữ không còn sò, ghẹ để làm. Người người thất nghiệp. Nhà nhà khủng hoảng: lấy gì để sống qua ngày"
Năm ngày, mười ngày trôi qua trong đợi chờ và nước mắt - chờ sự lắng dịu của thiên tai – dân Bayou đi lánh nạn ở những vùng lân cận lại lục tục kéo nhau về. Về để nhìn lại căn nhà cũ, những tàu, bè, xe cộ hư hại nằm la liệt đó đây. ..


Sau những ngày mưa bão, các địa danh như: Gulfport, New Orleans, Biloxi, được các phương tiện truyền thông, truyền tin nhắc đến mỗi ngày. Và tình thương dàn trải qua công tác cứu trợ không giới hạn. Riêng Bayou,chiều nay, nhờ Đài Tiếng Nói Việt Nam Hải Ngoại chuyển đến 3000 Mỹ kim của đồng bào vùng Hoa Thịnh Đốn giúp đỡ, với sự cộng tác của Mục Sư Trần Nguyên Bảo - Quản Nhiệm Hội Thánh Báp Tít Vâng Phục – Hollinger’s Island Baptist Church – tại Mobile, Alabama, một nhóm tín hữu cùng Ông Chủ Tịch Cộng Đồng tại Bayou và các thiện nguyện viên: hơn 2 giờ đồng hồ phát quà cứu trợ đã được thực hiện . Số người xếp hàng đợi còn nhiều nhưng 400 bao gạo, 500 thùng mì, nước mắm, nước uống và các thứ nhu yếu phẩm khác … đã hết.
Nhìn cảnh những người già cả, yếu mệt, thất vọng vì đợi mà đến lượt mình không còn gì, tôi nghe lòng xót xa quá. Một bà đứng cạnh tôi nói qua hai hàng nước mắt:
- Chúng tôi đã bỏ chạy để trốn cảnh nô dịch ở quê hương mình tưởng yên thân. Làm sao biết được còn có cảnh khổ đau nầy ở quê người. Cô ơi, chúng tôi mất hết. Mất hết rồi!
Một ông già khác nói thêm:
- Nước ngập, nhà hư, điện gas không có quá lâu. Ngày 9 và 10 vừa qua ở đây có phát cơm. Mỗi người một ít nhưng chúng tôi ấm bụng, ấm lòng. Hôm nay nhận gạo, sẽ sống tạm ít lâu. Chưa biết những ngày tới làm sao nữa. Nhà tôi đông lắm. Già trẻ , bé lớn quen sống cùng một mái gia đình tới 15 người. Nay không còn chỗ ở, việc làm…Khổ quá!
Ai đã một lần đứng trước cảnh bể dâu mà không thấy lòng bồi hồi rung động." Ai đã một lần thấy tận mắt, nghe tận tai nỗi cơ cực của đồng bào mà không chút xốn xang" Thực trạng của đồng bào Việt Nam tại Bayou La Batre là như thế. Nhu cầu thì nhiều nhưng phương cách giúp đỡ còn tuỳ lòng yêu thương của mỗi chúng ta. Tôi không quên tiếng than từ phía sau lưng của người nào đó:
- Bữa nay là lần phát gạo đầu tiên, biết có còn nữa hay không"
Dân Việt chúng ta vốn có bản chất cần cù, chịu khó. Nào ai muốn cảnh ăn không, ngồi rồi. Nhưng biết nói làm sao- đối với thiên nhiên- con người yếu đuối và bé nhỏ.
Xin hãy hướng về Bayou, xin hãy làm một điều lành cho đồng bào Việt Nam nơi đất khách. Xin đừng lặng im, xin đừng để người lâm nạn cất tiếng than: Sau cơn mưa trời chưa sáng…
Bayou La Batre chiều 11thág 9 năm 2005.

YẾN NGUYỄN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,146,052
Tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và thêm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả quê gốc Kinh 5 Rạch Giá, hiện là cư dân Seattle, dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2010. Ba bài đã viết là chuyện 30 năm của gia đình bà: Vượt biển tới đảo tị nạn, sau 7 năm chờ đợi, bị buộc phải hồi hương. Nhờ chương trình ROV, gia đình vẫn tới được nước Mỹ, và với sức phấn đấu chung, tất cả đã đứng vững.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên 2001 và đã liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân hiện là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài sau đây trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung. Với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông nhận giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả tên thật là Trần Văn Hai, hiện đã là cư dân hưu trí tại Nashville, TN. Thư kèm bài, ông viết: “Tôi thường xuyên theo dõi và đọc bài viết trên trang Việt báo online. Đây là bài viết tôi gởi về cho tòa soạn đầu tiên, mong nhận được sự góp ý. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là bước khởi hành tốt: gọn nhẹ, giản dị và thành thực. Saui đây là bài viết thứ hai.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm 2010. Ông là một Linh mục Dòng Truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago. Nhiều năm qua, ông lãnh việc truyền giáo tại Alice Springs, Northern Territory, vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu. Từ 2016, nhiệm sở truyền giáo mới của Linh mục là một thành phố vùng cao nguyên Tagaytay,Philippinnes. Truyện ngắn sau đây của tác giả, trích báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi. Bài đăng 2 kỳ.
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, với bài “Tình người hoa nở”, tháng 12, “Mùa kỷ niệm” và “Chị em trung học Nữ Thành Nội.” Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali và còn đi làm. Sau đây là bài viết thứ tư của cô.
Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm, hiện là cư dân Dayton, Ohio. Sau đây, thêm bài viết đầu năm mới Kỷ Hợi của ông.
Trước 1975, tác giả là một hạm trưởng hải quân VNCH, sau đó là 10 năm tù cộng sản. Ông định cư tại Mỹ theo diện H.O., dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, đã nhận giải bán kết 2001, thêm giải Việt Bút 2008. Từ hơn 10 năm qua ông là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, và vẫn tiếp tục góp bài mới. Sau đây là bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi.
Tác giả sinh quán tại Hội An, Quảng Nam, tốt nghiệp Đốc Sự Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, Cựu tù chinh trị, hiện định cư tại Virginia. Ông góp bài Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua và đã ấn hành 4 tập truyện ngắn. Nhà văn Võ Phiến nhận xét về các nhân vật truyện của Phạm Thành Châu đã phải kêu là “Tuyệt vời. Sao mà họ chung tình đến thế.” Sau đây, thêm một truyện ngắn Phạm Thành Châu.
Nhạc sĩ Cung Tiến