Tác giả Nguyễn Thị Tê Hát,tên thật Nguyễn T. Thoa; Đến Mỹ năm 1981; Cư ngụ tai Yukon, OK; Hiện đang làm việc tại Oklahoma Dept of Agriculture. Sau “Thằng Vũ” đây là bài Bài Viết Về Nước Mỹ thứ hai của ba, một chuyện vui gia đình.
*
- Mình ơi! mình nặng bao nhiêu"
- Hỏi làm gì" sao hôm nay lại hỏi vớ vẩn vậy"
- Thì mình cứ nói đi, tự dưng muốn biết vậy mà
Nhà tôi gắt nhẹ:
- Rõ vớ vẩn, bộ không có gì làm hay sao mà cứ gọi điện thoại quấy rầy người ta hoài.
Tôi phụng phịu, gấp quyển album lại:
- Xí, dễ ghét, người ta thì muốn cho vợ được rảnh rang, còn anh thì lúc nào cũng muốn cho vợ mình làm mờ cả mắt... ác, không thèm nói nữa...
Xuân về, mùa của hoa nở với đủ màu sắc, hoa tulip bắt đầu bung cánh, những cây bông hồng trước nhà đang bắt đầu ươm nụ, con đường đi về hoa tím, hoa của tiểu bang nở đầy đường, cây bradford trước phòng ăn cũng nở toàn bông trắng như một cây bông gòn trông thật đẹp mắt. Sinh nhật nhà tôi sắp đến, đến giữa mùa hoa nở, lần này tôi nhất định phải tổ chức một cái SN bất ngờ cho nhà tôi mới được.
Để chuẩn bị, tôi ra lệnh cho các con in banner, thổi bong bóng, tất cả được dấu trong phòng ngủ của thằng con, nhà tôi có lẽ cũng hơi thắc mắc vì cứ thấy mấy mẹ con chạy ra chạy vào thầm thì rồi lại đóng cửa... Nhưng may quá, ông chồng Nam Kỳ của tôi vốn dĩ đã vô tâm vô tánh nên chẳng để ý gì, vì thế tôi cứ việc ung dung tự biên tự diễn... nào là phải nhỏ to mời tất cả bạn bè của chúng tôi, nào là phải đặt bánh, mua rượu, bia, nào là phải đi chợ v.v... và nhất là không quên dặn đi dặn lại ông phó nhòm của nhà tôi là phải đến đúng giờ và nhớ mang theo may quay film, anh Tôn trấn an:
- Cô cứ yên tâm, anh sẽ quay cho, chắc chắn sẽ làm cô vừa lòng mà, lo gì"
Đã vậy tôi còn phải nhờ người đưa nhà tôi đi đâu chơi và chỉ đưa về khi tất cả khách khứa đã đến đông đủ.
Làm việc mà đầu óc cứ suy nghĩ đến SN nhà tôi vào cuối tuần, điện thoại reo vang làm tôi giật mình, tiếng nhà tôi thắc mắc bên kia đầu giây:
- Thứ 7 này nhà mình có tổ chức gì không mà sao ông già hỏi là mấy giờ bắt đầu"
Tôi hoảng hốt, giả lả kêu lên:
- Nhà mình đâu có tổ chức gì, tổ chứa thì anh phải biết chứ, ổng lẩm cẩm thì thôi... chắc ai mời tiệc tùng gì lại quên nữa rồi, thiệt là ấm ớ.
Đã dặn đi dặn lại rồi mà ông xếp lớn của nhà tôi chẳng nhớ cho, tôi cằn nhằn qua điện thoại:
- Anh kỳ ghê đi, đã nói là surprise mà anh còn gọi hỏi ông xã em, anh sao vậy" bộ ấm đầu hả"
Ông xếp lớn của nhà tôi cười chạy tội:
- Thì tại tôi sợ nó hiểu lầm.
Tức đến thế thì thôi, tôi hét lên:
- Giận anh ghê, mắc mớ gì mà hiểu lầm" đã nói rồi mà anh cứ quên, em phải mách anh Quang mới được.
Ông già cười khì:
- Ừ thì cho tôi xin lỗi.
Ông xếp lớn của nhà tôi người Nam, nhà tôi cũng người Nam thành ra... thôi, không thèm chấp nhất... nhà tôi lại vẫn cứ vô tư, cái vô tư thật đáng yêu vì chẳng nghi ngờ gì cả.
Tôi thuộc cái loại nấu ăn tàm tạm nên không dám làm những món cầu kỳ và mất thì giờ như những bà nội trợ đảm đang khác, chỉ làm những món có thể gọi là self services mà thôi. Sáng sớm, nhà tôi còn đang trên giường, rón rén xuống bếp, ướp thịt rửa rau, tất cả đều dấu kín trong tủ lạnh, dấu cả dưới sink, rau thì rửa sạch bỏ bao và cất trong xe, vì thời tiết còn lạnh nên cái xe trở thành một nhu cầu tiện và lợi trong lúc này vô cùng. Tất cả chuẩn bị đã xong, chỉ cần nhà tôi ra khỏi nhà là mấy mẹ con có thể dọn dẹp trang hoàng nhà cửa, sửa soạn cho buổi chiều.
Cái điện thoại nhà tôi hầu như reo không ngừng, bạn bè bắt đầu từ từ đến, nhìn thiên hạ hồ hởi với buổi họp mặt chiều nay làm tôi tự mãn, thán phục mình hết sức...
Bạn bè vừa lục đục đến thì nhà tôi lại về, thế là cái bất ngờ dành cho nhà tôi không thành làm mấy mẹ con cụt hứng, thức ăn bày biện trên bàn trông thật xôm tụ, mọi người cười nói vui vẻ, các con tôi và con của các bạn mang theo bị lùa hết vào trong phòng ngủ, xem TV, đùa phá gì trong đó cũng được, cho dù có lật úp cái phòng ngủ của tôi cũng chẳng sao, nhưng nhất định không được ra ngoài, con chó con thấy khách đầy nhà cứ chạy loanh quanh sủa vang hòa lẫn tiếng léo nhéo, tiếng đập cửa từ phòng ngủ:
- Mẹ, mẹ cho tụi con ra đi mẹ, cái gì ngoài đó mà mẹ không cho tụi con ra" birthday của ba mà.
- Ừ, thì birthday của ba, nhưng ở ngoài này toàn là người lớn không à, các con cứ ở trong đó chơi đi, khi nào xong tiệc mẹ mở cửa cho tụi con ra... à, hay là mai mốt mẹ dắt đi cine nha, mấy đứa im đi đừng có réo mẹ nữa.
Như những party bỏ túi khác, tôi cũng có ban nhạc, cũng có những ca sĩ nửa vời hát giúp vui, những tiếng hát dễ thương len vào những câu chuyện kể, những tiếng cười đùa dòn tan thoải mái.
Nhà tôi thấy tôi cứ nhìn đồng hồ nên hỏi:
- Bộ em còn chờ ai nữa hả"
- Dạ còn vài cặp chưa thấy tới.
Nhà tôi mải tiếp khách nên cũng chẳng bận tâm đến chuyện gì, các ông ào ào kể hết chuyện ngày xưa, chuyện quân ngũ, chuyện ra đi, chuyện áo cơm hiện tại trong khi các bà thì cứ xoè bàn tay cho nhau xem, lật qua lật lại, vuốt hết cái áo này đến cái quần nọ, tôi chợt đưa 2 bàn tay mình lên xem, 2 bàn tay trống trơn làm tôi bật cười.
Có tiếng chuông, nhà tôi vội vàng ra mở cửa, cánh sát hiện ra làm mọi người giật mình:
- Xin lỗi cho tôi gặp ông...
Nhà tôi nhanh nhẹn:
- Vâng tôi đây, có gì không ạ"
Cảnh sát nhìn chung quanh căn phòng đầy người, ngập ngừng:
- Xin lỗi đã quấy rầy quý vị.
Lôi trong cặp ra một xấp giấy, người cảnh sát lên tiếng:
- Chiều nay chúng tôi vừa nhận được báo cáo là ông đã đụng người còn bỏ chạy.
Mọi người trong phòng khách sững người , kẻ đứng người ngồi như chôn cứng tại chỗ, không nhúc nhích, như không dám thở mạnh, mọi người đều hướng đôi mắt về phía cửa. Nhà tôi mặt đỏ bừng:
- Cái gì, cô nói cái gì" tôi đụng xe hồi nào mà cô nói là có báo cáo bảo tôi đụng xe rồi bỏ chạy" Cô có lộn người không"
- Không, tôi không có lộn, có phải số xe của ông là.... xe màu đỏ sậm, mang bảng hiệu....
- Thì đúng là xe tôi, nhưng tôi không có đụng ai hết.
Cảnh sát như không quan tâm đến những gì nhà tôi nói, lạnh lùng hỏi:
- Xe ông có bảo hiểm không" làm ơn cho tôi xem.
Nhà tôi mở ví lấy giấy bảo hiểm xe đưa cho cảnh sát, xem xong đưa lại cho nhà tôi bảo:
- Tôi có thể vào trong hỏi ông vài ba câu được không"
Nhà tôi lắc đầu quầy quậy:
- Không được hôm nay là SN tôi, chúng tôi đang có tiệc, cô nên về đi, muốn gì thứ 2 cô trở lại hoặc tôi có thể đến Ty Cảnh Sát để nói chuyện với cô, còn như cô muốn đưa ra tòa cũng được, tôi sẽ đi hầu tòa, nhưng bây giờ thì xin lỗi, mời cô ra.
Người nữ Cảnh Sát thấy nhà tôi nóng quá, bèn dịu giọng:
- Tôi hiểu và thông cảm cho ông, nhưng xin ông cho tôi làm tròn bổn phận, tôi chỉ hỏi vài ba câu thôi, không lâu đâu.
Nhà tôi đỏ mặt tía tai, sắp nổi nóng, tôi hoảng quá chen vào:
- Anh từ từ đã nào, thì cứ cho họ vào hỏi một tý có sao đâu, anh không hit and run thì việc gì mà sợ"
NGUYỄN THỊ TÊ HÁT