Hôm nay,  

Đất Khách Gặp Nhau

11/04/200500:00:00(Xem: 114743)

Người viết: HOÀNG YẾN
Bài số 721-1300-69-vb6-040805

Tác giả tên thật là Nguyễn Hoàng Yến, sinh năm 1949 hiện cư ngụ tại San Jose và đang là nhân viên thẩm my. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là “Tìm bạn bốn phương”, một chuyện tâm tình. Lần này là tự truyện về một phong cách sống tại Mỹ.
*

Giữa những âm thanh hỗn độn của buổi họp chợ sớm mai người ta nghe tiếng kêu thất thanh , thảng thốt:
-Trời ơi! Trời ơi! Mẹ ơi!
Tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch. Tiếng hò hét vọng đuổi:
-Bắt lấy nó.Bắt lấy nó đi. Cướp! Cướp đó!
Một thanh niên còn rất trẻ ngã sóng soài trên nền gạch , trước cửa hiệu buôn lớn nhất nhì tỉnh: Hội Nguyên Hàng. Thế là cơn mưa đòn tới tấp phủ xuống. Những người đàn ông mặc thường phục tay vun vút cây đòn gánh vừa quơ được của các bà bán hàng gần đó. Lạ chưa" Người chung quanh sao lại cũng góp tay vào, đánh như đánh đòn thù. Cho đến khi thanh niên ấy nằm bất động.
- Chết rồi! Thôi! Đi!
Đám đông tụm lại nhanh thế nào thì cũng tản ra nhanh thế đó. Người đứng gần nhất kịp nghe tiếng thều thào của anh thanh niên:
- Tôi không phải là kẻ cướp. Tôi vượt biên, bị bắt.
Một cô gái trẻ tiến lại gần:
- Anh cố gắng đứng lên đi. Hãy theo tôi.
Người ta thấy cô gái chở chàng thanh niên trên
chiếc Honda chạy lướt qua khu phố. Năm phút sau một toán người có vũ trang được chở tới. Họ nhảy xuống xe. Nhìn những vệt máu bắt đầu khô sẫm trên nền gạch. Lại kéo nhau đi.
Người ta không hiểu gì hết. Mọi việc xảy ra bất ngờ quá. Nhanh chóng quá.
*
Ăn hết tô cháo nóng, Nam thấy đầu nhẹ nhàng hơn. Chàng kể lại:
- Sau ngày 30 tháng 4 , ba tôi đi vào trại tù cải tạo. Tôi là anh cả của bốn đứa em trai. Bỗng dưng mà "quyền huynh thế phụ". Mẹ tôi nhờ tập tành đi buôn chuyến, kiếm ra tiền nuôi con, thăm chồng. Tuần trước, có người quen tốt bụng, cảm thương hoàn cảnh gia đình tôi. Họ tổ chức chuyến vượt biên, cho tôi "quá giang". Bước chân xuống vùng biển Vàm Láng - Gò công - tôi cho rằng cuộc đời mình may mắn. Rạng sáng ngày sau ra khỏi hải phận là vững niềm tin ở tương lai. Nhưng lúc chiếc ghe nhỏ cuối cùng bị lộ, tôi biết mình sẽ gặp rắc rối đây. Nhờ nhanh chân tôi bám đuợc chuyến xe đò Vàm Láng - Gò Công. Tưởng thoát. Không ngờ, bị nhận diện, bị săn đuổi.
Người ta không bắn bỏ nhưng họ muốn bắt sống với mục đích tìm vàng. Khi tôi phóng khỏi xe đò, ù té chạy vào căn nhà bên đường Đốc Phủ Thứ , hai con chó nhà đó dữ quá. Tôi dội ngược. Băng vào con hẻm. Xông đại vào nhà kia. Người ta đang nấu nướng. Một phụ nữ trung niên hất nguyên chảo trứng vào người tôi. Đóng sầm cửa lại. Bí quá tôi phóng rào vào ngôi nhà xưa.
Tôi thì thầm vào tai bà cụ già:


- Cụ ơi cho con trú đỡ. Người ta sẽ bắt con.
- Cậu là ai" Tội gì"
- Con vượt biên hụt.
Bà cụ vụt quì xuống, lạy như tế sao:
- Cậu làm ơn đi đi. Con tôi cũng vượt biên, mới bị tù.
Tôi phải đi.
- Cô Huyền thấy rồi đấy!N gười ta rượt đuổi. Người ta vu tôi là kẻ cướp. Báo hại tôi bị no đòn. Gần mất mạng. May mà bọn chúng không biết số vàng tôi còn giữ trong lai quần, gấu áo.
Nam cởi chiếc áo ra. Lấy hết những khâu vàng mẹ chàng đã kết vào áo để phòng thân trao cho Huyền. Huyền lắc đầu:
- Anh đừng làm như vậy! Ba và anh của Huyền đã chết trong ngày 30 tháng 4. Lúc di tản từ Đà Nẵng. Mẹ Huyền đau tim , nghe tin xong là bỏ Huyền lại một mình. Anh thấy đó nhà vắng, mênh mông. Anh cứ ở đây đến khi nào bình phục rồi sẽ tính sau.
Nam nhìn Huyền ái ngại. Dù gì , một nam một nữ sống như vầy lâu ngày quả là không tiện. Hoàn cảnh chàng bây giờ còn biết tính sao" Sự tình lậu ra ngoài có nước Huyền chết mà Nam cũng chết.
Sự nhầm lẫn đáng tiếc, với trận đòn dã man chết người mà Nam đã hứng chịu, nghĩ đến nghe lạnh cả sống lưng. Nam không trách đồng bào mình. Khổ quá mà! Nghe tới ăn cướp ai không ghét" Cướp nước, cướp nhà, cướp người, cướp của, cướp vợ, cướp con. Cướp gì cũng là cướp mà thôi. Chỉ khác nhau hình thức và phương cách. Ngao ngán quá!
Còn nỗi đau nào lớn hơn cảnh nước mất nhà tan" Gia đình của Nam, gia đình của Huyền chỉ là những tế bào nhỏ của một xã hội Nam Việt Nam hầu như bị hoà tan trong khói màu máu lửa. Nói sao cho cạn cùng niềm đau thương bất tận. Người người phơi thây trên đồi cao, bãi vắng. Người người chịu cảnh thuỷ tang, thuỷ táng giữa biển khơi. Người người dở sống dở chết.Người người lở khóc lở cười. Người tỉnh, người điên..
*
Ngày 30 tháng 4 năm1975 -
Tháng 4 năm 2005.
30 năm với biết bao cảnh đời dâu bể. Nam bây giờ là ông chủ của một 1 HOUR PHOTO tại San Jose. Buổi chiều kia, nhìn bức ảnh chân dung người thợ vừa hoàn tất Nam giật mình. Có phải là Huyền không" Ân nhân ơi, bây giờ sống ra sao" Một cô gái không còn cha mẹ anh em chỉ có một tuần sau ngày mất nước. Nhưng tấm lòng cô thiếu nữ Việt Nam đó can đảm và nhân hậu vô cùng. Nam nóng lòng muốn gặp lại quá đi thôi. Nam sẽ làm gì để đáp đền ơn cứu tử"
Năm 75 ấy, sau ba tháng giấu chàng như giấu thuốc nổ trong nhà. Không biết cả hai sẽ tan xác lúc nào nếu Việt Cộng mà biết được. Huyền lại nhường chỗ giúp Nam đi, với lý luận: Nữ ở lại ít nguy hiểm đến tính mạng hơn.
Gặp nhau tình cờ. Chia tay bất ngờ. Có chút gì gọi là ĐỊNH MỆNH ở cảnh ngộ nầy không"
Nếu chút nữa đây hai người xưa gặp lại nhau trên đất khách" Vùng đất TỰ DO xin đừng nhắc chuyện tình thù.

Hoàng Yến

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,206,857
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ.
Giải Viết Về Nước Mỹ hàng năm gồm các bài phổ biến từ ngày 1 tháng Bẩy năm trước tới 30 tháng Sáu năm sau. Hôm nay, Chủ Nhật 30 tháng Sáu 2019, ngày khóa sổ Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, xin mời đọc bài viết vui của Ngọc Hạnh, vị tác giả niên trưởng trong năm. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Hai 2019, khi tuổi đã kề ngưỡng cửu tuần (90. ) Với bài viết về Washington D,C. mùa lễ chiến sĩ trận vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, và hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Kính chúc Bà vui khỏe.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ sáu của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là một viên chức hưu trí tại San Jose, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Tháng Năm 2019, trong bài “Tôi Làm Răng Implant” tác giả có viết lời cám ơn Bác sĩ Nha Khoa Nguyễn Hoàng Tuấn về sự tận tâm giảng giải và chăm sóc dành cho bà. Sau đây là bài viết mới nhất của bà, chuyện người thật việc thật. Tựa đề là một câu trong bài hát “Như Đã Dấu Yêu” của Nhạc Sĩ Đức Huy.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.