“Tôi nhìn tờ lịch, "Father's day" năm nay cũng là ngày Quân lực 19 tháng 6.” Trong bài viết về nước Mỹ đầu tiên, tác giả Dương Thị Sớm Mai viết vậy, khi kể về người cha thân yêu của bà. Bài viết sau đây gồm 3 phân đoạn, được chuyển tới từ một địa chỉ email mang tên “Sao Mai.” Mong tác giả bổ túc sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc. Và xin ghi chú thêm: Tác giả Dương Thị Sớm Mai của bài viết này hoàn toàn khác với Lê Thị Sớm Mai, người viết về ba nhân vật Aung San Suu Kyi, Condoleezza Rice và Yuliya Tymoshenko trong loạt bài “Nữ Lưu Năm Dậu” đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Ất Dậu, 2005.
*
Đứa con gái nằm bên cạnh lay tôi dậy: "mommy, mommy, you’re talking". Tôi còn dạ dạ thêm vài tiếng trong giấc mơ rồi mới giương mắt ra nhìn con, gục gặc đầu: "okay, okay!" cho con bé yên tâm là tôi đã tỉnh.
Còn hai ngày nữa là giỗ má tôi. Tôi cũng đã định hôm ấy sẽ ở nhà nấu mâm cơm chay cúng mẹ. Tôi gởi tiền về VN cho đứa em út cúng 100 ngày cho Ba, và làm giỗ cho má tôi từ cả tháng nay. Tôi mới vừa nằm mơ, thấy Ba tôi đang đứng trước bàn Phật, thắp hương. Mừng lắm, tôi la lớn : “Ba!" Ba tôi thắp xong nén hương, bước qua bàn thờ ông bà, ba tôi quay lại hỏi: “về có mua cái gì cúng không"" , tôi trả lời: "dạ có". Vừa lúc đứa con gái lay tôi tỉnh dậy.
Nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường chỉ hai giờ sáng. Tôi trằn trọc, quay qua quay lại không dỗ tiếp được giấc ngủ. Nằm thao thức đến gần sáng, tôi nhớ Ba tôi rồi nước mắt rưng rưng ướt gối.
Mùa hè năm ngoái tôi định không về Việt Nam. Nhưng rồi đứa em út điện qua cho hay Ba tôi bịnh nặng. Nhận tin buổi sáng, là tối hôm đó chị tôi lập tức lên máy bay về VN gấp, mặc dù chị tôi vừa từ VN trở lại Mỹ mới được hơn hai tuần . Ít ngày sau anh em tôi cũng lên đường.
Về đến nhà, nghe chị tôi kể, mấy hôm nay ngồi nhìn Ba nằm mê man trên giường mà chị tôi khóc suốt ngày. Mới tháng trước chị tôi từ Mỹ về lo cúng giỗ năm thứ ba cho Má tôi. Lúc đó Ba vẫn còn khỏe , chị tôi mới yên tâm trở lại Mỹ. Hai ngày nay, anh em tôi về đến nhà, ba tôi vẫn khi mê khi tỉnh. Có đôi lúc tỉnh, anh chị tôi đỡ Ba tôi ngồi dậy. Chị tôi hỏi ba có nhìn ra ai đây không" Đôi mắt Ba tôi nhìn xa vắng rồi nói tên một người hàng xóm rất xa xưa.
Anh chị tôi quỳ dưới chân Ba tôi mà khóc nức nở. Anh tôi là đứa con trai được Ba Má tôi cưng nhất nhà hồi còn nhỏ, mà lúc nầy Ba tôi nhìn không ra, dù anh tôi mới về thăm Ba cách đây hai năm.
Tôi ngồi bên cạnh, mân mê cánh tay của Ba nhưng tôi không khóc. Có điều gì đó khiến tôi không tin là Ba tôi sẽ ra đi. Tôi tỉnh bơ. Hình như tôi suy nghĩ rằng còn nhìn thấy Ba là tôi còn hạnh phúc. Ba có nhận ra lũ con không, tôi không quan tâm. Trong lúc anh, chị, và các em tôi quây quần chung quanh Ba ai cũng ràn rụa giọt ngắn, giọt dài thì tôi ôm Ba rồi chọc cười.
Thế đó, qua cơn mê man, ít ngày sau Ba tôi tỉnh hẳn, nhận ra lũ chúng tôi từ Mỹ về. Ba tôi lo lắng cho chị tôi vừa mới ở đây sao nay thấy về nữa" Nghỉ hoài không sợ mất việc sao" Ba tôi hỏi anh tôi về có một mình, còn thằng cháu nội đâu" Chị tôi mang cuốn album hình của gia đình ra, chỉ tấm ảnh lúc Ba còn trẻ khen: "ông ngoại đẹp trai quá chừng". Ba tôi gật đầu cười. Con gái tôi: " wow, ông ngoại was so cool!”.
Một buổi tối sau khi giăng mùng và ngồi thoa chân cho Ba tôi, thình lình Ba tôi ngẩng dậy hỏi chuyện nhà tôi. Gia đình tôi đang đi vào một ngả rẽ lớn, và sắp tan vỡ. Từ bao nhiêu năm nay, anh em trong nhà tôi đều biết chuyện, tuy nhiên không ai đem kể một lời nào cho Ba tôi nghe. Ba tôi cứ an tâm là tôi vẫn sống yên lành và hạnh phúc.
Thế rồi một hôm: “Thấy ba vui, với lại biết chuyện ly dị của chị gần xong rồi, em mới nói thiệt cho Ba nghe. Ai dè nghe xong Ba buồn quá. Bỏ ăn, bỏ ngủ mấy ngày. Em hối hận vô cùng. Biết vậy em đâu có kể". Đó là lời con em út tôi "tự thú“ khi điện thoại cho tôi trước đây.
Buổi tối hôm ấy Ba hỏi "nghe nói tụi bây ở bển ly dị hả", tôi đành thú thật. Ba tôi lắc đầu, ánh mắt chứa đầy niềm thất vọng. Khó khăn lắm Ba tôi mới nói được ít lời, toàn những lời dồn hết tình thương và lo lắng cho con gái tôi. Ba tôi nói: " Sao vậy con" có gì tới phải bỏ nhau" vợ chồng bỏ nhau, chỉ nghĩ cho mình, nhưng mà rồi đứa con lãnh hết. Tội nó quá. Cả đời tao với Má mầy làm gì cũng chỉ suy nghĩ tới con cái. Tính lại đi con. Đừng có để cho con mầy nó khổ".
Miệng tôi cười để cho Ba yên lòng, mà hai dòng nước mắt chảy không ngăn được. Liền sau đó tôi hứa với Ba, và dứt khoát quyết định thật nhanh: "ba đã nói như vậy, trở về bển con sẽ hủy hết giấy tờ. Ba yên chí, con hứa không làm gì cho Ba buồn. Con hứa".
Ngay khi nói những lời đó, chính vì tôi suy nghĩ, ba đứa tụi tôi về nhà cả tuần nay, Ba không tỉnh. Anh tôi, chị tôi khóc hết nước mắt, Ba vẫn nằm thiêm thiếp. Chừng tỉnh dậy, Ba chỉ lo lắng hỏi han mẹ con tôi. Ngày xưa nuôi con, Ba lo cho đàn con. Ngày nay con của Ba nuôi cháu, Ba lại chuyền tình thương đó xuống cho cháu. Ba toàn nghĩ tới người khác. Ba không đòi hỏi một điều gì cho Ba.
Ba tôi nói đúng, có lẽ tôi đã chỉ lo cho riêng tôi khi muốn thoát ra những lụy phiền của cuộc sống, mà quên rằng cả cuộc đời dài của con gái tôi rồi sẽ như thế nào, khi tương lai nó không được nuôi dưỡng bằng tình thương của cha lẫn mẹ như anh em chúng tôi đã được hưởng.
*
5 tuần lễ ở nhà với Ba tôi và anh em, có những lúc buồn nhưng tôi không khóc. Thế mà lúc ngồi trên phi cơ, hình ảnh Ba hiện ra, tôi lau hoài mà nước mắt không ngưng.
Tôi nhớ Ba tôi vô cùng. Từ bên nầy đại dương tôi gọi điện thoại về thăm Ba hàng tuần. Lần nào nghe được giọng Ba tôi, tôi thấy lòng vui và hạnh phúc. Tôi đã dự tính hè năm nầy lại sẽ về thăm Ba. Nhưng rồi chưa hết mùa đông. Ngay sau ngày Giáng Sinh, cùng một tin với thiên tai Tsunami.
Buổi sáng sớm ngày 26 tháng 12 thằng cháu gọi điện thoại cho hay Ba tôi mất. Đứa con gái còn ngủ nướng trên giường, nghe tin buồn và biết trước rằng tôi không chịu đựng nổi, con bé tung mền nhào đến ôm tôi rồi thỏ thẻ: "Mommy, mommỵ Mẹ có muốn đi VN thăm ông ngoại thì mẹ đi đi. Con ở đây đi học and I’ll be good. "
Tôi đứng nhìn tấm ảnh Ba trên bàn thờ mà tôi tưởng như đang ở cạnh Ba, mân mê cánh tay và đang kể chuyện cho Ba tôi nghe, gần gũi.
Từ nhỏ tôi vẫn tôn thờ Ba là thần tượng. Cho đến bây giờ cũng chỉ một mình Ba là thần tượng của tôi thôi. Tôi đã từng "tuyên bố " với bạn bè cũ của tôi rằng: “Trong cuộc đời mình, hai người đàn ông tôi yêu thương nhất, tôn thờ nhất, là Ba và anh tôi. Tôi nói câu nầy có vẻ tuyệt đối quá, cho nên mấy con bạn gái trề môi: “đồ .. cận ". Có đứa xỉ mặt tôi: "mầy quơ đũa cả nắm. Còn bao nhiêu đàn ông đáng tôn thờ, đâu phải mình ba với anh mầy"". Đám con trai không dám phản đối vì Ba tôi là người lớn. Với lại từ những ngày còn đi học, đứa nào cũng ngán Ba tôi khi tới nhà chơi. Vậy mà cũng có tên lắc đầu: “nghe bà nói như đinh đóng cột là trên đời nầy bà chỉ phục có Ba và anh bà, tui nghe mà buồn quá. "
Kỳ tới: Ba tôi bị bắt giam
DƯƠNG THỊ SỚM MAI