Hôm nay,  

Cầu Cho Bà Bác Sĩ

20/04/200500:00:00(Xem: 270926)
Người viết: TRƯƠNG TẤN THÀNH
Bài số 728-1307-75-vb8-041705

Tác giả Trương Tấn Thành, ngụ tại Lacey, WA. Tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, hiện là trợ giáo cho trường dạy người da đỏ và giảng viên parttime cho Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ đặc biệt, và lần này là hai bài viết ngắn.
*
- Alo, cho tôi xin được nói chuyện với bà Taylor
- Hello, Thanh. How are you"
- Cảm ơn bà. Tôi có nghe cụ Clausen nói rằng bà đang điều trị bệnh, không biết bà có được thuyên giảm không"
- Cảm ơn Thanh. Cảm ơn anh đã hỏi thăm. Tôi cũng chưa biết ra sao nữa. Thú thật tôi đang rất buồn và khổ lắm.
Đó là cuộc điện đàm của tôi với bà Taylor, vợ ông bác sĩ Robert Taylor nơi mà trước kia lúc tôi còn đang đi học thường đến làm vườn cho ông bà.
Tôi được biết bà qua sự giới thiệu của bà cụ Clausen, người mướn tôi và Nhân làm vườn vào mùa hè hồi tụi tôi còn đi học. Bà gốc người Đức có lẽ khi trước học chung làm việc chung với chồng rồi sau này hai người lập gia đình với nhau. Vóc người bà cao lớn, nét mặt nhân từ, lúc nào cũng tử tế và đối xử lịch sự với mọi người. Lúc đó ba cô con gái của bà, Eli, Hannah và Sabrina còn là những đứa gái nhỏ, bà không có con trai. Bà là một trong những người Mỹ đối xử với tôi thật tốt. Lúc nào bà cũng sẵn sàng cho tôi việc để làm vì biết tôi còn đang đi học túng thiếu. Có lần tôi làm xong mà lại bỏ quên cái chỉa nằm lật ngữa ngoài sân thật là mất an toàn. Nếu như người khác thì họ đã cho tôi thôi việc ngay nhưng đối với bà thì lại khác. Hôm sau gặp tôi bà chỉ trách:
- Thành ơi! Anh bỏ quên cái chỉa tôi sợ tụi nhỏ nó đạp lên vô cùng! Please don't do it again. Bao nhiêu đó cũng đủ thấy lòng độ lượng của bà và làm tôi thấy mình vô ý vô tứ quá đáng trách.
Tôi nhớ lần tôi đề xướng với bà là sẽ lại nhà để đọc truyện cổ tích Việt Nam cho ba đứa con bà nghe và có đem theo đàn để đàn nữa. Bà lật đật nhận lời, đêm đó khi đến tôi thật ngạc nhiên là ba đứa con bà ăn mặc thật đẹp cùng mời cả mấy đứa bạn lại nghe thật là long trọng như đón một kịch sĩ nổi danh đến vậy. Tôi vừa ngạc nhiên vừa cảm động vô ngần trước tấm thịnh tình và lối đối xử trân trọng của bà.


Nhà ông bà trang bị rất nhiều cửa kiếng để đón nắng và nhìn ra vịnh thật đẹp và xa xa có điểm vài hòn đảo, mấy chòm cây trông thật buồn. Từ trên nhà bà có con đường mòn đi xuống bãi cát phía dưới thật lý tưởng để bách bộ hóng mát vào mùa hè. Vào mùa hè tôi hay đến xin phép bà đi xuống bờ nước để bắt cua, vớt sò. Lúc nào bà cũng niềm nở và dành cho tôi lời lẻ nhỏ nhẹ với nụ cười. Thỉnh thoảng tôi đến nhà bà chơi thường được bà mời vào bếp rồi tự tay nấu nước đem bánh bà làm ra mời tôi ăn. Một người nhân hậu như bà tôi nghĩ rằng Trời sẽ cho bà hưởng hạnh phúc viên mãn ở cõi đời này nhưng không biết sao số bà lại không được vậy.
Mới hôm qua đây, khi gọi phone cho cụ Clausen thì tôi mới biết rằng bà đang bị chứng ung thư ngực và đau khổ hơn nữa là ông chồng của bà không biết sao lại ra ở riêng trong khi bà bị cơn bạo bệnh như vậy! Tôi mới nghe qua mà bàng hoàng và hết sức đau buồn cho bà. Một người nhân hậu và sống với chồng đã hơn mấy chục năm nay giờ lại bị ruồng bỏ cô đơn trong lúc bị bạo bệnh thì còn gì là đau khổ cho bằng. Thảo nào lần Noel vừa qua tôi gởi thiệp chúc đến bà mà không nhận được thiệp đáp của bà như mọi năm. Tôi định lên thăm bà nhưng cụ bà Clausen khuyên tôi là đừng nên vì bà đang bệnh lại gặp chuyện đau buồn trong gia đình e là không đúng lúc. Tôi đồng ý, cụ bà Clausen nói thêm:
- Hay là anh thắp nhang cầu nguyện cho bà Taylor được tai qua nạn khỏi" Tôi thật không biết nói sao về cái cảnh khổ đau hiện tại của bà Taylor và cũng không hiểu tại sao ông bác sĩ lại đối xử quá tệ đối với vợ mình trong hoàn cảnh bi đát của vợ mình hiện nay.
Tôi có cùng ý nghĩa với cụ Clausen và thấy thương cảm cho bà bác sĩ vô cùng. Tối đó khi tôi đốt nhang trên bàn thờ như thường lệ, tôi đốt ba cây nhang để cầu nguyện cho bà. Tôi lạy một lạy trước tượng đức Phật Bà Quan Âm để cầu xin Phật bà từ bi gia trì phổ đội cho bà Taylor để bà được qua cơn bạo bệnh và ông bác sĩ sẽ hồi âm để trở về với người vợ nhân từ phúc hậu của mình mà có lẽ vì nghiệp quả kiếp xưa nên nay phải chịu đau khổ đường này.
TRƯƠNG TẤN THÀNH

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,559,835
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng; Cựu nữ sinh NTH Hồng Đức Đà Nẵng từ 1969- 1975. Đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Tựa đề bài viết mới của bà là tên một ca khúc Trịnh Công Sơn.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Bài mới nhất, tác giả viết về Lễ Tạ Ơn đang tới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Jose từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Sau đây là bài viết thứ ba của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Cô tên thật Trần Minh Châu, 38 tuổi, quê quán Sài Gòn, định cư tại Mỹ mới hơn 6 tháng theo diện kết hôn, hiên đang sinh sống tại Hillsboro, tiểu bang Oregon. Đã tốt nghiệp cử nhân Anh văn tại Đại học Tổng hợp Sài Gòn. Công việc trước đây tại Viêt Nam là biên dịch từ tiếng Anh ra tiếng Việt, và công việc hiện tại là nội trợ, đang tìm việc làm phù hợp.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông đã nhận giải Vinh Danh VVNM 2016, đồng thời, cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng trên dưới một triệu người đọc. Bài Phan mới viết là tùy bút về mùa Lễ Tạ Ơn đang tới.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả bắt đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2017. Ông sinh năm 1944 tại Thừa Thiên, Huế, cựu học sinh Nguyễn Tri Phương, Quốc Học. Trước 1975, là cảnh sát quốc gia. Cựu tù cải tạo. Làm rẫy vùng kinh tế mới. Đến Mỹ theo diện HO từ 1993, ông có 12 cuốn sách đã xuất bản. Bài viết mới là tự truyện của một “ông nhà văn kiêm thằng bỏ báo” như bạn hữu thân tình gọi tác giả.
Nguyệt Mị là bút hiệu lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, nhưng trong tháng trước tác giả đã có bài “Nước Mỹ là nhà của Mị” ký tên thật là Quynh Gibney. Mười ba năm trước, sau khi kết hôn với một nhạc sĩ Mỹ, cô theo chồng về Sonoma County, vùng đất nổi tiếng với vượu vang của Napa Valley. Hiện nay, gia đình đã dọn về San Diego và sau đây là chuyện về công việc cô đang làm: thông dịch viên chính thức của Tòa Án Liên Bang.
Đây là một bài mới tác giả viết về tâm trạng của con cái khi phải đưa cha mẹ già vào nursing home. Tác Giả tham dự VVNM năm 2015, được giải danh dự trong năm đầu (2016) và giải “Vinh danh tác phẩm” ( Á khôi) năm 2017. Ông là một chuyên viên về hưu, đang định cư tại Orange County.
Nhạc sĩ Cung Tiến