Hôm nay,  

Phi Thương Bất Phú

13/07/200500:00:00(Xem: 153549)
Người viết: NGUYỄN LÊ
Bài số 782-1361-207-vb2071105

Tác giả Nguyễn Lê cư trú tại Philadelphia, PA. Một số bài viết về nước Mỹ của ông đề cập tới nhiều đề tài khác nhau đã được phổ biến, từ kinh nghiệm mở nhà hàng ăn Việt Nam tớiø thú đi ăn nhà hàng tại Hoa Kỳ. Sức viết của ông rất điều hoà. Sau đây là bài viết nhất của ông.


Ông là khách hàng của nhà hàng chúng tôi. Ông và gia đình ông rất mê món phở, chả giò, bò nướng lá lốt cùng cơm tấm bì sườn. Mới 10 giờ sáng ông đã kéo cả gia đình ngồi đầy một bàn dài, nhà tôi biết ý, vừa thấy xe hơi ông đậu sẵn nhà tôi đã sửa soạn nhiều tô phở, nướng sẵn bò nướng lá lốt và chiên chả giò. Ông vừa ngồi yên vị đâu đó là thức ăn đã từ từ đem ra.
Ông là chef cook của nhà hàng take out Chinese food chuyên bán đồ chow mein, low mein, cánh gà chiên cho các khách hàng đa số là dân Mỹ đen. Ông thiết lập nhà hàng thu hút khách xong, ông sang lại căn nhà hàng thu tiền phố, ông vẫn là chủ toàn căn nhà, ông lại đi tìm địa điểm thích hợp mở căn khác và liên tục ông đã làm chủ chín mười căn take out.
Thời hoàng kim của food stamps phiếu thực phẩm đã về chiều. Các ông dân nghèo không còn được lấy phiếu thực phẩm thay vì mua đồ ăn về nhà nấu lại lấy phiếu thực phẩm đi ăn nhà hàng.
Ông bạn tôi nhìn xa trông rộng, ông chuyển nghề ra mở tiệm giặt máy bỏ tiền tự động, ông sửa chữa, bảo trì máy móc, đếm bạc cắc và kiêm luôn bán hàng chạp khô (grocery).
các bạn đồng nghiệp mở take out thấy ông làm ăn khấm khá cũng đua nhau tìm địa điểm các khu bình dân mở tiệm giặt máy bỏ tiền. Thời gian đó tiệm giặt như hoa nở rộ. Ông thấy nghề đếm bạc cắc coi bộ mỏi tay ngày này qua tháng nọ lại nữa thấy ông bà làm nghề giũa móng tay đi xe Lexus 400, Mercedes 500 vi vút trên đường phố, trong các siêu thị Á Đông cả dãy xe cao cấp của dân "Nails".
Ông thuyết phục bà xã mở "Nails" ông tìm khu phố tấp nập dân đen, mở tiệm lớn, thuê cả chục thợ, ông ngồi chơi xơi nước, tối tối đi ăn nhà hàng với hoa lợi chủ ăn 4, thợ 6, dân Nails thường gọi là 4/6 có ông bà chủ chịu chơi áp dụng chế độ bao lương, nghĩa là không cần khách đông hay vắng các cô thợ lành nghề, ngọt miệng, khéo tay cuối tuần cầm chẵn 1000 đô tiền mặt bao thuế. Chủ thợ từ nay bình đẳng, đề huề tậu xe cao cấp, mua nhà trả đứt, không cần phải nộp ba thứ giấy tờ lủng củng, dài lê thê xin trả góp mỗi tháng.
Tội nghiệp cho mấy ông kỹ sư học trầy da tróc vảy lương khởi đầu ba bốn chục ngàn một năm, nghe tiếng thì oai nhưng mỗi 2 tuần cầm check từ 1200 đến 1500 dô sau khi trừ đủ mọi thứ thuế từ liên bang đến tiểu bang đến thuế thành phố.
Ông bạn tôi đi đến đâu cũng nghe nói làm nghề "nail" chết yểu vì hóa chất của thuốc từ từ thấm vào thập phủ ngũ tạng, mau mau về chầu tiên tổ.
Ông giật mình vả lại tiền bạc nay đã chất đống tội gì mang vạ vào thân.


Nhân dịp ông gả cô con gái đầu lòng cho chàng rể gốc gác nghề kim hoàn, nghe lời người bạn chung nhau mở tiệm kim hoàn bán vàng bạc, kim cương, hột xoàn.
Tập tễnh vô nghề ông hoàn toàn mù tịt, bị người bạn làm ăn không đứng đắn, lương thiện ông bực mình trả người bạn phần hùn, từ nay một mình làm chủ, ông cho cô con gái đi học nghề hột xoàn lấy bằng GIA, cho cậu con trai đi học nghề thợ bạc cho biết nghề để mấy anh thợ bạc khỏi làm eo.
Khởi đầu ABC vào nghề, nay 2 vợ chồng đã rành nghề sáu câu, đứng vững và phát triển trong nghề vàng bạc ngay trong lòng hơn 300 tiệm kim hoàn tại thành phố New York với mức sinh hoạt đắt đỏ cao nhất nước Mỹ.
Chưa hết, tôi quen một người bạn Mỹ gốc Hồng Kông, thuở thiếu thời ông học nghề sửa đồng hồ đeo tay trong tiệm kim hoàn, đôi lúc chủ bắt ông vô bếp nấu ăn cho đám thợ, từ từ theo thời gian ông học được nghề kim hoàn mãi tận xứ Mễ, ông nói tiếng spanish vi vút như người Mễ.
Trong cuộc đời phiêu bạt ông trôi dạt tới thành phố New York mở luôn 2 tiệm kim hoàn, ông trông coi một tiệm bán đồ cao cấp, bà coi một tiệm bán loại hàng thượng vàng hạ cám, tóm lại ông hốt luôn cả 2 loại khách giàu sang và bình dân. Ông tậu mấy căn nhà ngay phố Tàu, người thuê nhà làm phiền ông tối ngày lúc bể ống nước, lúc nghẹt cầu vv....
Nghe lời người bạn kế toán viên ông bán hết nhà ở New York với giá cao đem số tiền đặt cọc mua luôn 3 shopping center ở Houston, Texas.
Gặp lúc kỹ nghệ dầu hỏa tuột dốc thời điểm 1989-1990 ông trúng mối bán cao mua thấp, trong vòng 10 năm ông thâu lại hết vốn và được hưởng không 3 shopping center.
Một năm ông du lịch mấy lần thăm cơ sở của ông ở xứ cao bồi Texas, thăm dân cho biết sự tình, việc bảo trì quản lý và những phiền toái của việc cho thuê mướn tiệm ông giao cho Manager người Mỹ trông coi.
Mỗi tháng họ gởi báo có về đầy đủ chi tiết, ông liếc qua hồ sơ mỉm cười một mình rồi lại chìm đắm trong công việc ở tiệm kim hoàn.
Ông say mê nghề nghiệp của ông từ thuở còn nhỏ tới nay đã ngoài 5 thập niên, các con ông trái lại không muốn nối nghiệp bố mẹ, ông có 1 trai, 2 gái, cậu cả theo học tiến sĩ triết học, cô lớn tốt nghiệp cử nhân đầu quân vào làm việc bảo tàng, lãnh lương chỉ đủ trả tiền share phòng, tiêu vặt, ăn uống qua ngày, cô út năm nay chuẩn bị học cô giáo dạy tiếng spanish.
Ông tâm sự với tôi: con cái ở xứ Mỹ không như ở bên nhà, thích gì làm nấy, ông cũng tự an ủi là các con ông đều tốt nghiệp đại học, có một số vốn liếng trí thức để bước vào đời. Ông đã sắm cho chúng mỗi đứa một chiếc cần câu cơm có thể tự kiếm ăn không vất vả như ông thuở thiếu thời.
Ôn qua cuộc đời của 2 ông bạn Việt Hoa, Mỹ Hoa tôi thấy các cụ xưa đã để lại cho con cháu một túi khôn giá trị muôn đời.
"Phi thương bất phú"
và cả câu "Đại phú do Thiên, tiểu phú do cần".
Tôi nhại câu nói trên cho bà xã cười vui. Triệu phú do Thương, Tiểu phú do cần.

Nguyễn Lê

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,213,090
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả trở lại với Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018. Sau đây, thêm mợt bài viết mới cho mùa Giáng Sinh đang tới.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2018. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt. Loạt bài mới của ông là chuyện khởi nghiệp trên đất Mỹ. Lần trước, là cửa hàng bi da. Bài mới, làm Shop May Công Nghiệp, thêm phần mở trung tâm giải trí.
Ngày Thứ Hai 5 tháng 12, 2018 là Ngày Quốc Tang của nước Mỹ để tưởng nhớ vị Tổng Thống thứ 41 George H W Bush. Bài sau đây được viết trong tinh thần tưởng nhớ. Người viết, Bà Nguyễn Kim Nên hiện là Hội Trưởng Hội Cựu Giáo Sư và Học Sinh Trường Trịnh Hoài Đức - Bình Dương, đang làm việc trong ngành thẩm mỹ tại Houston, Texas. Đây là bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của tác giả, kể về người bạn đời của bà là Ông Nguyễn Duy Huynh, một tị nạn Việt, làm việc tại Houston Club và trở thành người đấm bóp tin cậy của Tổng Thống Bush và gia đình ông.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới của Phan, viết cho mùa Giáng Sinh đang tới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với nhiều bút hiệu: Capvanto, Philato... Tô Văn Cấp, tên thật tác giả. Ông sinh năm 1941, từng là một đại đội trưởng thuộc TĐ2/TQLC, đơn vị có biệt danh Trâu Điên. Với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải Á Khôi, Vinh Danh Tấc giả VVNM 2014. Bài mới ông góp không phải để dự giải mà chỉ để ghi lại một sinh hoạt đặc biệt của buổi họp mặt kỷ niệm 90 năm ngôi trường được mang danh Petrus Ký.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Bài viết mới nhất kể về một chuyện tình đẹp.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước My năm 2018. Thời chiến trước 1975, ông xuất thân Khóa 9 Liên Trường Võ Khoa Thủ Đức, sau đó dự Khóa Căn Bản TQLC ở Quantico, Virginia năm 1963, nhiều lần bị thương và thăng chức ngay tại mặt trận. Sau gần 10 năm tù hậu chiến, ông vượt biển từ Rạch Giá đến Thái Lan trong tháng Giêng/1987. Đến Mỹ tháng 8/1987 và định cư tại Utah, làm việc cho First Security Bank, Accounting Depart-ment. Đã từng giữ chức vụ Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do Utah trongnhiều nhiệm kỳ. Hiện đã về hưu. Bài viết của ông là hồi ký về một bạn thân người Mỹ tử trận tại Việt Nam.
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến