Ngày 1-1-2005, giải thưởng Viết Về Nước Mỹ bước sang “Năm Thứ Năm”, đã giới thiệu một bài viết đặc biệt: Người viết là một bà mẹ chỉ vừa từ Việt Nam tới Los Angeles 2 ngày, và đã dành cả một đêm không ngủ để “viết ra những điều bao năm phải kín miệng.” Câu chuyện kể trong bài viết là chuyện “con tầu ma”. Và tác giả là “Người Giấu Tên” vì bà thuộc diện du lịch, có nghĩa sẽ còn phải trở về Việt Nam, nên chưa thể phổ biến tên thật. Sau đây là bài viết thứ hai của bà, khi sắp phải từ giã đất Mỹ.
*
Thế là thấm thoát đã gần đến ngày tôi phải trở lại Việt Nam.... và cũng thế là tôi lại sắp sửa phải xa các con tôi một lần nữa, nay lại phải xa thêm các cháu ngoại thân yêu. Hai năm, năm năm, mười năm sẽ gặp lại hay cũng có thể sẽ không gặp lại chúng nửa! Cuộc đời vô thường mà! Dòng xúc cảm làm nước mắt tôi chảy tràn má lúc nào không biết.
Những cảm xúc ban đầu khi mới đặt chân lên nước Mỹ và những suy nghĩ bâng quơ về những gì trên đất nước nầy đã quyện vào nhau làm mằn mặn trên môi. Giật mình đánh thót tôi vội cầm ngay cây viết vì trời bắt đầu sáng.
*
Máy bay nhẹ nhàng đáp xuống phi trường Colorado sau khi xuyên qua lớp tuyết dày như một khối bông gòn trắng xóa. Ôi, kỳ công của tạo hóa! Không biết phải tả làm sao hết cái cảnh đẹp hùng vĩ của những dãy núi tuyết trùng trùng điệp điệp, những tấm thảm trắng che phủ hết khắp nơi mọi ngã, tuyết rơi lất phất đóng kín cả măt đường, mui xe, lấm tấm đều trên những cành cây xương cá mà không tìm đâu ra một chiếc lá xanh, chỉ nổi bật bằng đám vịt trời đang rỉa lông trong dòng suối lạnh lốm đốm những tấm băng và chỉ có những cây thông cây tùng giương cao đầu nhọn xum xuê xanh mướt trong mưa tuyết. Nhà nhà đóng kín, không một bóng người,chỉ có những chiếc xe hơi mui trắng thong thả chạy trên đường. Run rẩy trong làn tuyết trắng, thủ phủ Denver vẩn kiêu sa đứng vững.
Co rút ở trong nhà, xuyên qua cửa kính nhìn tuyết bay mà sực nhớ lúc ở Việt Nam khi xem những tấm postcards, khi coi phim Hàn trong những pha có tuyết, người người nói chuyện hà ra khói trắng. Thấy tuyết nhớ đến những ly nước đá bào chế sirop xanh đỏ chực sẵn ở cổng trường. Thời trẻ trung ấy, tôi đã chẳng thể nghĩ tới ngày mình mình nhìn tuyết rơi. Vậy mà bây giờ là sự thật.
Ánh nắng le lói, tuyết bắt đầu tan dần, để lộ những thảm cỏ nâu, những bụi rậm là xà, những hàng cây trơ cành đang sưởi ấm bằng bầy sóc nâu với đàn chim líu lo múa hát
Nhanh chân bước xuống xe điện, Downtown của Denver hiện rõ. Những buildings cao tầng sừng sững, những công trình kiến trúc vĩ đại, nào Thánh đường, Tòa án, Trường học, Khách sạn, Nhà hàng, Siêu thị lịch sự văn minh, đâu đâu cũng có, đâu đâu cũng thấy.
So với cái nhộn nhịp ở Glendale thì ở Denver trầm lặng hơn, yên tĩnh hơn. Mùa đông ở đây đã đẹp, mùa hè lại còn đẹp nữa, non xanh núi biếc, sắc hoa màu lá tạo thành một bức tranh thiên nhiên hữu tình mà không ý lời nào tả hết cái nét đẹp mà tạo hóa ban chào Cũng giống như ở các tiểu bang khác, chùa, nhà thờ là nơi cuối tuần cộng đồng người Việt lại gặp nhau, tâm tình kể lể, than vắn thở dài, cảm động làm sao!
NGƯỜI GIẤU TÊN